"Thanh Thanh?" Nghe thấy có hai chữ Thanh Thanh, lại liên hệ tới ý tứ mà thủ từ này muốn biểu đạt, Tống Thanh Thư nào còn không rõ người thổi tiêu là ai, vội vàng thay đổi phương hướng đi đến bên hồ.
Quả nhiên không lâu sau, Tống Thanh Thư liền thấy Hạ Thanh Thanh đang ngồi dưới gốc cây đại thụ, váy dài chạm đất, vạt áo tung bay, trên tóc mai cánh một đóa hoa trắng nhỏ, ánh mắt mang theo vẻ ưu sầu vô tận.
"Nữ yếu tiếu, một thân hiếu", Hạ Thanh Thanh một thân áo trắng giống như tiên tử xuất trần, không biết là do ánh mặt trời mới ló dạng chiếu vào, hay là mặt nàng ta ửng đỏ, nhưng nhìn nghiêng nửa mặt, thật sự đẹp như hoa đào xuân.
"Viên phu nhân." Có người ngoài ở đây, Tống Thanh Thư không để tránh hủy đi thanh danh của mình, không dám quá lỗ mãng, từ xa hô to.
Nghe thấy thanh âm của hắn, Hạ Thanh Thanh kinh hỉ quay đầu, nhưng thấy thiếu nữ xinh đẹp phía sau Tống Thanh Thư, sắc mặt không khỏi biến đổi, có điều rất nhanh liền che đi: "Cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi."
Nhìn thiếu phụ xinh đẹp ở đối diện, lại quay đầu nhìn nhìn Tống Thanh Thư, vẻ mặt hết sức cổ quái, trong lòng thầm nghĩ: "Thiếu phụ này một thân đồ tang, nghe ý tứ trong khúc tiêu vừa rồi của nàng ta, hẳn là đang hoài niệm trượng phu vừa mất của mình. Nhưng loại vẻ mặt và ngữ khí của hai người vừa rồi, rõ ràng. . . Rõ ràng có tình ý."
Tống Thanh Thư nào biết Lý Nguyên Chỉ đã coi hai người mình là gian phu dâm phụ, vội vàng nhìn Hạ Thanh Thanh hỏi: "Viên phu nhân, ngươi có cản được phu phụ Quy Tân Thụ không?"
Hạ Thanh Thanh lắc đầu: "Ta ngày đêm kiêm trình, cuối cùng tìm được họ trước khi họ định động thủ, vất vả lắm mới cầm chân họ được mấy ngày, có điều hôm qua không biết vì sao, bọn họ bỗng nhiên lại quyết định vào cung ám sát Khang Hi, võ công của ta không cao bằng họ, muốn cản cũng không cản được. Nghĩ đến ngươi chắc mấy ngày nay cũng sắp đến, liền quyết định ở đây chờ ngươi, xe ngươi có thể có biện pháp cứu bọn họ hay không."
Tống Thanh Thư trong lòng vốn rất ghét phu phụ Quy Tân Thụ, lòng dạ họ cực kỳ hẹp hòi, hơn nữa lại rất bao che khuyết điểm, về sau ở trong Lộc Đỉnh Ký còn hại chết Ngô Lục Kỳ, Tống Thanh Thư thật sự lười chẳng muốn cứu hai người này, có điều hiện giờ Hạ Thanh Thanh mềm giọng nhờ vả, Tống Thanh Thư nhất thời mềm lòng, hỏi: "Bọn họ hôm qua vào cung lúc nào?"
"Giờ tý đêm qua, bọn họ hình như là bắt cóc vị bằng hữu tước gia của ngươi, ép hắn dẫn một nhà ba người vào cung." Hạ Thanh Thanh đáp, "Ta lo sau khi lộ diện sẽ bị Vi Tiểu Bảo thấy rõ bộ dạng, thành ra lại hại cho ngươi, nên luôn trốn không chỗ tối."
"Vi Tiểu Bảo là người thông minh, khẳng định sẽ dẫn bọn họ đi vòng vèo trong hoàng cung, hiện tại chắc vẫn kịp, chúng ta cùng nhau vào cung, xem có thể cản được họ trước không." Tống Thanh Thư thầm nghĩ, dựa theo tình tiết vốn có thì một nhà ba người Quy Tân Thụ bị Vi Tiểu Bảo bị bán đi còn đếm tiền cho hắn.
Nào biết Hạ Thanh Thanh lại lộ vẻ do dự: "Dẫn ta vào cung, ngươi không sợ bị Đông Phương Bất Bại bắt gặp à?"
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói: "Yên tâm đi, đại chiến sắp tới, Đông Phương Bất Bại khẳng định đang bế quan nghỉ ngơi dưỡng sức, trước đêm trăng tròn điều chỉnh trạng thái của mình tới đỉnh phong, sao còn rảnh mà lo những chuyện vặt vãnh khác."
Hạ Thanh Thanh gật đầu, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Lý Nguyên Chỉ: "Vậy nàng ta thì sao?" Hai người bọn họ nhắc tới đại sự động trời như ám sát hoàng đế, Lý Nguyên Chỉ ở bên cạnh nghe mà kinh hồn táng đảm, vốn tưởng rằng Tống Thanh Thư là đại nội thị vệ, nào biết hắn không ngờ có qua lại với những kẻ phản tặc này, thấy hai người quay đầu lại nhìn mình chằm chằm, Lý Nguyên Chỉ xấu hổ cười nói: "Các ngươi cứ nói chuyện đi, không phải bận tâm tới ta." Thấy thiếu nữ tinh quái này bị dọa cho sợ, Tống Thanh Thư tươi cười, "Như vậy sao được, ngươi đã nghe mưu đồ bí mật của chúng ta, ngươi lại là tiểu thư nhà qua, ta sao có thể bỏ qua cho ngươi..."
Lý Nguyên Chỉ vừa lui ra sau vừa kích động giải thích: "Tống đại ca, hai ta thân nhau vậy rồi, đừng nói đùa nữa, ta đảm bảo sẽ giữ kín như bưng việc ngày hôm nay. Đừng tới đây, các ngươi rốt cuộc là người của Thiên Địa hội hay là Hồng Hoa hội, ta rất thân thiết với mấy đương gia của Hồng Hoa hội, người của Thiên Địa hội ta cũng quen. Ôi, đừng giết ta."
Tống Thanh Thư tựa cười mà như không phải cười: "Ngươi là tiểu thư nhà quan, dây dưa không rõ với những tổ chức phản Thanh phục Minh này, không sợ ta tố giác ngươi à?"
"Ngươi chẳng phải cũng..." Lý Nguyên Chỉ lẩm bẩm nói.
"Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi đâu, chỉ cần ngươi cùng chúng ta vào cung mà thôi. Ta đã đáp ứng cha ngươi đưa ngươi tới kinh thành, ta sao dám để ngươi một mình ở kinh thành, nếu như bị đệ tử hoàn khố nhà nào nhìn trúng rồi cướp về trong phủ làm tiểu thiếp, cha ngươi kiểu gì chẳng liều mạng với ta." Tống Thanh Thư nói.
Lý Nguyên Chỉ thầm đắc ý trong lòng: Hừ, nam nhân thật dễ lừa, bổn tiểu thư giả vờ đáng thương liền qua được cửa rồi...
"Viên phu nhân, đã chuẩn bị trang phục thị vệ chưa?" Tống Thanh Thư hỏi.
"Chuẩn bị rồi." Hạ Thanh Thanh nắm chặt tay Lý Nguyên Chỉ, nói, "Vị cô nương này, mời cùng ta vào nhà thay quần áo đại nội thị vệ."
Một lát sau, hai nàng đi ra, Tống Thanh Thư thấy mà mắt sáng rực, miệng khen: "Xinh xắn lanh lợi, da trắng như tuyết, nếu đưa các ngươi vào quân doanh, tiểu binh tuấn tú đáng yêu như vậy khẳng định sẽ bị nuốt tới không còn một mảnh xương."
Hạ Thanh Thanh sớm đã quen với phong cách nói chuyện của Tống Thanh Thư rồi, cũng chẳng buồn trách, Lý Nguyên Chỉ là một tiểu cô nương, nghe mà mặt đỏ tai hồng, chỉ cảm thấy đối phương nói chuyện không khỏi quá lớn mật trắng trợn.
Đi tới cửa cung, thấy thủ vệ ai nấy mặt ngưng trọng, Tống Thanh Thư tiến lên hỏi: "Trong cung xảy ra chuyện gì à?"
"Thì ra là Tống đại nhân, nghe nói trong cung có ba thích khách võ công cao cường, Đa tổng quản truyền lệnh bọn mọi người giữ nghiêm cương vị." Một thị vệ kiểm tra yêu bài rồi nói khẽ, đột nhiên nhìn hai người phía sau Tống Thanh Thư với vẻ nghi hoặc, hỏi, "Hai huynh đệ này lạ mặt quá, là trực ở ban nào vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT