Chu Chỉ Nhược chỉ chỉ vào phía trong, nhẹ nhàng nói : "Hắn ở bên trong." 

Trương Vô Kỵ đi tới bên giường, quan sát tình trạng bị thương của Tống Thanh Thư một chút, nói: "Tống phu nhân, có thể cứu được mạng của Tống sư ca không, ta cũng không chắc chắn, có thể để ta thử một lần hay không?" 

Ba chữ "Tống phu nhân" vừa ra, Tống Khanh Sơ càng xem Trương Vô Kỵ càng thuận mắt, "Nếu như ngươi trị khỏi cho ta, chuyện mắt đi mày lại giữa ngươi cùng Chu Chỉ Nhược ta cũng sẽ không tính toán." Tống Khanh Sơ trong lòng âm thầm tính toán, quả thật, vốn dĩ Tống Thanh Thư có lý do hận Trương Vô Kỵ, bất quá hắn cũng chỉ là kế thừa thân thể của Tống Thanh Thư, không cần đồng thời kế thừa thù hận trong lòng. Về phần những chuyện không vui trong lòng trước đó, hoàn toàn là bởi vì Chu Chỉ Nhược là đại mỹ nhân được công nhận trong chốn võ lâm, Tống Khanh Sơ xuất phát từ tâm lý độc chiếm của nam nhân quấy phá mà thôi. 

Hiện tại nghĩ đến lúc trước nữ nhân kia cho rằng nhân phẩm của Tống Khanh Sơ có vấn đề, thật ra cũng không tính là hoàn toàn sai. Xã hội này đều là như thế, trừ phi ngươi là con nhà giàu ăn xong chờ chết, hoặc là một người tầm thường vô vi, nếu không chỉ cần ngươi đi phấn đấu, sẽ luôn bị cái xã hội này đồng hóa. 

Trên thế giới làm gì có phân biệt người tốt và người xấu, bất hạnh của người xấu ở chỗ bọn họ khiến cho đa số người thấy được mặt xấu của bọn họ, còn người tốt, có lẽ là có ý định, có lẽ là vô ý, khiến cho mọi người nhìn thấy đều là mặt tốt. 

Tống Khanh Sơ cũng là bi kịch trước, mặt hắc ám của hắn bị tình địch khơi gợi ra đầy đủ trước mặt một nữ nhân, cho nên hắn thành người xấu; một mặt hắc ám của tình địch, nữ nhân một chút đều không thấy được, cho nên dù cho bản thân mình bị tình địch giết chết, nữ nhân kia bị lừa từ đầu đến chân còn cảm thấy tình địch là một chính nhân quân tử. 

Trong lúc Tống Khanh Sơ trầm tư, Trương Vô Kỵ đã bắt đầu giúp hắn nối xương. Tống Khanh Sơ đau đến chết đi sống lại, nhưng dưới tình huống không rõ tình trạng thế giới, chỉ dám làm bộ hôn mê, mà không dám lớn tiếng hô đau nhức. 

Trương Vô Kỵ đỡ lấy phần xương bị vỡ của hắn, lấy ra Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, vận dụng Cửu Dương Thần Công, đem dược lực đưa vào các nơi vỡ xương của Tống Thanh Thư, thời gian một nén nhang qua đi, thở ra một hơi, nói với Chu Chỉ Nhược: " Tính mệnh của Tống sư huynh đã không còn trở ngại, chỉ là. . . . Chỉ là. . ." 

Trên mặt của Chu Chỉ Nhược cũng không lộ ra một tia ý mừng, nhẹ nhàng nói: "Cứ nói đừng ngại." 

"Chỉ là Tống sư huynh kinh mạch đứt đoạn, sau này sợ rằng không bao giờ ... có thể tập võ nữa." Trương Vô Kỵ nói như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, Tống Khanh Sơ thoáng cái liền trợn tròn mắt, trong thế giới võ hiệp, thành phế nhân, ý nghĩa gì không cần nói cũng biết. 

"Ngươi không cần tự trách, cứu sống hắn đã không dễ." Chu Chỉ Nhược vẫn là giọng điệu thờ ơ kia, Tống Khanh Sơ nghe mà trong lòng là lạ, hình như hai người bọn họ mới là phu thê, bản thân mình chỉ là một người ngoài mà thôi, ặc, bản thân mình hình như đích thật là một người ngoài. 

Sau đó Trương Vô Kỵ lo lắng Chu Chỉ Nhược đánh không lại Thiếu Lâm Tam Độ ( Độ Ách đại sư – Độ Kiếp đại sư – Độ Nạn đại sư), rất uyển chuyển nói ra lợi hại của Kim Cương Phục Ma Quyển, hy vọng có thể cùng nàng ya hợp lực phá trận. 

Chu Chỉ Nhược kiên quyết từ chối: "Chúng ta từ trước từng có hôn nhân chi ước, chồng ta lúc này cũng đang bị đe dọa tính mạng, huống chi hôm nay ta không tổn thương tính mạng của ngươi, người bên ngoài tất nhiên nói ta vẫn còn cũ tình với ngươi. Nếu như còn nhờ ngươi tương trợ, anh hùng thiên hạ chẳng phải sẽ mắng ta không biết liêm sỉ, thuỷ tính dương hoa." (Ý nói đàn bà lẳng lơ) 

Trương Vô Kỵ vội la lên: "Chúng ta chỉ cần không thẹn với lương tâm, người bên ngoài muốn nói gì thì nói, để ý đến bọn họ làm chi?" 

"Nếu như ta thấy thẹn với lương tâm của mình thì sao?" Chu Chỉ Nhược hỏi một câu ngược lại làm cho cả gian nhà tràn ngập bầu không khí mờ ám. 

Tống Khanh Sơ cười khổ không ngớt, thật sự muốn thắp nhanh cúng điếu cho chủ nhân trước của cái thân xác này: "Cái câu dẫn trần trụi này, quả thật là Phan Kim Liên sống lại, Diêm bà tái thế, ai da, Thanh Thư huynh đệ đáng thương, ngươi trước khi chết rốt cục đã tạo cái nghiệt gì, thân thể bị ta đoạt xá sống lại không nói, nhìn kiểu như vậy có lẽ ngay cả thê tử cũng không giữ được." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play