Trên mặt Lăng Thiếu Tư nhất thời hiện lên một tia thanh sắc, tàn bạo mà hỏi: " Chuyện của Liên Thành Quyết ngươi rốt cuộc biết bao nhiêu?"
Trong lòng Tống Thanh Thư cả kinh, tỏ vẻ trấn định nói: "Không nhiều cũng không ít, tại hạ có biện pháp khiến cho người nọ trong lao mở miệng, chỉ là sau khi đoạt được tại hạ cần năm phần."
"Người tuổi trẻ khẩu vị thật lớn, " Lăng Thiếu Tư ngoài cười nhưng trong không cười hừ một tiếng, "Chỉ sợ ngươi ăn đến vỡ bụng." Trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, người này sao biết được rõ ràng như thế.
"Trẻ tuổi mà, ăn uống tốt." Tống Thanh Thư cười hắc hắc, "Nhiều năm trôi qua như vậy, Lăng đại nhân cảm thấy có nắm chắc mở được miệng của người nọ sao?"
Lăng Thiếu Tư thầm nghĩ, nhiều năm tra tấn như vậy đều không có thu hoạch, Đinh Điển người này sợ rằng mãi cho đến chết đều sẽ không nói ra, bản thân mình lại không thể thật sự giết hắn. Gần đây ông càng ngày càng không có kiên trì, lúc đêm khuya yên tĩnh, thậm chí nghĩ ra một kế hoạch hung ác không gì sánh được, chỉ là không xác định có thể có hiệu quả hay không, nếu như thất bại Đinh Điển đầu mối này liền biến mất, bởi vậy vẫn còn đang do dự.
"Ngươi thật sự có thể khiến cho hắn nói ra bí mật của Liên Thành Quyết?" Lăng Thiếu Tư nghi hoặc nhìn đối phươngg.
"Khiến cho ta thử đại nhân ngài cũng không có tổn thất gì, nếu như không được, tại hạ tùy ý đại nhân xử trí." Tống Thanh Thư tự tin tràn đầy nói.
"Được, " Lăng Thiếu Tư đại hỉ nói, "Nếu như ngươi thật có thể khiến cho hắn nói ra bí mật, sau khi tìm được bảo tàng, ta bảy ngươi ba, người tuổi trẻ, cũng không nên quá tham lam." Trong lòng ông ta lại đang suy tư, chờ sau khi tìm được bảo tàng thật, bản thân mình còn có thể lưu tính mệnh của ngươi sao? Nói như vậy chỉ bất quá là làm giảm lại tính cảnh giác của đối phương mà thôi, cho rằng bản thân mình thật sự thành tâm chia của.
Tống Thanh Thư mặt lộ vẻ giãy dụa, cuối cùng thở ra một hơi: "Cũng được, ba phần cũng được rồi. Chỉ là lần hành động này muốn giao ta toàn quyền xử lý, hơn nữa có thể cần tốn hao chút thời gian, ngắn thì nửa tháng, lâu là một tháng, nếu không bị người nọ nhìn ra kẽ hở, mưu đồ của ngài và ta sẽ rơi vào công dã tràng."
"Có thể!" Lăng Thiếu Tư chần chờ một hồi, vẫn là gật đầu đáp ứng nói, "Ngươi tra hỏi hắn như thế nào, ta có thể không hỏi đến, cũng có thể cho nhân sĩ liên quan tận lực phối hợp ngươi, bất quá nếu như ngươi hỏi ra, cuối cùng lại muốn độc chiếm, hắc hắc. . ."
Tống Thanh Thư thi lễ, cười khổ nói: "Tại hạ cũng không muốn như người nọ, ở trong lao bị đại nhân nghiêm hình tra tấn mấy năm."
Người của Lăng Thiếu Tư âm thầm giám thị Tống Thanh Thư, trong khoảng thời gian này hắn ở bên trong phủ tuy rằng hành động tự do, bất quá muốn đi ra phủ, trăm triệu lần không thể.
Tống Thanh Thư cũng không thèm để ý, trực tiếp đi tới ngoài phòng giam giam giữ Đinh Điển, kéo một ghế ngồi ở xa xa, cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn hai kẻ đáng thương trong phòng giam.
Địch Vân sớm bị Đinh Điển đánh sợ, lúc này im lặng trốn ở góc phòng, cũng không lên tiếng. Đinh Điển thấy một thư sinh ngồi ở đối diện, không nói một tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm mình, cả giận nói: "Nhìn lão tử ngươi à, nhìn cái gì!"
"Ta đang nhìn hai kẻ đáng thương." Tống Thanh Thư cũng không để ý, nhàn nhạt cười nói.
Đinh Điển không có gì, Địch Vân lại bị một câu nói của hắn câu dẫn ra chuyện thương tâm, gào khóc lên."Khóc cái gì mà khóc!" Đinh Điển đi tới đánh một trận, Địch Vân sớm có kinh nghiệm, bản thân mình khóc càng thảm đối phương đánh cho càng mạnh tay, không thể làm gì khác hơn là cắn răng chống chịu.
"Đừng đánh, hắn không phải gian tế." Tống Thanh Thư buồn cười nhìn hai người ngày sau sẽ biến thành hảo huynh đệ.
"Ngươi nói không phải vậy khẳng định là đúng rồi, lão tử đánh chết hắn." Đinh Điển nắm tay đánh hung ác hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT