Cứ việc Triển Chiêu muốn Đinh Triệu Lan có thể sớm đưa Đinh Nguyệt Hoa trở về, thì Đinh Triệu Lan vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn, cùng Đinh Nguyệt Hoa ở lại một thời gian giúp đỡ tra án. Thu hồi lại tình cảm riêng tư, mấy người vây quanh lại một chỗ bắt đầu thương lượng về vụ án.

Triển Chiêu nói ra những manh mối mới nhất tra được đêm qua, trạm gác trước thôn Hồng Thạch, sân viện Lý lão bản, lối vào giếng mỏ, chỗ nào cũng có quan binh canh giữ, rõ ràng Lý lão bản cấu kết rất sâu với quan phủ. Đó là cái thứ nhất, cái thứ hai là lấy lợi ích lừa gạt người khác bán mạng cho mình. Mà cái thứ ba, càng làm người ta giận sôi hơn, đó là dùng máu người để nhuộm bảo thạch.

Nghe đến chuyện này, sắc mặt mọi người đều thay đổi, lấy máu người làm màu nhuộm? Nhân chứng không nhịn được run nhẹ lên, Lý lão bản kia sao lại ác độc như vậy? Lão gia nhà hắn trộm một rương nguyên thạch, may mắn sống sót trốn ra ngoài, nếu lúc ấy bị phát hiện, chỉ sợ cả hắn cũng không còn mạng mà sống đến bây giờ.

Đinh Nguyệt Hoa là một cô nương, nghe xong sắc mặt có chút trắng bệch:" Dùng phương thức lấy máu người nấu lên rồi cho bảo thạch vào? Vậy thì cần bao nhiêu máu mới đủ?" Nàng từng nhìn qua trang sức bằng bảo thạch ở trên trấn, mỗi một cái đỏ tươi như máu, lúc ấy nàng còn cảm thán trông bảo thạch này chẳng khác gì giọt máu, không ngờ thật sự dùng máu để nhuộm. Hiện tại nhớ lại, nhất thời lông tơ dựng hết lên.

" Trong mắt bọn chúng, mạng người chẳng là cái gì cả!" Bạch Ngọc Đường nhớ tới tối hôm qua, chứng kiến tận mắt Phương quản sự thấy chết không cứu, bất giác tay nắm chặt thành quyền:" Tối qua giếng mỏ bị lún, quản sự rõ ràng không có ý muốn cứu người, ngược lại bảo đầu lĩnh lại đi tìm một nhóm người mới để tiếp tục lấy quặng, thật sự quá điên rồ!"

Triển Chiêu nói:" Nơi gia công bảo thạch được bảo vệ rất chặt, nếu không phải trùng hợp phát sinh giếng mỏ bị lún, chúng ta căn bản không có khả năng lẻn vào. Đêm qua chỉ vội vàng nhìn thoáng mấy cái liền rút khỏi."

" Tiếp theo nên làm thế nào? Chỉ bằng nhân lực vài người chúng ta, rất khó để bắt bọn chúng." Mã Hán cau mày, Lý lão bản cấu kết với quan phủ, từ trên xuống dưới trấn đều do bọn chúng nắm giữ, nếu tùy tiện hành động, chính là lấy trứng chọi đá.

Bạch Ngọc Đường ở trên bàn vỗ một cái:" Hay là dùng thủ đoạn giang hồ, giam giữ Lý lão bản, đám ô hợp bên dưới tự nhiên sẽ tan rã."

Đinh Triệu Lan gật đầu tán thành, bắt tặc phải bắt tướng trước, đầu tiên khống chế Lý lão bản, sau đó chậm rãi thu thập chứng cứ phạm tội. Triển Chiêu hít sâu một hơi, trong lòng cũng đã chấp nhận phương pháp này, nói:"Mã Hán, ngươi lập tức chạy tới huyện nha phía nam báo cáo vụ án nơi này, sau đó dẫn người đến chi viện. Đêm mai, mấy người còn lại sẽ lẻn vào thôn Hồng Thạch để bắt Lý lão bản." Nhìn nhân chứng và Đinh Nguyệt Hoa:" Còn hai người ở nơi này đợi."

Đinh Nguyệt Hoa không dám mở lời với Triển Chiêu, nghĩ nghĩ chuyển hướng sang Đinh Triệu Lan:" Đại ca, cho ta đi theo luôn. Đêm mai ta canh giữ ở cửa thôn, thuận tiện tiếp ứng Mã đại nhân a."

Đinh Triệu Lan nhìn nàng, thở dài:" Được rồi, muội đi cùng đi." Triển Chiêu cụp mí xuống, che giấu tâm tư. Nghe đại ca nói vậy, hai mắt Đinh Nguyệt Hoa sáng lên, nhìn sang chỗ Triển Chiêu, lại thấy hắn lảng tránh, trong lòng có chút chua xót. Nàng thật sự không hiểu tâm tư của chính mình thế nào nữa. Nếu coi Triển Chiêu là vì an nguy của nàng mới không cho nàng đi, tuy trong lòng vui mừng vì hắn còn quan tâm mình, nhưng lại thấy hắn là đang tìm cái cớ để đẩy nàng ra. Đến khi hắn không phản đối, nàng lại nghĩ hắn vẫn tức giận, không muốn tốn hơi đấu võ mồm với nàng.

Tâm tư bị xáo trộn, có lẽ không chỉ Triển Chiêu khó đưa ra quyết định, đến chính bản thân nàng cũng không biết nên theo ai. Nàng cảm thấy hắn đã thay đổi, nhưng xem ra trong mắt hắn, nàng cũng thay đổi. Trở thành một người không biết phân rõ phải trái, không thể nói lý.

Triển Chiêu vẽ qua loa bản đồ thôn Hồng Thạch, chỉ vào mấy chỗ:" Vùng này là nơi ở của thợ mỏ, đây là khu vực khai thác, mỗi cái giếng mỏ đều có người canh gác ở cửa. Bọn họ ở chỗ này mài nguyên thạch ra, sau đó vận chuyển đến sân chính để xử lí. Lý lão bản ở viện chính." Giương mắt nhìn mấy người:" Nguyệt Hoa ở đây tiếp ứng Mã Hãn, chúng ta đi viện chính."

Đinh Nguyệt Hoa nhìn theo ba người đi xa, bóng dáng liền biến mất, ở chỗ ẩn nấp chờ Mã Hán. Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Đinh Triệu Lan rất nhanh đã đi vào viện chính, ba người trao đổi ánh mắt, đồng thời phi từ nóc nhà xuống, triển khai tấn công. Tiếng đánh nhau dẫn tới thủ vệ, trong chốc lát, người vây quanh viện chật như nêm cối. Bạch Ngọc Đường đột nhiên xoay người lên, phá vỡ vòng vây lao ra. Triển Chiêu và Đinh Triệu Lan vội vàng ngăn thủ vệ truy kích, giúp hắn tranh thủ thời gian.

Trận hỗn loạn ở trước xưởng đã dời đi sự chú ý, Bạch Ngọc Đường thoải mái đi vào. Triển Chiêu cùng Đinh Triệu Lan ở bên này đấu đánh một trận. Lý lão bản nghe được động tĩnh thì gấp gáp mang theo người từ giếng mỏ trở về. Sắc mặt Lý lão bản âm trầm, vung tay lên, hai phụ tá bên cạnh phi thân lên nghênh chiến. Thân thủ của hai người này không tồi, hơn nữa thủ vệ lại đông, hai người Triển Chiêu và Đinh Triệu Lan bị cuốn lấy, không thoát ra được. Tuy Lý lão bản ở đầu kia nhưng bọn họ không có cơ hội đến gần.

Đinh Triệu Lan vừa chém ra một kiếm, vọt đến bên cạnh Triển Chiêu:" Ta ngăn cản bọn chúng, ngươi đi bắt Lý lão bản." Chỉ cần Lý lão bản bị bắt, mấy tên lâu la này căn bản không tính là gì. Triển Chiêu dặn hắn cẩn thận, sau đó mượn lực bay lên cao, đạp lên vai người phi đến chỗ Lý lão bản. Ánh mắt Lý lão bản lóe lên, nghiêng người né tránh, thuận tay đoạt binh khí của thủ vệ bên cạnh, cùng Triển Chiêu so chiêu.

Triển Chiêu bị bất ngờ, không nghĩ tới Lý lão bản lại biết võ công. Lý lão bản bị tấn công, hai phụ tá kia ngay lập tức chạy về hỗ trợ. Triền đấu một lát, phía sau truyền đến thanh âm của Bạch Ngọc Đường:" Ta đã lấy được cách bào chế!"

Sắc mặt Lý lão bản lạnh xuống:" Các ngươi là ai?"

Bạch Ngọc Đường phi từ nóc nhà xuống, như tên rời cung đánh úp lại. Hung hăng tấn công vào cánh tay phải của một tên phụ tá, đánh rơi bội kiếm của hắn. Bạch Ngọc Đường dừng lại, khóe miệng mang theo ý cười:" Tại hạ Bạch Ngọc Đường."

Bạch Ngọc Đường?

Không đợi Lý lão bản để ý tới tên của Bạch Ngọc Đường, bên ngoài viện truyền đến tiếng đánh nhau ồn ào, ngay sau đó, có người hoảng hốt xông vào:"Không tốt, chúng ta bị người của quan phủ bao vây!" Lý lão bản nhất thời hỗn loạn, quan phủ? Quan phủ nào? Quan phủ ở Tiền doanh trấn không phải người một nhà hay sao? Thế nào đột nhiên cắn ngược lại hắn?

Trong lúc hỗn loạn, Đinh Nguyệt Hoa và Mã Hán đã vào đến sân, Mã Hán nói với Triển Chiêu:" Triển đại nhân, tình hình bên ngoài đã bị chúng ta khống chế."

Ánh mắt Triển Chiêu nóng rực nhìn chằm chằm Lý lão bản:" Lý Khánh Nguyên, ngươi vì lợi ích của bản thân, cấu kết với quan phủ, giết hại vô số người, còn không mau bó tay chịu trói!"

Tâm tư Lý lão bản nhanh chóng xoay chuyển, hắn sở dĩ lấy chút lợi ích lừa gạt người khác, cấu kết với quan lại nên mới có thể ở chỗ này một tay che trời. Hoành hành vài năm nay, nghĩ trời cao hoàng đế xa (vua không ở gần, không cần sợ), sẽ không gặp phải chuyện gì, lại không ngờ đột nhiên gặp hạn. Tình thế hôm nay hiểm trở, cứ tìm cách thoát thân đã rồi tính sau. Đôi mắt hung ác, nham hiểm của hắn đảo qua đám người Triển Chiêu, đột nhiên cầm đao trong tay, vung lên chém đứt dây thừng.

Giữa không trung có treo một cái đèn lớn để chiếu sáng, dây thừng bị đứt, nhất thời mất cân bằng, nghiêng xuống. Dầu thắp bị cháy rơi vào những người bên dưới, ai không kịp né tránh tức thì trở thành ngọn đuốc sống, trong viện hỗn loạn thành một đoàn. Lý lão bản thừa dịp náo loạn đoạt một cây đao, hướng đến chỗ Đinh Nguyệt Hoa đang mất cảnh giác.

Triển Chiêu nghe được tiếng xé gió, lưỡi đao kia đã lướt đến trước mắt, thầm nghĩ không tốt, vội vàng lấy thân bảo vệ cho Đinh Nguyệt Hoa. Toàn bộ lưỡi đao cơ hồ khảm nhập vào đầu vai Triển Chiêu, máu lập tức chảy ra không ngừng. Một nhát này, Lý lão bản nhân cơ hội thoát thân. Triển Chiêu bất chấp vết thương trên người, vội vàng quát:" Mau đuổi theo! Đừng để cho hắn chạy!"

Bạch Ngọc Đường thấy nửa người Triển Chiêu đều bị máu nhuộm đỏ, trong mắt hiện lên lo lắng, lại nhìn phương hướng Lý lão bản chạy, nói:" Ta đuổi theo! Đinh đại ca, Nguyệt Hoa, hai người chăm sóc cho hắn." Dứt lời, bóng dáng màu trắng cấp tốc đi xa.

Trán Triển Chiêu đổ mồ hôi lạnh, nói với Mã Hán:" Mau, dập tắt lửa cứu người trước." Đinh Nguyệt Hoa gắt gao đè lại vết thương cho hắn, làm thế nào cũng không ngăn được máu trào ra bên ngoài:" Triển đại ca, huynh đừng động, ta bôi thuốc cho huynh."

Đinh Triệu Lan vội vàng tiến lên đỡ hắn vào trong phòng:" Triển Chiêu, chuyện bên ngoài đã có Mã Hán, thương thế của ngươi rất nặng, xử lý vết thương quan trọng hơn."

Vết thương ở vai Triển Chiêu vừa dài lại sâu, Đinh Nguyệt Hoa nhìn mà không nhịn được rơi nước mắt. Lần trước bị thương còn lưu lại vết sẹo, lần này vẫn là chỗ đó. Đều do nàng không tốt, nếu không phải vì cứu nàng, nếu nàng không tùy hứng đuổi theo... Nàng không dám nghĩ nhiều, lung tung lau nước mắt, đem kim sang dược mang theo bên người giao cho Đinh Triệu Lan.

Miệng vết thương rất lớn, phải dùng hết số dược ba người mang theo mới đủ, tình huống khẩn cấp, chỉ có thể xé quần áo để băng bó vết thương. Sau khi bôi thuốc, băng bó xong, máu mới dần dần ngừng lại. Sắc mặt Triển Chiêu tái nhợt, có vẻ cực kì mệt mỏi. Đinh Triệu Lan nói:" Ngươi nghỉ tạm một lát, ta đi ra ngoài nhìn một cái."

"Không sao, ta còn trụ được." Mặc dù chảy không ít máu, nhưng không đến nỗi không thể động.

Tình huống bên ngoài đã được khống chế, Mã Hán chỉ huy mọi người dùng đất cát phủ lên dầu, dập tắt lửa, người bị thương nâng đến một chỗ. Một lát sau, Bạch Ngọc Đường quay lại, mọi người lo lắng nhìn, hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu:" Để hắn trốn thoát rồi."

Hứa Hướng Dương khâu xuống đường cuối cùng, cắn đứt chỉ, trải y phục ra nhìn trái nhìn phải một lượt. Y phục này là dành cho Triển Chiêu, nàng thừa lúc nhàn rỗi may hai bộ. Y phục của hắn quá mức giản dị, trừ bỏ quan bào, còn lại đều là y phục xanh lam. Nàng nhìn trúng hai khối vải ở chỗ Dao chưởng quỹ, chất liệu trơn mềm, lại là màu lam Triển Chiêu thường mặc, nghĩ làm y phục cho hắn nhất định thích hợp.

Nàng thường nghĩ, có lẽ hắn không phải thiên vị y phục xanh lam, mà là không để ý đến chuyện ăn mặc mà thôi. Nghĩ xong lại bất giác cười nhẹ, nói như vậy có phần hơi hời hợt, là do hắn mặc cái gì cũng ngọc thụ lâm phong, quả thật không cần lo lắng đến việc này. Lúc đầu nàng cũng thử làm một vài bộ với kiểu dáng màu sắc khác đi. Một mình ở nhà nhàn rỗi, việc nàng có thể làm chính là xử lí chút việc nhà, sắp xếp, may thêm y phục cho hắn. Tính tính thời gian, Triển Chiêu đã rời nhà hơn hai tháng, chiếu theo lời nói lúc trước của hắn, chắc hẳn sắp trở về rồi.

Nàng cất y phục vào tủ, nhìn tủ quần áo đã được đổi mới hoàn toàn, bả vai hơi hơi suy sụp. Cuộc sống chỉ có một mình là như vậy chăng? Sẽ thấy tịch mịch, trống trải. Trước đó nàng cũng sống như vậy, tại sao lại không có cảm giác này? Là vì trong lòng có cất chứa một người, cho nên mới thấy tịch mịch sao? Ánh nắng mùa hè chói chang chiếu vào cửa sổ có phần nóng nực, chói mắt. Nàng làm một bức rèm, che đi ánh mặt trời, không khí bên trong mát mẻ hơn hẳn.

Cuộc sống trước kia của Triển Chiêu chắc là không cần để ý quá nhiều, có lẽ đa số nam nhân độc thân đều như vậy. Một chuyến đi ra ngoài, nếu không có ai giúp hắn giặt giũ chăn màn, rèm cửa, có lẽ sẽ để nguyên như vậy luôn. Hai tháng này, mặc dù phòng không có người ở, nhưng hàng ngày nàng vẫn đi qua. Màn mùa đông đã đổi thành loại màn nhẹ mỏng dành cho mùa hè, màu lam nhạt, có cơn gió nhẹ thổi qua liền lay động, giống như những gợn sóng, lặng lẽ nối tiếp nhau. Về phần mấy cái khác, nên đổi thì đều đã đổi, đợi Triển Chiêu trở về, tuyệt đối sẽ cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Hiện tại đã là chạng vạng, Hứa Hướng Dương buông bức màn xuống, đẩy cửa sổ ra cho phòng thông thoáng. Bên ngoài hình như có tiếng nói chuyện, nàng giương mắt nhìn từ cửa sổ. Vừa nhìn, không khỏi sửng sốt, Triển Chiêu? Hắn đã trở lại? Ngây người trong chốc lát, nàng vội vàng chạy ra ngoài, đi được năm bước liền cảm thấy bộ dạng này không ổn lắm, thu bước chân lại, khắc chế kích động trong lòng, bước nhanh đến chỗ hắn. Nàng đứng trước mặt hắn, trái tim đập thật nhanh, trên mặt hiện lên tươi cười:" Ngài đã về, một chuyến này có thuận lợi không?"

"Đều tốt." Triển Chiêu cười nhẹ, mọi chuyện đều tốt, trừ bỏ để cho Lý lão bản chạy thoát. Hứa Hướng Dương vừa tiếp nhận hành lý trong tay hắn, cả người liền nhẹ nhàng hẳn lên:" Chắc là mệt mỏi đi? Ngài có đói bụng không? Ta đi làm chút gì ăn lót dạ."

Hắn cùng nàng sóng vai đi vào, thấy trong phòng rực rỡ hơn trước, cười nói:" Ra ngoài một chuyến mà biến hóa ghê thật, ta còn tưởng mình đi nhầm nơi." Nàng đặt hành lí xuống, cười:" Ngài ngồi xuống nghỉ ngơi, ta đi rót cho ngài chén nước."

Thừa dịp nàng đi rót nước, Triển Chiêu cẩn thận đánh giá phòng một vòng. Lúc trước được phân đến đây, hắn đi vào ở cũng chưa từng lưu ý bài trí thêm này nọ, đều có nha hoàn định kì đến quét tước. Hôm nay mới biết được, nguyên lai đến mùa hè, bố trí như vậy sẽ khiến tâm thần khoan khoái hẳn ra. Nhấc tay sờ sờ màn, xúc cảm mát mẻ mềm mại, mỏng manh như cánh ve, màu sắc thanh nhã, tràn ngập cảm giác an tĩnh. Hắn bất giác mỉm cười, nàng dường như biết rất rõ sở thích của hắn.

Một lát sau, Hứa Hướng Dương mang theo bình nước và một hộp thức ăn vào:" Ăn chút canh hạt sen ngân nhĩ lót dạ, buổi tối ta sẽ làm cơm sớm." Dứt lời bưng một bát canh hạt sen ngân nhĩ từ trong hộp ra, lại rót cho hắn chén nước, sau đó mới xoay người đi thu thập hành lí:" Ta đang nấu nước, ngài ăn xong thì đi tắm một cái cho thoải mái." Âm thanh nói chuyện chợt dừng lại, nàng mở ra hành lí lại thấy trong bao quần áo có một lọ thuốc mỡ?:" Ngài bị thương sao?"

Triển Chiêu nhìn thuốc mỡ, tùy ý nói:" Không sao, đã tốt hơn rồi." Vì chắn một đao cho Đinh Nguyệt Hoa, mặc dù chảy nhiều máu nhưng không bị thương đến phần trọng yếu. Bởi vì bôn ba bên ngoài, không chiếu cố tốt cho vết thương nên thương thế vẫn kéo dài đến giờ.

Hứa Hướng Dương truy vấn:" Bị thương như thế nào? Có nặng hay không? Vì sao lại bị thương?" Ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Triển Chiêu, có thật là không sao chứ? Nhìn không giống như bị thương. Bộ dáng vết thương lần trước của hắn đột nhiên hiện lên trong đầu nàng, không cách nào xóa đi được, khiến tâm thần kinh hãi không thôi.

Triển Chiêu không muốn nàng lo lắng, bâng quơ nói:" Chẳng may không cẩn thận. Thật sự đã tốt hơn nhiều rồi, ta vừa cho Công Tôn tiên sinh xem qua, thuốc mỡ là do ngài ấy đưa." Nói vòng vo sang chuyện khác:" Nghe nói ngươi theo tiên sinh học y dược?"

" Trong lúc rảnh rỗi nhờ Công Tôn tiên sinh dạy chút da lông thôi, cái khác không dám trông cậy, biết chút ít thảo dược thường dùng là đủ. Lại có, ngài hay bị thương, ta cũng muốn học để dùng khi khẩn cấp." Dứt lời, nàng cảm thấy hơi ngượng, nói ra nói vào đều là vì hắn... Để thuốc trong tay xuống, cầm y phục trong bao tính mang đi giặt:" Nước hẳn là đã sôi, ta đi nhìn một cái."

Triển Chiêu ngăn nàng lại:"Không cần vội, ta tự làm được." Múc nước là việc nặng, sao có thể để cho nàng làm. Kì thật vào mùa hè hắn vẫn thường tắm bằng nước lạnh, căn bản không cần nấu nước.

"Vậy sao được? Trên người ngài đang bị thương."

" Không có việc gì rồi." Triển Chiêu không đợi nàng trả lời, nhanh chóng đi ra bên ngoài, vừa nói:" Ta đi múc nước, ngươi giúp ta lấy y phục."

Hứa Hướng Dương nhìn bóng dáng của hắn, trong lòng thầm nghĩ, đã bị thương còn muốn thể hiện, để cho nữ nhân múc mấy thùng nước cũng đâu có tổn hại chút nào đến khí khái nam tử hán của hắn. Y phục trên tay đều là đồ nàng mới làm trong hai tháng nay, nghĩ đến bộ dáng khi hắn mặc vào, nàng không khỏi ha ha cười rộ lên. Hoảng hốt vì bản thân biểu lộ quá nhiều cảm xúc, vội vàng cắn môi kiềm chế xuống, nhưng vẫn không ngăn được khóe miệng khẽ nhếch lên.

Triển Chiêu đã trở lại, Hứa Hướng Dương cảm thấy có làm cái gì cũng tràn đầy tinh thần. Thừa dịp Triển Chiêu tắm rửa, nàng giết một con gà, tính bữa tối hầm canh gà. Hai tháng nay Triển Chiêu hành tẩu bên ngoài, hơn phân nửa không thể ăn uống cho tốt, hiện nay đã trở về, nàng nên làm vài món bồi bổ cho hắn. Gà vừa được cho vào nồi một lát thì Triển Chiêu cũng tắm xong, thăm dò ở cửa phòng bếp:" Có thể giúp ta bôi thuốc trước không?"

Nàng vội vàng đứng dậy:"Lại bị thương ở sau lưng?" Triển Chiêu đi ở đằng trước, nói:" Là bả vai."

Ánh mắt của nàng dừng ở đầu vai hắn, rồi nhìn theo bả vai từ từ xuống. Hắn đang mặc y phục mới, không biết là do y phục tốt, hay bộ dáng người mặc quá tốt, chất liệu vải mỏng manh rủ xuống theo đường cong cơ thể, khắc họa bề ngoài tràn đầy nam tính của hắn, khiến người ta thấy mà mê muội. Người bình thường đều đẹp vì lụa, nhưng đối với hắn cũng chỉ là dệt hoa trên gấm (tôn lên vẻ đẹp sẵn có) mà thôi.

Trên tóc hắn còn đọng lại nước, đầu vai và phía sau lưng đều ướt đẫm. Vào trong phòng, nàng vội vàng lấy khăn lau khô tóc giúp hắn. Công Tôn tiên sinh nói, ngày hè cần phải tránh bị cảm lạnh, hàn khí rất dễ dàng xâm nhập vào cơ thể. Trên người Triển Chiêu có không ít vết thương, càng cần phải chú ý hơn.

Lau khô tóc xong mới bôi thuốc, Triển Chiêu cởi áo ra, lộ ra chỗ bị thương. Miệng vết thương kéo dài từ đầu vai đến phía sau lưng, vẫn còn sưng đỏ, nàng nhìn mà kinh hãi:" Vì sao lại bị thương nặng như vậy?" Thời tiết nóng nực, miệng vết thương càng dễ bị nhiễm trùng, hắn chạy đi chạy lại khắp nơi, làm sao dưỡng thương tốt cho được. Nàng cẩn thận bôi thuốc lên, mùi hương của thuốc quanh quẩn bên mũi:" Có đau không?"

"Không còn đau nữa rồi, hơi ngứa một chút, thuốc mỡ thoa lên liền thấy man mát."

Bôi thuốc xong mới phát hiện đã quên lấy vải để băng bó, nàng lau tay chạy đi lấy, khi trở lại thì gặp Triển Chiêu đang nhìn chằm chằm mình, trên mặt bất giác nóng lên:" Sao... làm sao vậy?" Hắn để trần nửa người, tóc xõa xuống, có chút cảm giác mị hoặc, nàng lảng tránh không dám nhìn nhiều. Nhanh chóng đi ra phía sau cẩn thận băng bó lại vết thương:" Vết thương này không nên dính nước, ngài nên chú ý một chút."

Triển Chiêu thản nhiên đáp lời, mặc y phục vào, nói:"Bộ đồ mới, mặc rất thoải mái." Nàng ngẩn người, trong lòng cực kì vui vẻ:" Ngài nghỉ ngơi một lát, ta đi nấu cơm."

"Sự tình đúng như lời ngươi nói, Lý lão bản lấy bảo thạch dụ dỗ người khác bán mạng cho hắn. Chúng ta tra xét đêm đầu tiên, giếng mỏ xảy ra sự cố, nhưng hắn thấy chết không cứu. Càng khiến người ta giận sôi là bảo thạch này dùng máu người nấu lên rồi nhuộm, thế mới có màu đỏ tươi như máu."

Hứa Hướng Dương trợn to mắt không thể tin được, dùng máu người? Triển Chiêu thấy nàng hoảng sợ, chuyển sang đề tài khác:" Ngươi ở nhà vẫn tốt chứ?"

"Đều tốt." Hứa Hướng Dương cũng không nghĩ lúc ăn cơm lại nói tới chuyện máu me giết người, nói tiếp:" Ta ở nhà thêu thùa may vá giết thời gian." Nàng còn nhận một ít đồ thêu:" Ngày khác cùng đi thăm Bảo Nhi một chuyến, nó đã biết đi, không ngồi yên được một khắc nào."

Triển Chiêu gật đầu:"Được, đợi mấy ngày nữa rảnh rỗi cùng đi. Ta cũng tìm Quan đại ca uống vài chén." Án mạng còn chưa kết thúc, chắc vẫn bận việc. Nói đến Quan Húc, Hứa Hướng Dương lại nhớ tới Đinh Nguyệt Hoa. Quan đại ca nói nàng đuổi theo Triển Chiêu. Chần chờ chút, cẩn thận hỏi:" Ta nghe Quan đại ca nói hình như Đinh cô nương đuổi theo phía sau, mọi người có gặp không?"

Triển Chiêu dừng đũa lại, hơi ngừng một chút:" Có gặp, nàng đi cùng Đinh đại hiệp." Nói xong lại thêm một câu:" Hai huynh muội bọn họ đã trở lại Mạt Hoa thôn."

"Không có việc gì là tốt rồi, nghe nói nàng bỏ lại Đinh đại hiệp chạy đi, làm mọi người lo lắng một phen."

"Ân..." Triển Chiêu hơi thấp đầu, đúng vậy, không có việc gì là tốt rồi. Coi như đây là lần cuối cùng hắn thay nàng chịu một nhát đao, nàng trở về chuyến này, không biết khi nào gặp lại? Nếu gặp lại, có lẽ Nguyệt Hoa cũng đã lập gia đình. Bọn họ, chung quy đã trở thành người lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play