Khi từ Hoa Sơn đi xuống, Hạ Thanh Thanh nhìn Tống Thanh Thư với vẻ nghi hoặc, hỏi: "Vừa rồi ngươi và Phong thái sư thúc tỷ thí kiểu gì vậy, sao ta chẳng nhìn thấy gì hết?" 

"Cho nên chúng ta mới được gọi là cao thủ," Tống Thanh Thư nói những lời rắm thối, thấy bộ dạng như muốn đánh của đối phương, vội vàng giải thích, "Người bình thường ta không nói đâu, có điều là ngươi hỏi, ta mới dùng ngôn ngữ thông tục dễ hiểu để giải thích cho ngươi hay." 

Sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, Tống Thanh Thư nói: "Từng có một đại cao thủ, tên là Độc Cô Cầu Bại, cả đời đánh bại hết cao thủ thiên hạ, cầu một lần thất bại mà không được. Kiếm pháp của hắn có một đặc điểm, đó chính là chiêu nào chiêu nấy đều là tấn công, có công chứ không có thủ, ngươi cảm thấy hắn sao mà làm được như vậy?" 

"Đánh bại hết cao thủ thiên hạ, tuy rằng rất khó nhưng trong chốn võ lâm cũng không phải là không ai làm được," Hạ Thanh Thanh trầm tư một lát, ôn nhu nói, "Có điều một người võ công có cao tới đâu, chung quy vẫn có cực hạn của hắn, sao có thể khiến đối thủ một chiêu cũng không đánh trả được?" 

"Trước kia ta cũng thấy là truyền thuyết có phần thêu dệt, hiện tại ta đã từ từ lần mò được chút môn đạo rồi." Nhớ lại mấy chữ mà Độc Cô Cầu Bại lưu lại trên vách đá Thần Điêu cốc, Tống Thanh Thư cười khổ không thôi: Ngày đó ta còn oán giận Độc Cô Cầu Bại không lưu lại võ công bí tịch gì, nào biết hắn đã quán chú tinh thể võ học cả đời vào trong mấy chữ ít ỏi đó, chỉ là lúc ấy cảnh giới của mình quát thấp, không nhìn ra được mà thôi. 

"Môn đạo gì?" Thấy hắn đang nói lại ngừng, Hạ Thanh Thanh vội vàng truy hỏi. 

Tống Thanh Thư phục hồi tinh thần, từ trên cành cây ven đường ngắt lấy một lá cây, quay đầu lại nói: "Giơ hai ngón tay ra." 

Hạ Thanh Thanh không hiểu ra làm sao, vẫn nghe lời giơ hai ngón tay lên. 

Thấy hai ngón tay thon dài trắng muốt trước mặt, Tống Thanh Thư thầm khen một tiếng, đặt lá cây vào giữa hai ngón tay, nói: "Ta tùy thời có thể sẽ buông tay, ngươi xem có thể kẹp được nó không nhé." 

Hạ Thanh Thanh vội vàng tập trung hết tinh thần nhìn vào giữa ngón tay, một lát sau, thấy Tống Thanh Thư khẽ buông tay, vội vàng cũng kẹp ngón tay lại, nhưng lá cây lại tuột khỏi kẽ tay rơi xuống. 

"Lại đi!" Hạ Thanh Thanh không phục. 

Tống Thanh Thư cười: "Được thôi!" 

Kết quả thử liên tục ba lần, Hạ Thanh Thanh mỗi lần đều chỉ cách có một ly, không khỏi ảo não nói: "Vì sao lại như vậy..." 

"Cao thủ chân chính đều hiểu rất rõ phạm vi công kích của mình, khi người khác vừa tiến vào phạm vi của ngươi, ngươi phải lập tức xuất thủ, chính là giống như vậy." Tống Thanh Thư nắm lấy tay Hạ Thanh Thanh, khi thả lá cây vào giữa hai ngón tay nàng ta, Tống Thanh Thư bấm tay, khiến hai ngón tay của Hạ Thanh Thanh lập tức khép lại, kẹp được lá cây. 

Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của đối phương, trên người Hạ Thanh Thanh nổi da gà, vội vàng bất động thanh sắc rụt tay lại, nghi hoặc hỏi: "Nhưng ngươi vẫn chưa buông tay?" 

"Cô nương ngốc à, khi ngươi nhìn thấy ra xuất thủ mới đánh trả thì bại cục ngay từ đầu đã được định trước rồi." Tống Thanh Thư tiếp tục nói, "Đối với cao thủ chân chính mà nói, trong khoảng cách nhất định, bất kỳ một động tác trên diện rộng nào, cho dù là nhanh tới mấy cũng không có hy vọng thành công. Bởi vậy lộ tuyến cùng với góc độ chiêu thức của đối phương có thể đoán trước được." 

"Khi ngươi quan sát tay đối phương ở đâu, sự di chuyển của ánh mắt, bả vai hơi trầm xuống, mũi chân lại hướng đi đâu thì có thể tính ra điểm xuất lực của đối phương là ở đâu..." 

"Điểm xuất lực?" Hạ Thanh Thanh em hiểu." 

"Một người, bất kể võ công cao bao nhiêu, hắn ra chiêu đều phải lợi dụng hoặc là tiếp cận điểm xuất lực của mình để ra chiêu, bằng không chiêu thức của hắn chính là tốt mã dẻ cùi, đánh lên người nhưng không đau. Khi ngươi xác định được điểm xuất lực của đối phương, như vậy ngươi sẽ nắm được công kích hữu hiệu mà hắn có thể làm ra, kỳ thật cũng chính là một mảnh nhỏ hoặc là một phương hướng." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play