May là Trương Vô Kỵ càng thích Triệu Mẫn hơn, dù cho là Tống Thanh Thư thật sự, không thừa nhận cũng không được Trương Vô Kỵ quả thật được xưng là chính nhân quân tử. Dựa theo nội dung nguyên tác, hai người ở đây rất nhanh liền khôi phục lý trí, Trương Vô Kỵ rất nhanh liền rời đi.
Bất quá khiến cho Tống Khanh Sơ mở rộng tầm mắt chính là, Trương Vô Kỵ đột nhiên thở dài một hơi, thâm tình hô một tiếng "Chỉ Nhược!" Trong lúc Chu Chỉ Nhược kinh ngạc, tiến lên một bước ôm lấy nàng, cúi đầu liền muốn hôn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng.
Lúc này đừng nói là Tống Khanh Sơ, Chu Chỉ Nhược cũng khiếp sợ không ngớt, bất quá nàng ấy rất nhanh phản ứng đến đây, thoáng cái liền giãy ra khỏi cái ôm của Trương Vô Kỵ, né qua.
What the fuck, cái kịch bản này sai rồi! Tống Khanh Sơ nằm trên giường trừng lớn hai mắt nhìn Trương Vô Kỵ, trong lúc nhất thời có chút mất trật tự, đêm hôm khuya khoắt câu dẫn phụ nữ có chồng, Trương Vô Kỵ này vẫn là quân tử trạch tâm nhân hậu trong nguyên tác kia sao? Nhớ không lầm, trong nhà còn có một Triệu Mẫn quận chúa chờ hắn trở về, thật muốn xem Trương Vô Kỵ xử lý như thế nào.
Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân tuần tra của đệ tử, Chu Chỉ Nhược nổi giận nói: "Trương Vô Kỵ! Ngươi. . . Ngươi. . ." Trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì.
"Chỉ Nhược, muội thuở nhỏ đối đãi với ta rất tốt, tình ý của muội với ta, ta lại sao dám quên mất, lần trước trong thành Hào Châu nếu không phải vì cứu nghĩa phụ, muội lúc này đã là thê tử của ta." Trương Vô Kỵ thở dài một hơi, thâm tình nhìn Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược trong lúc nhất thời phương tâm đại loạn, thấy hắn nhắc tới chuyện trên hôn lễ của Hào Châu lần kia, trong lòng tràn ngập hận ý: "Ngươi trước mặt anh hùng khắp thiên hạ, đi theo yêu nữ Triệu Mẫn kia, làm sao bận tâm đến tình ý của ta? Hiện tại ngươi và Triệu Mẫn song túc song tê, ta cũng thành Tống phu nhân, ngươi lại tới nói cũ tình!"
"Cái này. . ." Trương Vô Kỵ thoáng cái bị nghẹn, dừng ở đây không biết nói cái gì.
Nhìn thấy dáng dấp của hắn, Chu Chỉ Nhược đột nhiên thấy tức giận, đề cao âm thanh nói: "Trương giáo chủ, chúng ta hai người cô nam quả nữ, nửa đêm gặp mặt nhau, khó tránh khỏi miệng người, ngươi mau rời đi!"
Trương Vô Kỵ ngạc nhiên tại chỗ, thấp giọng nói: "Vậy sau này lúc ta đến sẽ né môn nhân của muội, chúng ta chậm rãi tâm sự, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với muội."
Thấy thân ảnh của Trương Vô Kỵ biến mất trong đêm đen, Chu Chỉ Nhược có vẻ có chút mất hồn mất vía, ôm hai chân ngồi trên ghế kinh ngạc đờ ra, không biết nghĩ đến cái gì trên mặt một hồi e thẹn, một hồi lại giận tái.
Tống Khanh Sơ lúc này mới có cơ hội quan sát kiều thê tiện nghi này, tú tự lan chi, thanh nhã thoát tục, quả nhiên ngưng tụ hương vị của Hán Thủy, vẻ đẹp của Nga Mi, đánh giá theo nguyên tác là "Thanh lệ tú nhã, dung mạo rất đẹp", trong mấy phiên bản phim truyền hình của 《 Ỷ Thiên Đồ Long ký 》kiếp trước, diễn viên đóng vai Chu Chỉ Nhược đều là đại mỹ nhân khó có được, bất quá nữ nhân trước mắt này tựa như còn muốn đẹp hơn vài phần, còn có chút đáng yêu hơn so với Cao Viên Viên, lại một chút trong trẻo nhưng lạnh lùng hơn so với Chu Hải Mị. Thảo nào trong nguyên tác Tống Thanh Thư nhớ thương nàng ta, trong đầu toàn là hình bóng của nàng, Trương Vô Kỵ bản thân dù đã có đệ nhất mỹ nhân của Mông Cổ quốc là Triệu Mẫn rồi, còn vẫn còn lưu luyến với nàng.
Nhớ tới đêm tân hôn của hai người, Chu Chỉ Nhược thấy Trương Vô Kỵ vẫn không có tới cướp hôn, dưới tình huống thương tâm gần chết, tùy ý “Tống Thanh Thư” bài bố, chủ nhân cũ của cái thân thể này lúc đầu có cơ hội hái được hồng hoàn của Chu Chỉ Nhược, chỉ tiếc ngay lúc đó “Tống Thanh Thư” xuất phát từ tâm lý ghen ghét cùng với tự tôn của một người đàn ông, không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT