"Mộ Dung công tử thật sự là có phúc khí, có được một đôi tỳ nữ đẹp như hoa này." Tống Thanh Thư tự đáy lòng cảm thán.
Mộ Dung Phục mỉm cười, cũng không nói gì, Hồ phu nhân trợn mắt liếc hắn, nghĩ thầm thúc thúc đúng là có cái miệng không cản kịp, nào có ai đi khen người trong nhà của người ta như hắn chứ.
Thấy được biểu tình cổ quái của hai người, Tống Thanh Thư mới ý thức được có chút không thích hợp, bản thân mình là một người hiện đại, khi đó đàn bà mở miệng nói chuyện có khi còn bạo miệng hơn cả đàn ông, khen người đẹp như là thủ đoạn kéo gần quan hệ thông thường, không ngờ rằng chiêu này không thích hợp tại cổ đại.
"Công tử hôm nay có quý khách quang lâm, thật đáng mừng, thật đáng mừng." Bên ngoài có một tiếng cười sang sảng truyền đến, chỉ thấy bốn vị người ăn mặc trang phục như gia tướng cùng nhau đi đến.
"Thì ra là tứ đại trang chủ dưới trướng Cô Tô Mộ Dung, thất kính thất kính!" Tống Thanh Thư đứng lên hành lễ với đối phương, trong lòng lại đang tính toán không biết võ công của mấy vị này có phải cùi bắp giống như trong phim truyền hình hay không, hay là gần như nhất đẳng cao thủ trong giang hồ giống như trong sách truyện miêu tả.
Thấy hắn không xưng bản thân là gia tướng Mộ Dung, trong lòng bốn người liền sinh hảo cảm, lôi kéo hắn hàn huyên tâm sự.
"Công tử, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, có thể ngồi vào bàn." Tống Thanh Thư đang ứng phó mấy người, đột nhiên nghe thấy được một mùi hương truyền đến, trong nháy mắt đó hắn cho rằng có một người nữ thời hiện đại cũng xuyên không tới, mùi nước hoa hồng quen thuộc khiến cho hắn thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.
Quay đầu thấy cô gái nhỏ một thân áo hồng, lả lướt nhỏ nhắn xinh xắn, mặt đẹp đáng yêu, Tống Thanh Thư kích động mà hỏi thăm: "Ngươi biết Kim Dung không?"
Cô nương áo hồng rõ ràng bị hắn làm cho hoảng sợ, lặng lẽ nhìn Mộ Dung Phục, sợ hãi hồi đáp một câu: "Công tử ngươi có phải là nhận lầm người?"
Thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, Tống Thanh Thư biết bản thân mình suy nghĩ nhiều, không khỏi cười nói: " Mùi hương trên người cô nương là mùi hoa hồng?"
Cô nương áo hồng ánh mắt sáng ngời, hình dạng như là nhìn thấy tri âm: "Đúng vậy đúng vậy, công tử đối với nước hoa cũng có nghiên cứu sao, đây là nước hoa hồng ta tự chế. . ."
"A Châu, đừng náo loạn." Mộ Dung Phục ở một bên nhẹ nhàng ho khan.
A Châu xinh đẹp thè lưỡi, vội vã cùng A Bích chỉnh lý rượu bàn.
Tống Thanh Thư có chút hoảng hốt, nội dung cốt truyện của Thiên Long Bát Bộ này rốt cục phát triển đến chỗ nào rồi, thấy như tựa như còn chưa có bắt đầu, vậy vì sao Kiều Phong đã biến thành Nam Viện đại vương của Liêu quốc đây? Bất quá nghĩ đến bản thân mình đều có thể từ hiện đại xuyên không đến đây, xuất hiện những cái này cũng tất nhiên không thể lý giải.
Dùng xong cơm tối, A Châu A Bích phân biệt dẫn hai người đến phòng khách riêng nghỉ ngơi, A Châu một đường muốn nói lại thôi, Tống Thanh Thư buồn cười hỏi thăm: "A Châu cô nương, ngươi muốn nói cái gì."
Hai mắt đen long lanh của A Châu chuyển động, cười hì hì nói: "Công tử một người tu mi nam tử, vì sao lại có hiểu biết rõ về những thứ nhỏ nhặt của nữ nhân như vậy?"
"Ngươi nói là nước hoa hồng sao?" Tống Thanh Thư đột nhiên buồn cười, năm đó hắn vô cùng quen thuộc mùi vị nước hoa của các hãng Chanel, Dior, ứng phó một tiểu nha đầu còn không phải dư dả.
"Ừ ừm ~" A Châu càng không ngừng gật đầu.
"A Châu cô nương, ta thấy nước hoa hồng của ngươi tuy rằng thanh nhã thoát tục, bất quá cái mùi vị này tựa như không giữ được bao lâu." Trong lòng Tống Thanh Thư khẽ động, nghĩ tới bản lĩnh nghịch thiên nhất của A Châu, nhất thời có tính toán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT