Cũng không có mang tâm lý vui mừng của những người xuyên không khác, Tống Thanh Thư xuyên đến thời đại loạn thế này, chỉ là may mắn bản thân mình nhặt được cái mạng, nhưng đối với thế giới này lại không có tình cảm gì, trời đất bao la, hắn dường như chỉ là một người khách qua đường, ngước mắt nhìn nhau như không quen ——hắn xuyên không mà đến nhưng chưa từng xem Tống Viễn Kiều là phụ thân, huống phái Võ Đang từ lâu bởi vì chuyện của Mạc Thanh Cốc mà đoạn tuyệt quan hệ với Tống Thanh Thư, bản thân mình kinh mạch đứt đoạn cũng là nhờ phái Võ Đang ban tặng. Lại nói tiếp, người thân cận nhất ngược lại là thê tử trên danh nghĩa Chu Chỉ Nhược, bất quá nàng ấy hiện tại đang trên đường truy sát bản thân mình đây.
Cười khổ một tiếng, Tống Thanh Thư nhất thời cảm thấy sinh hoạt tràn ngập u ám, không có niềm vui trên đời.
"Đứng lên, nhường chỗ ngồi cho bổn đại gia." Rầm một tiếng, một chân đặt lên cái ghế bên cạnh Tống Thanh Thư, một thanh đao cũng được đặt trên bàn như thị uy.
Trong thế giới võ hiệp, tửu lâu quả nhiên là một nơi nhiều chuyện và phức tạp. Tống Thanh Thư phiền muộn nghĩ, chỉ là không ngờ loại chuyện này lại để cho bản thân mình gặp phải, nhìn những cái bàn khác bên cạnh một chút, Tống Thanh Thư kỳ quái nhìn chằm chằm mấy người đang vây xung quanh mình: "Bên cạnh không phải có bàn trống sao?"
"Lão tử chính là muốn ngồi chổ của ngươi." Một tên có vẻ như là đầu lĩnh nói, "Chổ này của ngươi có phong cảnh tốt, thức thời thì nhanh tránh ra cho lão tử, để khỏi bị đánh."
Mấy người hán tử khác thay nhau trêu đùa: "Lão đại chúng ta ghét nhất là loại công tử ca như vậy, ngày hôm nay coi như hắn không may."
"Tên nhóc này, bộ dạng mặt trắng da trơn, khẳng định là ôm của chạy lấy người."
. . .
Tống Thanh Thư nở nụ cười, bản thân mình nghèo túng như vậy, bị những nhân vật nhất đẳng trong thiên hạ như Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược khi dễ thì thôi, hiện tại ngay cả một ít du côn lưu manh đều tới gây sự trên đầu mình.
Với kinh nghiệm trước đây cho hay, loại tình huống hiện tại này hắn ít nhất có bốn năm loại biện pháp có thể tránh cho xung đột, hơn nữa không đến mức uất ức quá mức. Bất quá từ sau khi xuyên không trong lòng hắn vẫn có một chút tụ khí, hơn nữa sau khi phát hiện đây là thế giới do tiểu thuyết Kim Dung cấu thành, hắn có một loại cảm giác mông lung không chân thật, theo hắn thấy, nhân vật của thế giới này bất quá là chút sinh vật cấp thấp mà thôi.
Vừa thức tỉnh thì phát hiện kinh mạch đứt đoạn, sau đó thê tử trên danh nghĩa cùng nam nhân khác tình chàng ý thiếp, đụng chạm thân thể của nàng, nàng ta liền muốn đi khắp thiên hạ truy sát mình, hiện tại nếu như cúi đầu cúi người với loại NPC Người Qua Đường Giáp này, vậy bản thân mình thật là sỉ nhục của người xuyên không.
Tống Thanh Thư cười một cách nhẹ nhàng, không hề để ý tới đám du côn bên cạnh, nâng ly rượu chậm rãi uống một ngụm.
"Ồ!" Tên thủ lĩnh du côn nở nụ cười, một tay đem ly rượu của hắn hất xuống mặt đất. Tống Thanh Thư cũng không nổi giận, cầm lấy chiếc đũa gấp một con tôm lên bóc vỏ, chậm rãi đưa vào trong miệng.
"Mẹ nó!" Đám du côn bên cạnh phát hiện bản thân mình bị bỏ qua, da mặt co rúc, cầm lấy cây gậy to gác bên cạnh vỗ một cái vào lưng đối phương.
"Phụt!" Tống Thanh Thư bị đánh một cái lảo đảo, ngụm rượu vừa uống xong cũng phun ra ngoài, còn mang theo một chút máu tươi. Vừa rồi hắn quyết định làm như vậy thì cũng đã có chuẩn bị ăn đòn, có vài thứ theo người ngoài nhìn vào có vẻ rất buồn cười, thế nhưng bản thân mình lại phải kiên trì .
Đương nhiên hắn cũng không phải đứa ngốc, nếu như còn đang ở phía bắc Trường Giang, hắn cũng không dám liều lĩnh như thế. Liệu định bây giờ thân ở đoạn đường phồn hoa bên trong Đại Tống, khác biệt với phương bắc chiến loạn nổi lên bốn phía, lực uy hiếp của quan phủ ở đây vẫn tồn tại, mấy người du côn này nhiều lắm là đánh mình một trận, cũng không có can đảm trước công chúng đem mình giết chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT