"Đúng vậy, " A Châu chu miệng, "Ta đã thử rất nhiều biện pháp đều không có cách nào khiến cho mùi hương kéo dài."

Tống Thanh Thư thấy da thịt trên mặt nàng mịn màn, trơn truột trong suốt, ngửi mùi thơm ngọt ngào trên người nàng, thật sự là một cô gái xinh đẹp ngọt nào, nghĩ thầm thật là khờ khạo, bản thân mình bị Thiên Long Bát Bộ phiên bản năm 97 ảnh hưởng (Phiên bản năm 1997 của TVB sản xuất, Huỳnh Nhật Hoà vai Tiêu Phong; Lưu Cẩm Linh vai A Châu), vẫn không dám nhìn thẳng tướng mạo của A Châu, không ngờ rằng lại có thể ngọt động lòng người như thế.

"Công tử?" Thấy Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm mình đến ngẩn người, trên mặt A Châu nổi lên một tầng đỏ ửng.

"A " Tống Thanh Thư phục hồi tinh thần lại, cũng có chút ngượng ngùng, "A Châu cô nương, chổ của ta có một biện pháp có thể khiến cho mùi hương kéo dài. . ." Nói xong cố ý ngừng không nói, cười như không cười nhìn nàng ấy.

A Châu cũng là một cô nương tâm tư linh hoạt, thấy thế cũng biết đối phương có điều cần cầu, trong lòng giật mình, sợ hắn gây bất lợi với Mộ Dung Phục, nhưng trên mặt lại cười tươi như hoa: "Không biết công tử làm sao mới nguyện ý đem phương pháp đó nói cho nô tỳ biết đây."

"Nếu không ta đi gặp Mộ Dung công tử cầu tình, khiến cho hắn đem ngươi gả cho ta đi." Thấy hình dạng xinh đẹp của nàng, Tống Thanh Thư đột nhiên nổi lên ý xấu, cố ý trêu cợt.

"Công tử chớ nói giỡn." Nụ cười của A Châu bị kiềm hãm.

"Ha ha, chọc ngươi thôi, " Tống Thanh Thư cười ha ha, "Ta có thể dạy ngươi phương pháp giữ được mùi hương, bất quá ngươi phải dạy ta thuật dịch dung."

A Châu ngẩn ngơ, Tống Thanh Thư còn tưởng rằng nàng ấy không chịu, âm thầm hối hận bản thân mình quá cấp tốc, hẳn là nên chờ quan hệ thân quen hơn mới đi hỏi cái này, bất quá bản thân cũng đã dự định ngày mai rời khỏi Yến Tử Ổ, nóng lòng cũng là không có cách nào khác.

"Ay da, ta còn tưởng rằng là chuyện gì, " A Châu cười khúc khích, "Ta từ nhỏ thích bắt chước hình dạng của người khác để chơi đùa, càng học được nhiều, liền giả càng giống, dần dần tìm ra một phương pháp, cũng không phải bản lĩnh to lớn gì, nếu công tử thích, ta liền nói một chút cho công tử biết."

A Châu đang nói đột nhiên ơ một tiếng, hiếu kỳ nhìn Tống Thanh Thư: "Công tử dùng cái gì biết nô tỳ biết được thuật cải trang dịch dung thế?"

"Lẽ nào A Bích không có nói cho ngươi biết ta là Bách Hiểu Sanh trong giang hồ, biết bấm tay đoán chuyện sao." Tống Thanh Thư chợt nhíu lông mi, cố ý tỏ ra thâm ảo.

A Châu nghĩ đến A Bích trước đó quả thật nói với mình việc này, bán tín bán nghi nhìn hắn một cái.

"Ta là một đại nam nhân cũng không thể để cô nương có hại, " Tống Thanh Thư biết đạo lý của cổ nhân, vì vậy trực tiếp nói, "Ta đầu tiên đem phương pháp giữ mùi truyền thụ cho ngươi."

"Tống công tử, ngươi thật sự là một người tốt." A Châu cười tủm tỉm nhìn hắn.

Vô duyên vô cớ được một cô gái xinh đẹp tặng cho một cái thẻ người tốt, Tống Thanh Thư phiền muộn nói: "Muốn làm cho mùi hương của nước hoa kéo dài không tan, cần phải tăng thêm thuốc cố định mùi, thuốc cố định mùi có thể lựa chọn sử dụng Long Tiên Hương, Đàn Hương Mộc, Xạ Hương, Diên Vĩ Căn. . . Phải nhìn xem cô nương thấy cái nào thuận tiện thì dùng cái đó, nguyên liệu cố định khác biệt, hiệu quả mùi hương cũng sẽ có khác biệt. . ." Nói xong, Tống Thanh Thư nhớ tới lúc trước vì theo đuổi người con gái kia, đã cố ý học tập một chút tri thức về phương diện nước hoa, không ngờ rằng bây giờ lại có tác dụng.

A Châu nghe mà hai mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, kính phục nhìn Tống Thanh Thư: "Tống công tử thật sự là bác học đa tài, ngay cả những thứ nhỏ nhặt của nữ nhân này cũng hiểu."

Hai người nói chuyện đã đi tới phòng, Tống Thanh Thư dừng chân hỏi: "Không biết A Châu cô nương bao giờ thì truyền cho ta thuật dịch dung?"

"Ngày mai được chứ?" A Châu có chút khó xử nói, "Ngày hôm nay sắc trời đã tối. . ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play