Tống Thanh Thư thuận miệng trả lời: "Là cao thủ trẻ tuổi ta thay hoàng thượng thu nạp từ các môn phái, đưa vào đội ngũ thị vệ để dùng." Thời đại này không ai dám giả truyền khẩu dụ của hoàng đế cả, một khi bị phát hiện, tuyệt đối là tội lớn tru di cửu tộc. Có điều Tống Thanh Thư thân là người xuyên không, chỉ có một thân một mình, đối với với hoàng quyền cũng không kính sợ cho lắm, thầm nghĩ đối phương cũng không thể đi tìm Khang Hi để đối chiếu, thế nên chẳng chút cố kỵ nói ngay. 

Các thị vệ quả nhiên vẻ mặt căng ra, không dám hỏi nhiều, để ba người vào cửa cung. 

"Tống đại ca, nghe lời họ nói, bọn sư huynh hình như đã bị phát hiện rồi." Tuy Hạ Thanh Thanh không thích hai vị sư huynh sư tẩu ngang ngược đó, nhưng nghĩ đến đối phương là tới để báo thù cho trượng phu của mình nên vẫn có chút lo lắng. 

Cả Tử Cấm thành quá lớn, Tống Thanh Thư một thoáng một chốc cũng không biết đi đâu mà cứu, do dự một lát, kéo một thị vệ đi ngang qua bên cạnh hỏi: "Thích khách hiện tại ở đâu?" 

Đối phương vừa thấy là Tống Thanh Thư cao thủ nổi danh trong cung, vội vàng thi lễ rồi nói: "Hồi bẩm Tống đại nhân, nghe nói thích khách đã bị bắt rồi, đang bị Đa tổng quản áp giải đến ngự thư phòng, do hoàng thượng tự mình thẩm vấn." 

Tống Thanh Thư nhớ lại trong truyện Quy Tân Thụ bị lạc ở trong hoàng cung, không tìm thấy tung tích của hoàng đế, thế là làm bộ bị bắt, rồi bị đưa tới trước mặt hoàng đế, đột nhiên ra tay làm khó. 

"Lúc này không thể để Khang Hi chết được." Tống Thanh Thư trong lòng thầm lo lắng, hắn làm nhiều đầu cơ chính trị như vậy, không muốn phải thất bại trong gang tấc. 

Tống Thanh Thư vội vàng tới thẳng ngự thư phòng, vừa đi được mấy trượng, quay đầu thấy hai nàng kia vẫn đứng ngây đơ tại chỗ, vội vàng quay lại, tóm lấy vai hai nàng, vận khởi khinh công chạy tới ngự thư phòng. 

Tiếp xúc thân thể với Tống Thanh Thư gần như vậy, Hạ Thanh Thanh còn đỡ, Lý Nguyên Chỉthì lại không được tự nhiên, có điều cũng biết hiện tại thời gian cấp bách, đành phải mím môi cố chịu. 

Từ cách rất xa đã nghe thấy tiếng đao kiếm giao nhau trong ngự thư phòng, Tống Thanh Thư quýnh lên, đẩy nhanh bước chân, ba người vừa tới cửa ngự thư phòng thì thấy một nhà ba người Quy Tân Thụ bị loạn đao chém chết rồi. 

"A!" Hạ Thanh Thanh hét lên kinh hãi, mấy lấy suýt ngã, cũng may Lý Nguyên Chỉ tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy nàng ta. 

Nghe thấy tiếng hét, Khang Hi ngẩng đầu lên phát hiện là Tống Thanh Thư, kinh hồn chưa định nói: "Thì ra là Tống thiếu hiệp đã trở lại, nếu ngươi tới sớm một chút thì ba thích khách này cũng không đến mức hung hăng càn quấy như vậy." 

“Tống mỗ cứu giá chậm trễ, mong hoàng thượng thứ tội." Tống Thanh Thư sửng sốt, vội vàng thuận thế xin lỗi. 

Đám người Đa Long quỳ gối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Chúng thần hộ giá bất lực, khiến hoàng thượng sợ hãi." 

"Thôi thôi, lần này cũng may có Tiểu Bảo dùng thân đỡ đao của chúng, kéo chúng xuống đi, Tiểu Bảo Thanh Thư ở lại, những người khác đều ra ngoài." Khang Hi phất phất tay. 

Nhìn cả nhà Quy Tân Thụ bị lôi ra ngoài như chó chết, Hạ Thanh Thanh môi run run, hai mắt nhìn Khang Hi đầy cừu hận, Tống Thanh Thư vội vàng vỗ tay nàng ta, nói khẽ: "Ta sẽ lấy lại di thể của họ, tin ta đi, các ngươi ra ngoài chờ ta." Nói xong ngón tay điểm lên người nàng ta, chế trụ chân khí toàn thân, thấy đối phương nhìn mình hầm hầm, Tống Thanh Thư truyền âm nhập mật: "Ta sợ ngươi làm ra chuyện điên rồ. . . Lý tiểu thư, chiếu cố cho nàng ta." 

Lý Nguyên Chỉ gật gật đầu, đỡ Hạ Thanh Thanh ra ngoài. 

"Tổ sư nhà hắn, coi hoàng cung của lão tử là nhà vệ sinh công công, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à!" Thấy mọi người đều đi rồi, Khang Hi chửi ầm lên. 

"Hoàng thượng, chửi ra khí sẽ thuận." Vi Tiểu Bảo ở bên cạnh vừa vỗ lưng Khang Hi vừa rót một ly trà đưa cho hắn. 

"Không uống!" Khang Hi đẩy chén trà trước mắt ra, quay đầu nhìn Tống Thanh Thư hỏi, "Ngươi tới các đại môn phái thế nào?" 

Tống Thanh Thư thấy Khang Hi chửi tục ngay trước mặt hắn, không chỉ không sợ hãi, ngược lại tràn ngập vui mừng, xem ra đối phương đã coi hắn là người nhà, vội vàng trả lời: "Chưởng môn của các đại môn phái vừa nghe thấy con cháu có cơ hội làm ngự tiền thị vệ, không chỉ không kháng cự mà còn rất mừng rỡ, hận không thể xin thêm mấy danh ngạch." 

Khang Hi Khang Hi lúc này mới dễ coi hắn, nói: "Ngự tiền thị vệ trong cung phần lớn là con cháu của công huân Bát Kỳ, võ công thật sự không ra gì. Lần trước trẫm phái bọn họ đi hộ tống Tiểu Bảo, cộng với sự kiện ám sát lần này, trẫm coi như đã hiểu rất rõ rằng bọn họ ở trước mặt cao thủ chân chính thật sự là không chịu nổi một kích." 

Tống Thanh Thư báo cáo: "Đại đa số ngự tiền thị vệ đều xuất thân Bát Kỳ, võ nghệ thiên về giết địch trên chiến trường, đối phó với nhân sĩ giang hồ, đích xác là có chút không thích ứng." 

"Không sai," Khang Hi đứng lên, "Cho nên trẫm quyết định bọn Đa Long ở trong những ngự tiền thị vệ chọn ra hạng người võ nghệ cao cường, thành lập một bộ môn bí mật, chuyên môn phụ trách đối phó với đá, vong mệnh chi đồ giang hồ này." 

"Huyết Tích Tử?" Tống Thanh Thư lúc này giật nảy mình. 

"Thanh Thư, võ công của ngươi giỏi như vậy, để đó không dùng thì quá lãng phí, trẫm quyết định để ngươi huấn luyện tốp đệ tử gọi tới từ các môn phái, thành lập một bộ môn bí mật khác, tên là gì nhỉ..." Khang Hi trầm ngâm một lúc, nói: "Cứ gọi là Niêm Can Xử đi, ngoài mặt thì phụ trách công việc bắt ve trong cung, nhưng trên thực tế thì giúp trẫm giám thị động thái giang hồ." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play