Đoàn người Triển Chiêu ở gần doanh trấn điều tra cẩn thận trong hai ngày, sau khi hiểu biết về tình huống ở đây, càng cảm thấy vụ án này không hề đơn giản. Trước cửa thôn Hồng Thạch thiết lập trạm gác, phải có giấy thông hành của Lý lão bản mới được qua. Đối với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mà nói, né tránh trạm gác để lẻn vào thôn Hồng Thạch là chuyện dễ như trở bàn tay. Sau nhiều lần bàn bạc, qua giờ ngọ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sẽ đi đến thôn Hồng Thạch trước, Mã Hán và nhân chứng ở lại trên trấn, tiếp tục theo dõi tình hình.

Nhân chứng có chút lo lắng, nếu sự tình đúng như những gì bọn họ suy đoán, vậy thì lần trước chủ tớ nhà hắn có thể đào thoát được thì cũng là quá may mắn, đáng tiếc lão gia vẫn không tránh được rủi ro. Lúc này Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường chắc đã trà trộn vào một đội nhân mã để lẻn vào bên trong, không biết có nguy hiểm gì không? Mã Hán thấy hắn từ lúc đến trấn vẫn luôn mặt co mày cáu, trấn an nói:" Đừng lo lắng, võ công của bọn họ cao cường, chỉ đi xem tình huống bên đó như thế nào thôi, không có việc gì."

Nhân chứng lắc đầu không nói, vẫn là một bộ dáng lo lắng nhìn xung quanh:" Mã đại nhân, nếu quả thật như suy đoán của Triển đại nhân, Lý lão bản cấu kết với quan phủ, thì chúng ta phải làm thế nào đưa hắn ra trước công lý?" Chuyện tới bước này, đã không còn đơn giản là đi tróc nã hung thủ sát hại lão gia nhà hắn nữa rồi, mà là muốn đem Lý lão bản nhổ cỏ tận gốc.

Mã Hán thở dài, chuyện này có phần khó giải quyết. Bỗng nhiên, nhân chứng đụng đụng vào người hắn, chỉ vào phía trước cách đó không xa:" Mã đại nhân, ngài xem, kia có phải Đinh cô nương không?"

Mã Hán bị dọa nhảy dựng lên, không phải Đinh Nguyệt Hoa thì là ai? Sao nàng lại đến đây? Tựa hồ là đang tìm quán trọ, hiển nhiên, bên trong đã đầy khách, nàng đang buồn bực đi ra ngoài. Hai người tiến lên vài bước:" Đinh cô nương!"

Đinh Nguyệt Hoa kinh ngạc một chút, sau đó vui vẻ nói:" Mã đại ca? Ta đang tính tìm các ngươi." Trên mặt Mã Hán lại không có ý cười:" Như thế nào mà cô nương lại tìm đến đây?" Lần trước Bao đại nhân đi tuần, nàng cố chấp muốn đi theo cũng thôi đi, nhưng lần này Triển đại nhân là đi tra án, không thể qua loa tắc trách, vậy mà nàng còn không quản này nọ đã đi theo. Hơn nữa, Đinh Triệu Lan đã đến Biện Kinh đón nàng trở về, sao có khả năng để cho một mình nàng dấn thân vào nơi nguy hiểm?

Ý cười trên mặt Đinh Nguyệt Hoa tiêu tan. Đinh Nguyệt Hoa biết, Triển Chiêu mà thấy mình chắc sẽ tức giận vì nàng tự ý chủ trương. Nhưng nàng chính là không quản được trái tim của mình, chỉ muốn chạy đến giúp đỡ hắn mà thôi. Đều đã đến đây rồi, nếu Triển Chiêu đuổi nàng trở về, nàng sẽ nói mình tới là để giúp Bạch Ngọc Đường. Nghĩ, nhân tiện nói:" Quán trọ của Bạch đại hiệp xảy ra án mạng, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Tất nhiên là muốn tới hỗ trợ một phen."

Nhân chứng u sầu:" Đinh cô nương, tình huống hiện tại không còn đơn giản là một vụ án giết người thôi đâu."

Mã Hán thầm than:" Đinh cô nương, ngươi đi một mình sao? Đinh đại hiệp đâu?" Đinh Nguyệt Hoa mím môi, nàng luôn sợ bị đuổi kịp, không ngừng nghỉ chạy đến đây. Nay biết được hành tung của Triển Chiêu rồi, cho dù đại ca tìm thấy nàng cũng không sợ. Mã Hán thấy bộ dáng nàng như vậy thì còn gì không rõ nữa? Không tiếp tục hỏi thêm, dẫn Đinh Nguyệt Hoa về nhà của Tráng Tử.

Đinh Nguyệt Hoa không thấy Triển Chiêu thì có chút thất vọng, lại nghe Mã Hán nói về vụ án, tâm không khỏi căng thẳng:" Khi nào thì bọn họ trở về?" Mã Hán lắc đầu, nghĩ rằng khi Triển đại nhân về lại gặp Đinh cô nương, không biết sẽ có tâm tình gì. Để Đinh Nguyệt Hoa và nhân chứng ở lại, hắn đi ra bên ngoài. Đinh Triệu Lan nhất định sẽ đến đây, hắn vẫn nên đi xung quanh tìm xem sao, mau chóng đưa Đinh Nguyệt Hoa trở về mới tốt.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở đầu bên kia, cẩn thận che giấu thân phận, đi theo phía sau đoàn người đến trạm gác. Thủ vệ ở trạm gác đúng là người của quan phủ, người dẫn đầu đoàn đưa giấy thông hành ra, bọn họ mới được cho qua. Triển Chiêu xem địa hình, tìm một chỗ ẩn nấp rồi cùng Bạch Ngọc Đường phi thân biến mất.

Vào trong thôn, đoàn người được dàn xếp ở một chỗ trong viện, đầu lĩnh dẫn bọn họ vòng vo một lát rồi đi ra. Triển Chiêu cho rằng, nơi này đại khái chính là dành cho hạ nhân, có lẽ hiện tại đầu lĩnh muốn đi gặp Lý lão bản. Trao đổi ánh mắt với Bạch Ngọc Đường, hai người phân nhau ra làm việc, hắn theo dõi đầu lĩnh, còn Bạch Ngọc Đường tiếp tục ở lại điều tra.

Đầu lĩnh đi vào một tòa sân, chắc nơi này là địa điểm trọng yếu, trước cửa có quan binh canh gác. Triển Chiêu đi xung quanh sân nhìn một vòng, sau đó lặng lẽ lui trở về. Phòng bên trong được canh gác nghiêm mật, hiện tại chưa phải lúc lẻn vào. Lộn trở lại thôn không lâu, đầu lĩnh kia cũng chậm rì rì về tiểu viện, miệng còn ngâm nga hát. Mọi người trong viện nóng lòng vây lên hỏi thăm tình hình, đầu lĩnh xua tay, kêu bọn họ yên tâm chớ vội, Lý lão bản hiện không ở đây, buổi tối mới trở về. Chờ Lý lão bản về, hắn sẽ đi tìm để bàn bạc, nhất định không làm chậm trễ đường phát tài của mọi người.

Chỉ chốc lát sau, Bạch Ngọc Đường cũng đã quay lại, sắc mặt có phần ngưng trọng:" Thôn này không có thôn dân, đều là những người trẻ tuổi bên ngoài." Triển Chiêu nhìn về phía con sông trong thôn, mơ hồ nhìn thấy có người ở đó đào bảo thạch, tình huống quả thật như lời nhân chứng nói. Hắn nhíu mày:" Nơi ở của Lý lão bản được canh giữ rất nghiêm ngặt, hiện không vào được, chờ đến đêm xem thế nào."

Khi bầu trời trở nên tối mịt, xe ngựa liên tục đi vào cái sân được trông giữ cẩn thận kia, không bao lâu, đầu lĩnh được người mời vào. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhẹ xoay tại chỗ, phi đến trên nóc nhà, nhẹ nhàng vạch một mảng ngói ra, nhìn trộm bên trong. Trong phòng, đầu lĩnh đã ngồi vào chỗ của mình, đang nói chuyện với một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi:" Lý lão bản, hiện tại ta mang đến hai mươi người, ai cũng khỏe mạnh cường tráng, ngài cũng nên an bài cho ta một chỗ tốt ở giếng mỏ a."

Lý lão bản uống một ngụm trà:" Ngươi theo ta đã nhiều năm, tình hình khai thác quặng như thế nào còn không rõ sao? Lấy quặng cũng phải dựa vào may mắn, nguyên thạch còn chưa cắt ra thì ai biết bên trong có gì?"

Đầu lĩnh cười khẽ:"Lý lão bản, khoáng thạch đều do những người này dùng mệnh đổi lấy, ngài bó lớn bó nhỏ thu bạc, chúng ta lại hao tổn âm đức. Ai... Ngài xem khoản phần trăm lợi nhuận có nên thay đổi một chút hay không? Mấy năm nay đều chia hai tám, cũng phải tăng thêm chút đỉnh chứ."

Lý lão bản cười ha ha:"Hoàng lão bản, ngươi không nói ta cũng muốn đề cập tới chuyện này, chúng ta hợp tác nhiều năm nay, tất nhiên là muốn ngươi được thêm lợi. Năm nay, chia ba bảy, ngươi thấy thế nào?"

Đầu lĩnh buông chén trà xuống, mặt mang ý cười:" Đa tạ Lý lão bản đã ưu ái." Lý lão bản sang sảng cười, nói vài câu với Hoàng Hướng Liệt liền cho người tiễn khách. Đợi người ra bên ngoài, sắc mặt Lý lão bản lạnh xuống, nói với phụ tá bên cạnh:"Khi nào xuống dưới giếng thì bắt hắn lại." Hừ! Muốn ra điều kiện với hắn? Không biết trời cao đất rộng!

Triển Chiêu nhíu nhíu mày, trong lòng kinh hãi. Tiếp theo, lại nghe Lý lão bản nói:" Đồ để nhuộm màu bảo thạch còn cần bao lâu mới xong."

"Đã hoàn thành."

" Hoàn thành?" Lý lão bản có phần bất ngờ:" Sao lần này lại nhanh thế?"

" Lần này có sửa lại đôi chút cách bào chế, ước chừng dùng máu của mười người nấu lên, giảm bớt được thời gian."

Triển Chiêu khiếp sợ, trên trấn bán bảo thạch đỏ như máu tươi, nguyên lai đúng là dùng máu của người để nấu thành! Nơi này quả thật là cái động ăn thịt người! Giếng mỏ nuốt người, bảo thạch hấp máu, quả thực điên rồ!

Lý lão bản nghe nói bảo thạch đã được nhuộm màu xong trước thời gian, trong lòng mừng rỡ, liền mang phụ tá đi nhìn bảo thạch. Hai người Triển Chiêu theo đuôi, đi đến cửa thì đột nhiên có mấy người vội vàng chạy ra bên ngoài, hướng Lỹ lão bản kêu to:" Lý lão bản, xảy ra chuyện rồi, giếng mỏ thứ ba bị lún, hơn mười người còn bị chôn ở dưới!"

Thủ vệ canh giữ cửa viện ngăn người lại, quát:" Đứng lại! Nơi này há có thể tự tiện xông vào?" Người tới gấp đến độ xoay quanh:" Lún! Lún rồi! Hơn mười cái mạng người!"

Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói:"Lún? Có lẽ thừa dịp bên kia đang loạn vào trong tìm tòi xem sao." Nói xong chỉa chỉa vào xưởng. Triển Chiêu từ chối cho ý kiến, mười mấy người bị chôn dưới lòng đất không biết có cứu được lên không. Trong lúc đang cân nhắc, Lý lão bản chậm rãi đi từ bên trong ra, trên mặt không kiên nhẫn, tâm tình đang tốt đẹp thì bị những người này quấy nhiễu, nói với phụ tá:" Ngươi đi nhìn một cái, đừng để hắn làm rối loạn lòng người."

Gặp phụ tá đi ra, người tới giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, lao đến:" Phương quản sự, xảy ra việc lớn rồi! Đất bị lún! Mau, mau gọi người xuống cứu!"

Phương quản sự lạnh lùng nói:"Vương lão gia, trước kia xuống dưới giếng, chúng ta đã sớm nói rõ, sống chết có số. Phía dưới dễ lún, nguy hiểm không lường trước được. Mạng của các ngươi quan trọng thì mạng của những người khác cũng quan trọng. Đã bị chôn vùi dưới đất, cứu ra cũng chỉ là thi thể, không cần khiến người khác đi xuống chôn cùng. Việc này, ngươi chỉ có thể chấp nhận. Tuy nói có lỗ vỗn chút, nhưng ngươi buôn bán lời không ít, cũng không thiệt thòi gì."

Vương lão gia kinh ngạc trợn to mắt, hắn, ý tứ của hắn là không cứu? Người hắn mang đến đều là thân nhân bằng hữu, con của hắn cũng ở bên trong! Bọn họ, bọn họ sao có thể thấy chết mà không cứu? Bùm một tiếng quỳ xuống:" Phương quản sự, cầu xin ngài, an bài vài thủ hạ xuống cứu người, con ta còn ở phía dưới a! Ta cầu xin ngài!"

"Muốn giàu sang thì phải trả giá đắt. Vương lão gia, giếng mỏ thứ ba là nơi có quặng tốt, số bạc một năm nay đều vào túi của ngươi cả. Nếu ta là ngươi, sẽ chạy nhanh trở về tìm người mới đến tiếp tục khai thác quặng, thuận tiện thu hồi thi thể bên dưới luôn."

Vương lão gia nghe lời nói lạnh nhạt của Phương quản sự, tức giận xông lên đầu, bật mạnh từ trên đất đứng lên:" Các ngươi sao có thể máu lạnh như vậy, nói cái gì kiếm tiền! Cũng là chúng ta dùng tính mạng của mình để kiếm tiền, mười đồng thì có đến chín đồng rơi vào túi các ngươi, các ngươi còn thấy chết mà không cứu! Ta liều mạng với các ngươi!" Nói xong lao đến bóp chặt cổ Phương quản sự, mấy người đi theo Vương lão gia cũng tiến lên động thủ, xung quanh hỗn loạn không chịu nổi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy thời cơ đã đến, khi thủ vệ canh cửa tiến lên giải vây, thân hình hai người chợt lóe, đi vào bên trong. Thời gian của bọn họ không nhiều, may mà tình huống ở đây cũng không quá phức tạp, vào cửa liền thấy đây là một gian phòng khá rộng, có vài cái bếp than, bên trên đặt nồi, trong nồi lại đựng một cái bát, có thể nhìn thấy chất lỏng trong bát màu đỏ sậm. Không khí tỏa ra mùi thảo dược, nếu không phải sớm biết kia là máu người, bọn họ nhất định sẽ đến xem một chút.

Bởi vì thời gian cấp bách, hai người chỉ nhìn thoáng qua liền vội vã lui ra ngoài. Đám người Vương lão gia ở đằng trước đã bị khống chế, Phương quản sự chỉnh chỉnh quần áo, tức giận nói:" Hừ! Nói chuyện nhẹ nhàng các ngươi không nghe, ta sẽ cho ngươi đi đoàn tụ với con của ngươi luôn!" Dứt lời liếc mắt sang bọn thủ hạ hai bên, những người kia lập tức bị tha xuống, chốc lát sau không còn một chút tiếng động nào.

Triển Chiêu biết mấy người kia chắc đã bị sát hại, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể yên lặng rời đi, trở về bàn bạc tiếp.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang theo tin tức quan trọng vội vã chạy về chỗ trọ, còn chưa kịp nói ra manh mối đã bị Đinh Nguyệt Hoa đi ra nghênh đón làm giật mình, kinh ngạc trong chốc lát, trong lòng không khỏi tức giận:" Nguyệt Hoa? Sao muội lại ở đây?" Đinh Triệu Lan đã tự mình đến đón Đinh Nguyệt Hoa về, chắc chắn sẽ không để nàng tiếp tục chạy loạn, mà người tự dưng xuất hiện ở đây, chỉ có một giải thích duy nhất, nàng đã bỏ lại Đinh Triệu Lan, tự tiện theo tới. Hắn chưa từng để lộ hướng đi của vụ án, như vậy, chính là Bạch Ngọc Đường đã nói cho nàng. Nghĩ, hắn có chút trách cứ trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cũng vô cùng ngạc nhiên, thật không ngờ nàng lại đuổi theo, vội vàng hỏi:" Đại ca muội đâu?" Nếu Đinh Triệu Lan cũng cùng đi, sự tình còn dễ nói chuyện.

Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa có chút hoảng, nhỏ giọng nói:" Ta đi một mình đến..."

"Hồ nháo!" Triển Chiêu lạnh giọng:" Muội đã không phải là tiểu hài tử nữa, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên, chẳng lẽ còn không phân biệt được? Đinh đại hiệp đi ngàn dặm xa xôi tới đón muội về, muội lại lỗ mãng tự mình đến đây, sao muội không thể để người khác bớt lo lắng vậy?"

Đinh Nguyệt Hoa không ngờ Triển Chiêu sẽ răn dạy nàng trước mặt nhiều người như vậy, trên mặt cứng đờ, bọn họ quen biết đã lâu, hắn chưa từng nói với nàng một câu nặng lời nào. Nhất thời ủy khuất trong lòng dâng lên, quật cường nói:" Quán trọ của Bạch đại ca xảy ra án mạng, muội đến giúp huynh ấy tra án, chẳng lẽ không được hay sao?"

Bạch Ngọc Đường nghe vậy vội vàng nói:"Nguyệt Hoa, muội thật sự không nên tới. Đã rời nhà lâu như vậy rồi, Đinh đại ca không yên lòng mới cố ý đến tìm muội, ngược lại muội... Tra án là chuyện của quan phủ, không có nửa phần liên quan đến muội, dù muội có muốn hỗ trợ cũng phải cân nhắc rồi hãn đi. Muội không suy nghĩ kĩ đã chạy tới đây, vậy sẽ khiến Đinh đại ca nghĩ như thế nào? Kêu Triển Chiêu phải làm sao?" Ai, Nguyệt Hoa cứ như bị ma quỷ ám ảnh, nàng tùy hứng như vậy, chỉ khiến Triển Chiêu càng thêm khó xử mà thôi.

Triển Chiêu trầm mặt, thanh âm lạnh lùng:" Có lẽ Đinh đại hiệp cũng đã đuổi theo đến đây, Mã Hán, mấy ngày nay ngươi đến các quán trọ hỏi thăm một chút." Đinh Nguyệt Hoa không cam lòng nói:" Muội không quay về!"

" Cô nương đi hay ở vẫn nên để cho Đinh đại hiệp định đoạt. Đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm đi, có việc gì ngày mai lại nói." Triển Chiêu dứt lời liền xoay người vào phòng. Mã Hán thở dài, cũng nhanh chóng đi về phòng. Nhân chứng để lại phòng cho Đinh Nguyệt Hoa, mình cùng Mã Hán ở chung, thấy Mã Hán đi thì cũng vội vã theo sau.

Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, trong lòng tràn đầy mỏi mệt:" Nguyệt Hoa, muội làm gì vậy? Nhìn xem muội khiến Triển Chiêu tức giận như thế nào, muội a..." Không thể trách thái độ của Triển Chiêu được, lần này nàng đã quá mức tùy hứng. Cũng không nhìn xem đây là cái thời điểm gì, còn khiến bọn họ thêm phiền.

"Muội..." Đinh Nguyệt Hoa đỏ hai mắt:" Nếu trở về, trong nhà, trong nhà sẽ bắt muội lập gia đình. Trừ bỏ Triển đại ca, ai muội cũng không cần!"

Bạch Ngọc Đường lại thở dài bất lực, xoa xoa mi tâm:" Nguyệt Hoa, muội gặp phải ma chướng rồi, lúc trước muội không phải như thế. Triển Chiêu đã thành thân, vì sao muội cứ phải lãng phí bản thân? Thôi, đi nghỉ sớm, chờ Đinh đại ca đến đây rồi nói sau."

Đinh Nguyệt Hoa nhìn bóng dáng Bạch Ngọc Đường rời đi, không nhịn được rơi nước mắt. Vì Triển Chiêu, nàng lâm vào ma chướng. Nhưng, nàng không có biện pháp nào quên được, cũng không có cách nào bỏ xuống được! Nàng nên làm thế nào bây giờ? Nàng khiến Triển đại ca tức giận rồi!

Lúc này Triển Chiêu thực sự tức giận không nhẹ, không nói với Đinh Nguyệt Hoa câu nào, thậm chí chẳng liếc nhìn nàng một cái. Sáng sớm, mấy người bàn bạc về vụ án, sau đó vội vàng phân công nhau đến các quán trọ hỏi thăm tin tức của Đinh Triệu Lan. Đinh Nguyệt Hoa thấy thế, trong lòng nổi lên áy náy, bản thân quả thật đã khiến mọi người thêm phiền toái.

Đinh Nguyệt Hoa rời đi không lâu, Đinh Triệu Lan liền đuổi theo, cho nên chỉ hỏi thăm một chút liền có tin tức. Trải qua một đêm suy nghĩ cẩn thận, Đinh Nguyệt Hoa tựa hồ tỉnh ngộ, thấy Đinh Triệu Lan, không đợi hắn mở miệng đã cúi đầu nhận sai trước. Đinh Triệu Lan trầm mặt, đối với muội muội là vừa tức vừa đau lòng, cũng không quở trách nàng, ngược lại nói với Triển Chiêu:" Triển Chiêu, ngươi đối với Hứa Hướng Dương kia như thế nào? Hiện tại cho Nguyệt Hoa một câu trả lời chắc chắn, đỡ khiến muội ấy đối với ngươi nhớ mãi không quên."

Hai mắt Triển Chiêu cụp xuống, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng:" Đinh cô nương, là Triển Chiêu phụ ngươi."

Sắc mặt Đinh Triệu Lan không chút thay đổi:" Nguyệt Hoa, muội nghe rõ chưa? Giờ theo ta trở về." Như vậy, nàng có thể hết hi vọng được rồi.

"Triển đại ca, huynh đâu có sai cái gì, vì sao phải làm như vậy? Muội có thể chờ, một năm hai năm, muội không sợ!"

Triển Chiêu rốt cục nhìn thẳng vào mắt nàng, nhấn mạnh từng từ từng chữ:" Nếu ta đã thú nàng, sẽ không bao giờ hòa ly."

Từng lời hắn nói hung hăng đâm vào tim nàng, không hòa ly, không hòa ly... Vậy mà Hứa Hướng Dương cứ lẳng lặng không một tiếng động gạt nàng ra rồi hay sao? Nhớ rõ năm ngoái, trước khi trở về cùng đại ca, hắn nói với nàng :" Nguyệt Hoa, tình nghĩa giữa chúng ta không phải chỉ một sớm một chiều, nếu muội đã gọi ta một tiếng Triển đại ca, vậy thì cả đời này chính là muội muội của ta." Nhưng hôm nay, hắn thậm chí không nhắc tới tình nghĩa giữa bọn họ, chỉ nói sẽ không hòa ly. Nàng cứ nghĩ mọi thứ vẫn còn như cũ, nhưng không biết từ lúc nào tất cả đều đã đổi thay!

Triển Chiêu không phải lần đầu tiên nói như vậy, nàng nhìn hắn, tựa hồ thanh tỉnh lại. Cũng đã đến lúc buông tay, có đợi cũng không được kết quả mình muốn, nàng còn kiên trì làm gì? Giống như lời Quan Húc đã nói, sẽ có những ủy khuất không thể nào giãi bày hết được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play