"Điểm xuất lực của đối phương cũng không phải nhất thành bất biến, khi thân thể hắn có biến hóa rất nhỏ, điểm xuất lực thường thường cũng sẽ thay đổi rất lớn, ngươi cũng phải thay đổi theo. Đương nhiên, những cái này đều cần kinh nghiệm và nhãn lực."
Tống Thanh Thư chậm rãi nói, trong lòng lại vô cùng cảm kích Đông Phương Bất Bại, nếu không phải lần đầu tiên bị hắn đánh cho không có sức hoàn thủ, lại ở trên đỉnh Ngọc Hoàng thấy rõ hắn đánh chết Viên Thừa Chí như thế nào, mình cũng sẽ không lúc nào cũng suy nghĩ về bản chất của võ học rồi sinh ra những ngộ đạo này. Lần thứ hai giao thủ tuy chật vật, nhưng lại có thể giữ được tính mạng dưới tay của Đông Phương Bất Bại, dùng mưu là một phương diện, nhưng cảnh giới võ học của mình đề thăng cũng là điều ắt không thể thiếu.
Hạ Thanh Thanh nghe mà bừng tỉnh đại ngộ, "Chẳng trách ngươi và Phong thái sư thúc trên đỉnh Tư quá, một người động cước ở tại chỗ, một người thì nghiêng người tại chỗ, chính là đã giao thủ rồi."
"Không sai, biến hóa rất nhỏ trên thân thể đủ để khiến chúng ta phỏng đoán ra công kích sắp tới của đối phương, sau đó thì đưa ra phản kích tương ứng. Tuy chúng ta giao thủ ba mươi sáu chiêu, nhưng nếu tính toán thật sự thì kỳ thật chỉ có một chiêu." Nghĩ đến mình một chiêu đã bại dưới tay Phong Thanh Dương, Tống Thanh Thư không khỏi sinh ra một loại cảm giác hoang đường sớm muốn gì cũng phải trả đũa.
"Không phải nói ba mươi sáu chiêu à, lại biến thành một chiêu?" Hạ Thanh Thanh chỉ cảm thấy tư duy đã không theo kịp ngôn ngữ của đối phương.
Tống Thanh Thư giải thích: "Bởi vì ba mươi lăm chiêu trước đó, bất kể là Phong lão đầu hay là ta, đều không thi triển hết, thường thường vừa có chút manh mối đã bị đối phương nhìn thấu, đành phải lập tức đổi thành một chiêu khác, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho tới một chiêu cuối cùng của đối phương ta không phá giải đúng lúc nên mới dẫn tới bại trận."
Hạ Thanh Thanh nhìn Tống Thanh Thư với vẻ vẻ mặt khâm phục: "Tống đại ca, không ngờ võ công của ngươi đã cao tới loại cảnh giới này rồi."
"Đáng tiếc là vẫn kém đám Đông Phương Bất Bại Phong Thanh Dương." Tống Thanh Thư cười khổ nói.
Hạ Thanh Thanh nghiêm mặt an ủi: "Bọn họ đều là cao thủ tuyệt đỉnh đã thành danh trên giang hồ mấy chục năm, ngươi còn trẻ, thêm vài năm, đạt tới thậm chí là vượt qua cảnh giới của bọn họ cũng không phải việc khó."
Tống Thanh Thư sửng sốt, vui mừng nhìn Hạ Thanh Thanh: "May mà có ngươi nhắc nhở, bằng không ta vẫn cứ chỉ vì cái trước mắt thì sớm muộn gì cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma."
Hạ Thanh Thanh mỉm cười, rất nhanh lại nghiêm mặt: "Gọi ta là Viên phu nhân."
"Được rồi, Viên phu nhân của ta, tiếp theo ngươi định đi đâu?" Tống Thanh Thư bất đắc dĩ nhún nhún vai.
"Viên phu nhân là Viên phu nhân, cái gì mà của ngươi của ta." Hạ Thanh Thanh tức giận nói, "Sư huynh sư tẩu của Viên đại ca thượng kinh để báo thù cho hắn, hiện giờ Tử Cấm thành đã thành đầm rồng hang hổ, ta tất nhiên phải đến kinh thành xem có cản được họ trước không."
"Thật sự không phải tìm lý do để đi cùng ta à?" Tống Thanh Thư không nén được cười tủm tỉm.
"Nhưng ta vẫn muốn tới các môn phái nhận con tin, chỉ sợ thời gian không kịp." Đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ Khang Hi giao cho mình, Tống Thanh Thư không khỏi trợn tròn mắt.
"Hừ, ta đấu có nói là muốn đi cùng ngươi." Hạ Thanh Thanh đã sớm từ Kiếm tông mượn một con ngựa, nàng ta xoay người lên ngựa, "Ta đi trước, gặp lại ở kinh thành." Nói xong liền giơ roi giục ngựa, để lại một đống bụi trước mắt Tống Thanh Thư.
"Qua cầu rút ván." Tống Thanh Thư đứng tại chỗ nghẹn lời, đành phải đi cùng đường với các môn phái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT