Hôn mê một thời gian, Hứa Hướng Dương cảm thấy trước ngực khó chịu, hơi
khó thở. Đau đớn từ sau lưng đánh úp lại, các đốt ngón tay trướng đau
không chịu nổi. Nàng không biết bản thân đang mơ hay là đã tỉnh, chỉ cảm thấy cả thể xác đều bị dày vò, đột nhiên trong lòng bàn tay truyền đến
cảm giác mát mẻ, nhẹ nhàng chậm rãi xoa xoa. Cảm giác không khỏe trên
người giảm bớt đi một chút, hỗn loạn trong mộng dần dần rút đi, hô hấp
trở nên vững vàng, rốt cục có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Triển
Chiêu thấy mi tâm nàng giãn ra, nhiệt độ giảm dần mới thở phào một hơi,
nhưng vẫn không dám lơi lỏng, lại vắt khăn mặt, cẩn thận chà lau cái
trán cùng lòng bàn tay cho nàng. Giống như Công Tôn tiên sinh suy đón,
đến đêm, nàng bắt đầu sốt cao, mày nhíu chặt, thỉnh thoảng mơ màng than
nhẹ. Tựa hồ nói mê sảng gì đó, nhưng không thể nghe ra được là gì.
Lúc trước nàng từng bị sốt cao cháy hỏng đầu, lần này mà tỉnh sẽ không lại
quên hết chuyện trước kia đấy chứ? Công Tôn tiên sinh đã dặn dò, nhất
định phải chú ý chăm sóc, nếu sốt cao mà không lùi, như vậy đặc biệt
nguy hiểm. May mắn, lau nước ấm một hồi đã đỡ hơn, qua nửa đêm thì nhiệt độ đã hạ xuống. Coi như là đã qua nguy hiểm.
Khi Hứa Hướng Dương
tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, nàng sửng sốt hồi lâu mới chậm rãi tìm
về ý thức, trong lòng hoang mang, vì sao mình lại nằm úp sấp?
"Tỉnh?"
Thanh âm của Triển Chiêu truyền đến, cảnh tượng nguy hiểm lúc trước hiện lên
trong đầu, nàng chạy trốn sau đó bị thương. Quay đầu nhìn về phía Triển
Chiêu:" Đã bắt được hai người kia chưa?"
"Bắt được rồi." Triển Chiêu nói:"Ngươi cảm thấy thế nào? Có đói bụng không? Ta đi múc cháo cho ngươi."
Nghe hắn nói như vậy, nàng nhẹ nhàng thở ra, người đã bị bắt là tốt rồi. Ăn
xong một bát cháo nhỏ, uống thuốc vào, nàng rốt cục cũng có chút tinh
thần. Thấy vẻ mặt Triển Chiêu mệt mỏi, nghĩ rằng nhất định là hắn đã cố
gắng chiếu cố nàng cả đêm, vội vàng nói:" Ta không sao, ngài đi nghỉ
ngơi một lát đi." Tuy rằng vết thương vẫn còn đau, nhưng chưa tới mức
nằm ở trên giường không dậy nổi.
Triển Chiêu thấy tinh thần nàng tốt hơn chút, an tâm không ít:" Đợi lát nữa Vương tẩu tử sẽ qua đây, ta còn có công vụ, không thể chậm trễ."
"Ngài mau đi đi, ta còn có thể động đậy được, không có việc gì." Hiện tại, nàng trừ bỏ ngủ ra còn có thể
làm cái gì, chẳng lẽ bắt hắn ở lại nhìn mình ngủ. Triển Chiêu xoay người mang thuốc tới, có chút mất tự nhiên:" Ta giúp ngươi đổi thuốc trước."
Đổi thuốc? Nàng ngẩn người, mặt lập tức đỏ lên, vậy chẳng phải là muốn cởi y phục sao? Chần chờ một chút, xoay người đưa lưng về phía hắn, nhỏ giọng nói:" Ách... phiền toái ngài..." Tuy nói không được tự nhiên, nhưng
Triển Chiêu cũng chỉ là muốn giúp đỡ. Nếu cứ ưỡn ẹo, ngượng ngụng lại
càng khiến hai người xấu hổ, không bằng phối hợp một chút, mau chóng bôi thuốc cho xong. Lại nói, loại thời điểm này, ai còn có thể suy nghĩ
linh tinh?
Cởi áo sơ mi ra, nàng sửng sốt, vì sao trước ngực cũng có
băng vải? Đột nhiên, nàng nhận ra, thời đại này không có băng dán, muốn
băng bó đằng sau lưng chỉ có thể quấn qua ngực, bởi vậy... Nhiệt độ trên mặt còn chưa lui lại càng nóng bỏng hơn, ngay cả hai bên tai đều đỏ
bừng. Cho dù nàng là người hiện đại, nhưng nàng chưa từng lộ thân thể
trước mặt nam nhân như vậy. Dừng một lúc lâu sau, trong lòng quyết tâm,
rút y phục đi.
Nhìn hai vành tai đỏ bừng, bả vai run nhè nhẹ của
nàng, Triển Chiêu cũng im lặng hồi lâu, mới nhẹ giọng nói:" Ta vô tình
mạo phạm, xin cô nương thứ lỗi."
Hứa Hướng Dương lắc đầu, không nói
đến bọn họ là phu thê, cho dù không phải, chỉ là đổi thuốc, làm sao lại
đi suy nghĩ lệch lạc. Cảm giác được tay của hắn ở phía sau nàng cẩn thận cởi bỏ băng vải, nghe được thanh âm trầm thấp của hắn nhẹ nhàng vang
lên bên tai:" Nâng tay lên một chút." Khi nói chuyện, hơi thở của hắn
phả vào cổ nàng, ma ma ngưa ngứa, khiến nàng càng khẩn trương hơn. Có
chút cứng ngắc nâng tay lên, chẳng may động tác quá lớn chạm đến chỗ bị
thương, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, đau quá!
"Cẩn thận, đừng động đến vết thương."
"Ân." Nàng tựa như trốn tránh, cúi thấp đầu, lại thấy tay hắn vòng qua trước
ngực nàng, cởi bỏ từng tầng từng tầng băng vải. Hắn cẩn thận tránh đụng
chạm vào da thịt nàng, nhưng ống tay áo thi thoảng lại vô tình lướt qua. Thân thể nàng cực kì mẫn cảm, cơ hồ nổi lên phản ứng, xấu hổ đến mức
muốn bốc cháy, quyết định nhắm chặt hai mắt lại. Khi băng vải được hoàn
toàn cởi ra, nàng hít sâu vào một hơi, rốt cục hô hấp đã có thể thông
thuận.
Phía sau truyền đến tiếng vắt khăn, tiếp theo, xúc cảm ấm áp truyền lên lưng, Triển Chiêu nhẹ nhàng lau đi thuốc cũ cùng vết máu,
lại bôi lên thuốc mới. Băng bó không giống như cởi bỏ băng vải, không
nhìn cũng có thể làm được. Triển Chiêu từ trên cao nhìn xuống, đem phản
ứng của nàng thu hết vào đáy mắt, da thịt trắng mịn, mặc dù nàng hơi
gầy, nhưng không hề nhỏ. Hắn cẩn thận quấn băng vải vòng qua ngực nàng,
che lại cảnh núi non, không dám nhìn nhiều.
Nhìn băng vải được quấn
chỉnh tề một vòng lại một vòng, Hứa Hướng Dương không ngẩng đầu cũng có
thể đoán được đã bị hắn nhìn thấy hết rồi, mặt lại càng hồng, đầu cúi
thấp hơn, cơ thể buộc chặt, nâng tay phối hợp. Một lát sau, nàng không
nhịn được, nhỏ giọng nói:" Cái kia... Cái kia..."
Triển Chiêu sửng sốt, rất chặt? Cúi đầu vừa thấy, hình như hơi chặt thật. Vội vàng lới lỏng vài vòng lại tiếp tục băng bó:" Như vậy được chưa?" Hứa
Hướng Dương vô cùng quẫn bách, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, tùy
tiện nói:" Được, được rồi... không sai biệt lắm..."
Thật vất vả thay
thuốc xong, cả người Hứa Hướng Dương cơ hồ đỏ như tôm luộc, co thành một đoàn. Nói như thế nào thì Triển Chiêu cũng là nam nhân, xấu hổ lúc ban
đầu cũng rất nhanh qua đi, thấy nàng như vậy, không biết nên trấn an hay là trêu đùa, sau lại cười nói:" Hôm nay ta giúp ngươi băng bó, vốn muốn nói ta sẽ đối với cô nương phụ trách, nhưng ngẫm lại, nhớ ra chúng ta
hiện đã là phu thê."
Hứa Hướng Dương kinh ngạc quay đầu, đây là lần
thứ hai nàng nghe hắn nói bọn họ là phu thê. Vẻ mặt Triển Chiêu thản
nhiên, không chấp nhận thì còn làm được gì nữa? Lời Triển Chiêu nói là
sự thật, nàng đã là thê tử của hắn, chẳng lẽ không thể cho người ta nhìn một chút sao? Mặt nàng vẫn còn đỏ, leo lên giường Triển Chiêu cũng
không phải nàng, dù nói là phu thê, cũng chỉ là hữu danh vô thực. Hắn
đột nhiên thẳng thắn thừa nhận quan hệ giữa bọn họ, nàng làm sao có thể
bình tĩnh? Triển Chiêu phủ thêm áo sơ mi lên vai nàng:" Ngươi nghỉ ngơi
một lát đi, đợi chút nữa Vương tẩu tử sẽ đến. Có chuyện gì thì nhờ tẩu
ấy giúp, buổi tối ta sẽ về sớm."
Triển Chiêu đi rồi, Hứa Hướng Dương
ngủ một lúc, khi tỉnh lại thì Vương tẩu tử đã ở trong phòng, đang dọn
dẹp xung quanh. Thấy nàng tỉnh, Vương tẩu tử vội vàng buông đồ trên tay
xuống:" Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Ta đi lấy cho ngươi chút đồ
ăn."
Hứa Hướng Dương nhìn sắc trời bên ngoài:"Hiện tại là lúc nào
rồi?" Nàng vẫn còn hơi sốt, không có khẩu vị gì. Nghe Vương tẩu tử nói
đã đến bữa trưa, liền ăn vài thứ. Lại nghỉ ngơi trong chốc lát, nàng
thật sự có phần không chịu nổi trên người dinh dính:" Tẩu tử, ta muốn
lau mình một chút."
Vương tẩu tử nghĩ, chắc là nàng ngại để Triển
Chiêu hỗ trợ, liền cười đáp một tiếng rồi xách hai thùng nước ấm đến.
Mặc dù là Vương tẩu tử, nhưng nàng vẫn thấy ngượng ngùng, tránh ở sau
bình phong, tự mình chậm rãi lau. Mặc dù không thoải mái bằng tắm rửa,
nhưng cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái hơn hẳn. Vương tẩu tử cười trêu:"
Triển đại nhân cũng đã bôi thuốc giúp ngươi, để cho ngài ấy xách hộ hai
thùng nước thì có gì không mở miệng được?"
Vương tẩu tử là người từng trải, có hai đứa nhỏ đều đã lớn hết rồi, nói
chuyện cũng không có nhiều cố kị:" Nay Đinh cô nương đã về nhà, ta nghĩ
nàng sẽ không đến đây nữa. Cho dù nàng muốn, người trong nhà cũng không
cho." Đinh gia làm sao có thể để cho Đinh Nguyệt Hoa tùy hứng lần nữa?
Không nói đến hiện tại quan hệ giữa Triển đại nhân và Hứa Hướng Dương
rất tốt, chính là dù Triển đại nhân có hòa ly, Đinh gia cũng không tiếp
tục nhận cửa hôn sự này:" Lần này ngươi bị thương cũng coi như trong cái rủi gặp điều may, nên nắm chắc cơ hội này của mình. Nghe tẩu tử, những
cái khác đều không quan trọng, chỉ có được đứa nhỏ mới yên tâm."
Mặt
Hứa Hướng Dương nóng lên, đứa nhỏ... Căn bản giữa nàng và Triển Chiêu
không phải loại quan hệ này. Loại sự tình như thế, nàng, một cô nương
như nàng làm sao có thể đi chủ động? Nguyên chủ là vì chủ động leo lên
giường Triển Chiêu mới phá hỏng nhân duyên của hắn và Đinh Nguyệt Hoa,
nếu nàng biểu lộ ý tứ này ra dù chỉ một chút, còn không biết Triển Chiêu sẽ nhìn nàng với con mắt như thế nào.
Thấy nàng ngượng ngùng khó
xử, Vương tẩu tử khuyên nhủ:" Trước kia ta đã từng nói với ngươi, muốn
Triển đại nhân quên đi Đinh cô nương, chỉ sợ cả đời này đều không có khả năng. Nếu ngươi muốn ăn hũ dấm chua này, thì làm sao sống tốt được.
Ngươi nhìn lại bản thân xem, nhà mẹ đẻ không còn ai, bởi vì chuyện lúc
trước mà thanh danh cũng hỏng rồi. Tuy Triển đại nhân là người tốt,
nhưng trong lòng lại chứa người khác, nên ngươi chỉ có thể dựa vào đứa
nhỏ mà thôi. Đứa nhỏ là ruột thịt, tình cảm mẫu tử thân thiết, dù thế
nào cũng sẽ không đứng về phía người ngoài."
Lời nói của Vương tẩu tử vô cùng thật lòng lại thân thiết, trong lòng nàng cũng hiểu được đạo lí này. Nam nhân có thể ba vợ bốn nàng hầu, nữ nhân lại chỉ có thể thờ một chồng. Không phải nói Triển Chiêu sẽ là người như vậy, chính là, dựa
theo tình cảnh của nàng, quả thật chỉ có máu mủ ruột thịt là khó có thể
bị cắt đứt. Vì nửa đời sau an ổn, nàng nên nói với Triển Chiêu bản thân
muốn một đứa nhỏ, không phải sao? Nhưng loại sự tình này, nàng không mở
miệng được. Nàng vẫn luôn cảm thấy, đợi đến một thời cơ nào đó mình sẽ
rời đi. Nếu có đứa nhỏ, nàng làm sao có thể dứt khoát.
"Đứa nhỏ vẫn cần phải xem duyên phận."
Vương tẩu tử bỗng nhiên ý thức được cái gì, nhìn xung quanh một vòng, đây rõ
ràng là phòng của một mình Hứa Hướng Dương, như thế xem ra, nàng và
Triển đại nhân còn không ở chung phòn \ thì nói gì đến chuyện đứa nhỏ?
Thở dài một hơi:" Cũng không thể gấp được, ngươi còn đang bị thương,
tĩnh dưỡng cho tốt rồi nói sau." Thái độ của Triển đại nhân đối với Hứa
Hướng Dương đã thay đổi, có khi một thời gian nữa lại truyền ra tin tốt, hiện tại không nên gấp gáp làm gì. Ngày tháng còn dài, cả đời không thể mãi mãi sống như vậy được.
Dù sao Hứa Hướng Dương đang bị thương,
một lúc sau lại ngủ. Vương tẩu tử nhẹ nhàng lui ra ngoài, nghĩ, nếu
Triển đại nhân đã tự mình băng bó vết thương cho nàng, mà chỗ bị
thương... còn không phải đã cởi hộ y phục rồi sao? Nàng hé miệng cười,
đều đã đến bước này, chuyện phía sau sẽ như nước chảy thành sông thôi.
Có đứa nhỏ, chỉ là sớm hay muộn. Hứa cô nương cuối cùng cũng hết khổ,
tuy nói trước kia đã phạm sai lầm, nhưng cùng nhau chung sống, lòng
người ấm lạnh như thế nào bản thân đều tự cảm nhận.
Ai u, trở về
phải nói với Vương Triều, đừng để mấy việc vặt vãnh làm chậm trễ thời
gian của Triển đại nhân, để cho hắn đi về sớm bồi tức phụ. Tức phụ do
mình mà bị thương, có ở bên cạnh chăm sóc cũng không coi là quá phận.
Sớm chiều ở chung như vậy, đổi thuốc, băng bó, tình cảm chẳng nhẽ còn
không tăng thêm hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT