Tống Thanh Thư ngạc nhiên nhưng không nói gì: "Được rồi, vậy ngươi coi như hắn là gian tế đi."
"Quả nhiên là gian tế!" Đinh Điển hai mắt sáng lên, lại đè Địch Vân xuống đánh tiếp một trận. (Ơ cái định mệnh, kiểu như thế nào tao cũng phải đánh mày một trận ấy)
"Lăng tiểu thư sắp chết!" Thấy bản thân mình vô ý nói một câu dẫn tới Địch Vân bị đánh thừa sống thiếu chết, trong lòng cũng có chút băn khoăn, không thể làm gì khác hơn là tế ra đại sát chiêu.
"Không nói như vậy ngươi sẽ bỏ qua hắn sao?" Có cửa phòng giam, Tống Thanh Thư cũng không sợ hắn lao tới, "Tên nhóc ngốc này đích thật là một người số khổ, bị ném vào chỗ này bất quá là muốn —— nói không chừng ngươi sẽ đem bí mật trong tim nói cho hắn, sau đó Lăng Thiếu Tư cảm thấy tên nhóc ngốc này dễ đối phó hơn so với ngươi."
Thật ra nhiều năm ở chung, Đinh Điển trong lòng từ lâu muốn rõ ràng điểm ấy, thấy hắn thẳng hô tên Lăng Thiếu Tư, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi là người phương nào?"
"Ta là người lương thiện cứu khổ cứu nạn, thấy hai người khổ sở như thế, đặc biệt tới đưa chút ấm áp cho các người." Tống Thanh Thư xem xét thảm trạng của hai người, xương tỳ bà bị xuyên, cả người không sạch sẽ. . . Nghĩ đến vận mệnh của hai người, thổn thức không ngớt.
"Hừ! Lăng Thiếu Tư lại đùa giỡn cái gì." Đinh Điển lúc này đối với tất cả đều tràn ngập tâm lý phòng bị.
"Lăng Thiếu Tư?" Tống Thanh Thư cười cười chẳng đáng, "Đinh đại hiệp, chúng ta làm giao dịch như thế nào?"
"Cút!" Đinh Điển nhìn cũng không nhìn hắn một chút, biết Lăng tiểu thư không có việc gì, lại lạnh lùng ngồi trở lại.
"Ngươi thật sự cho rằng ta thèm muốn Liên Thành Quyết của ngươi hay sao?" Tống Thanh Thư nở nụ cười, "Thật ra không nói gạt ngươi, bí mật của Liên Thành Quyết mà những người các ngươi vẫn tranh tới cướp đi, ta từ lâu biết."
"Ngươi không tin?" Tống Thanh Thư đứng lên, "Ta có thể đem bí mật của Liên Thành Quyết nói cho ngươi nghe, ngươi xem cùng ngươi biết có cái gì khác biệt không."
"Ngươi có thể nói ra một chút." Đinh Điển nghi hoặc nhìn hắn một cái.
Tống Thanh Thư cười khổ một tiếng, hạ giọng nói: "Đinh đại hiệp, tôi biết ngươi võ công chưa mất, phiền phức ngươi cẩn thận nghe một chút, trong mấy trượng xung quanh có những người khác không? Nếu như bị người của Lăng Thiếu Tư nghe, ta chỉ sợ cũng khó thoát vận mệnh của ngươi. Kinh mạch của ta đã đứt đoạn, đã không có một chút võ công, không thể làm gì khác hơn là làm phiền ngươi cẩn thận nghe một chút."
Đinh Điển lúc này không rõ ràng lắm, đành nhắm mắt lại tỉ mỉ dò xét một phen: "Nói đi, trong vòng mười trượng xung quanh, trừ ngươi và ta ba người chúng ta không có những người khác."
Tống Thanh Thư nhìn Địch Vân một chút: "Có một số việc hắn không biết thật ra là bảo hộ hắn." Đinh Điển nhướng mày, vẫn là thuận lợi điểm huyệt ngủ của Địch Vân.
Tống Thanh Thư lúc này mới thở ra một hơi, đem bí mật của Liên Thành Quyết nói ra, Đinh Điển quả nhiên sắc mặt đại biến, gắt gao nhìn chằm chằm hắn: "Sao ngươi biết được?"
"Cái này ngươi cũng đừng quản, " Tống Thanh Thư phủi phủi tay, "Lúc này ngươi hẳn là tin tưởng ta không phải người của Lăng Thiếu Tư chứ?"
"Vậy ngươi tìm đến ta làm gì?" Đinh Điển trong lòng vô cùng không giải thích được.
"Không phải nói làm giao dịch với ngươi sao?" Tống Thanh Thư đưa tay qua, "Mau giúp ta bắt mạch, nhìn Thần Chiếu Kinh của ngươi có thể trị không?"
Vừa mới nghe được lời nói của hắn, Đinh Điển trong lòng hiểu rõ, hơi tìm tòi mạch, trong miệng phun ra hai chữ: "Có thể."
Tống Thanh Thư lúc này rốt cục yên lòng, nói: "Muốn ta nói, Lăng Thiếu Tư thật sự là một đứa ngốc, ông ta lúc đầu nếu là trực tiếp dùng con gái muốn ngươi đem Liên Thành Quyết làm sính lễ, ngươi làm sao không đáp ứng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT