"Thúc thúc tựa như thuộc như lòng bàn tay đối với bí mật của các môn phái trong võ lâm. . ." Hồ phu nhân nghi hoặc nhìn hắn một cái.
Tống Thanh Thư mỉm cười: "Tại hạ có một biệt hiệu là 'Giang hồ Bách Hiểu Sanh' . . . chỉ đùa chút thôi, tẩu tẩu đừng xem là thật."
"Ây chà, vị công tử này nếu là Bách Hiểu Sanh trong giang hồ, vậy có biết thân phận của tiểu nha đầu ta như thế nào không?" Âm thanh cực ngọt cực thanh, kẻ khác vừa nghe xong, liền cảm thấy thoải mái nói không nên lời, Tống Thanh Thư và Hồ phu nhân trong lòng cả kinh, xoay người nhìn lại, chỉ thấy chủ nhân của âm thanh là một cô nương áo xanh, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, đôi tay nhỏ nhắn như ngọc, cả khuôn mặt đều là sự ôn nhu, đầy người lộ vẻ thanh tú.
Tống Thanh Thư thấy dung mạo của nàng mặc dù so ra kém thanh lệ như Hồ phu nhân, thế nhưng hơn hẳn sự ôn nhu, cũng có vẻ vô cùng động nhân. Thấy nàng một thân áo xanh, trong đầu chợt lóe linh quang: "Nếu như ta nói ra họ tên và lai lịch của cô nương thì tính sao?"
Thiếu nữ áo xanh hé miệng cười, lắc đầu nói: "Ta cũng không tin."
"Ta nếu như nói đúng cũng không cầu cái khác, chỉ cần cô nương dẫn chúng ta đi Yến Tử Ổ là được rồi, " Thấy thiếu nữ áo xanh im lặng không nói gì, trong lòng Tống Thanh Thư càng thêm chắc chắn, "Tống mỗ đã sớm nghe nói Cô Tô có hai vị cô nương như tiên nữ, ông trời dùng mây tía tạo nên một A Châu xinh đẹp, lại dùng vẻ thanh tú của Giang Nam tạo nên A Bích cô nương ôn nhu như nước, thật sự là hiếm có hiếm có."
A Bích bị hắn khen đến có chút ngượng ngùng, ngại ngùng nói: "Ngươi nếu như thấy Vương cô nương mới biết được ngày hôm nay đã khen nhầm."
Thấy Tống Thanh Thư mỉm cười, A Bích ngẩng đầu hỏi: "Không biết công tử có chuyện gì muốn đến Yến Tử Ổ?"
"Ta và tẩu tẩu chuyến này tuyệt không ác ý, chỉ là có chuyện quan trọng muốn gặp mặt Mộ Dung công tử một chút, mong rằng A Bích cô nương giúp đỡ một phen." Nghe được Tống Thanh Thư giới thiệu, Hồ phu nhân cũng khẽ gật đầu.
A Bích thấy hai người họ nam thì ngọc thụ lâm phong, nữ thì thanh lệ tuyệt luân, vô thức không xem bọn họ là người xấu, cười ngọt ngào: "Ngày hôm nay công tử gia vừa lúc ở nhà, các người đi theo ta."
Hồ phu nhân trong lòng cười thầm, tiểu thúc người này lớn lên tuấn tú bất phàm, trùng hợp có cái miệng có thể khiến cô gái vui thích, cô gái nhỏ này thật sự là chưa rõ thế sự.
A Bích cởi ra sợi dây, mời hai người lên thuyền. Hồ phu nhân nở nụ cười gượng gạo, từ nhỏ sinh trưởng tại vùng băng tuyết nên nàng không hiểu chút nào về kỹ năng bơi, nhìn thấy hồ nước có một loại cảm giác sợ hãi không hiểu.
"Tẩu tẩu, cẩn thận." Tống Thanh Thư thấy nàng có chút lay động, vội vã đỡ nàng lên thuyền, dọc theo đường đi trên trán Hồ phu nhân đã ứa ra mồ hôi, trong lòng bồn chồn, ngay cả bị Tống Thanh Thư ôm vào trong lòng cũng không ý thức được.
Ngược lại là A Bích kỳ quái nhìn hai người, nghĩ thầm Tống công tử rõ ràng xưng hô đối phương là tẩu tẩu, vì sao bây giờ lại ôm nhau giống như một đôi tình lữ, bất quá bản tính nha hoàn khiến cho nàng ấy đem nghi hoặc đặt ở trong lòng.
Đến bờ bên kia, Hồ phu nhân mới phát hiện thân thể mình cùng Tống Thanh Thư dính cứng với nhau, vội vã giãy cánh tay hắn, xấu hổ trực tiếp bay đến trên bờ, Tống Thanh Thư cười khổ một tiếng, cùng A Bích rời thuyền.
"Tại hạ Tống Thanh Thư với Hồ phu nhân gặp qua Mộ Dung công tử." A Bích đi vào truyền tin, Mộ Dung Phục ở đại sảnh nghênh tiếp hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT