"Phong tiểu tử?" Tống Thanh Thư ngẫm lại, tuy Phong Thanh Dương tóc đã bạc trắng, nhưng so với Quỳ Hoa lão tổ thì đúng chỉ là một thằng nhóc, đột nhiên biến sắc, kinh hãi nhìn Quỳ Hoa lão tổ: "Đông Phương nha đầu? Chẳng lẽ Quỳ Hoa Bảo Điển thật sự có thể thay đổi giới tính à?"
Lão tổ nhìn hắn với vẻ kỳ quái, không trả lời.
"Lão tổ, có vấn đề đã khốn nhiễu ta rất lâu rồi," Mất mặt quá, Tống Thanh Thư đành phải thay đổi câu hỏi, "Các hạ không phải thái giám tiền Minh sao, vì sao hiện tại lại trung thành và tận tâm với hoàng đế Thanh triều như vậy?"
"Trung thành tận tâm?" Khóe miệng Quỳ Hoa lão tổ lộ vẻ chọc, "Đã bao nhiêu năm rồi, ta đã không biết thấy trong cung này thay đổi bao nhiêu chủ nhân, còn gì mà trung thành."
Do dự một thoáng, Quỳ Hoa lão tổ tiếp tục nói: "Cũng không ngại nói với ngươi, ta luyện công cần mượn dùng chân long chi khí để tẩm bổ, mấy trăm năm qua, chân long chi khí trên người tiểu hoàng đế Khang Hi là nồng đậm nhất, ta tất nhiên không muốn hắn chết."
"Chân long chi khí?" Tống Thanh Thư trợn mắt há hốc mồm, "Trên đời thực sự có thứ này à?"
Quỳ Hoa lão tổ cười nhạt: "Tất nhiên là có, một số đại âm dương sư trong lịch sử đều có thể vọng khí đoạn mệnh, ta luyện công lâu ngày, sau khi cảm ngộ thiên nhân hoá sinh, vạn vật sinh trưởng, mới đã nhận ra chân long chi khí trên người hoàng đế."
"Lão tổ ngươi cảm thụ một chút xem trên người ta có vương bá chi khí gì đó không?" Tống Thanh Thư thầm nghĩ, nếu mình là nhân vật chính, vương bá chi khí mà nhân vật chính phải có chắc là không thể thiếu rồi.
Quỳ Hoa lão tổ cẩn thận quan sát hắn một phen, vẻ mặt đột nhiên trở nên ghê tởm như nuốt phải ruồi, ghét bỏ nói: "Phì! Trên người ngươi có khí tức đào hoa mà ta ghét nhất, nếu ta đoán không sai, ngươi gần đây tất có một hồi đào hoa kiếp."
Nhìn Quỳ Hoa lão tổ dần dần biến mất ở xa xa, Tống Thanh Thư oán thầm không thôi: "Cho dù ngươi không có chim thì cũng không thể trả thù xã hội như vậy chứ, bộ dạng như chỉ ước người có chim trong thiên hạ đều thành huynh muội vậy! Phì phì phì, a di đà Phật, Như Lai phù hộ."
Tiếp tục đi một đoạn dường, nhìn thấy Lý Nguyên Chỉ, Tống Thanh Thư đang vội vàng chạy tới.
"Chúng ta ra ngoài đã rồi nói." Tống Thanh Thư vội vàng giải huyệt đạo cho Hạ Thanh Thanh rồi kéo hai người đi tới cửa cung.
Nào ngờ Hạ Thanh Thanh lập tức giật tay áo, nhìn hắn với vẻ oán hận, Tống Thanh Thư thở dài: "Viên phu nhân, vừa rồi không thể nói kỹ, ta là muốn tốt cho ngươi thôi."
"Ta đương nhiên biết ngươi muốn tốt cho ta!" Hạ Thanh Thanh rơm rớm nước mắt, "Nhưng ta không cần! Vừa rồi Quy sư huynh dùng sinh mệnh để đổi lấy cơ hội cho ta, ta toàn lực xuất thủ, chưa chắc đã không thể đồng quy vu tận với cẩu hoàng đế."
"Cho dù ngươi xuất thủ thành công, ta thì không sao, nhưng Lý tiểu thư cùng ngươi một đường vào cung chắc chắn sẽ phải chết, ngươi thậm chí còn có thể hại cả phụ mẫu nàng ta, vì báo thù mà hại chết người vô tội là việc mà ngươi muốn nhìn thấy à?" Tống Thanh Thư nghiêm mặt nói.
"Chỉ cần có thể báo thù thành công, ta nguyện ý trả giá đắt." Hạ Thanh Thanh nhìn Lý Nguyên Chỉ với vẻ xin lỗi, "Đến âm phủ ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng nguyện ý."
Sắc mặt có chút khó coi, nghiêng người né tránh.
"Nhưng ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể thành công sao?" Tống Thanh Thư nói với giọng mỉa mai.
"Ngươi luôn miệng nói sẽ giúp ta báo thù, tình huống như vừa rồi nếu ngươi cùng ta xuất thủ, Khang Hi chắc chắn sẽ phải chết. Nói đến cùng, ngươi chỉ là ham vinh hoa phú quý, một mực lừa ta mà thôi." Ánh mắt nhìn Tống Thanh Thư lúc này của lúc này tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT