Tống Thanh Thư mặc quần áo, nhìn bên giường một chút, cảm thấy bước chân lảo đảo, nghĩ thầm thật sự là muốn chết, hồng nhan họa thủy quả nhiên danh bất hư truyền. 

Quay đầu lại nhìn Chu Chỉ Nhược vô lực nằm ở đấy, Tống Thanh Thư ngồi chồm hổm xuống, ngón tay vuốt nhẹ trên gò má của nàng, "Nương tử, ta yêu ngươi như thế, sao có thể nhẫn tâm giết ngươi, yên tâm, đến khi trời sáng nội lực của ngươi có thể khôi phục." 

Cơn tức dù có lớn cỡ nào, bị lăn qua lăn lại đến sáu lần, cũng sẽ biến mất không khác biệt lắm (vâng đúng là sáu lần, bạn không hề đọc nhầm đâu, sáu lần, hẳn là sáu lần …) Chu Chỉ Nhược thần sắc phức tạp nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi sẽ hối hận." 

"Cho dù cuối cùng chết ở trong tay ngươi, ta cũng tuyệt đối không hối hận." Tống Thanh Thư hôn lên đôi môi thơm của nàng ấy một chút, cầm lấy hành lý đi ra ngoài, lúc đi ra tựa như nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hiện tại trừ ngươi và ta ra, người khác cũng không biết đêm nay phát sinh qua cái gì, ngươi sẽ không ngốc đi nói thật với Trương Vô Kỵ chứ?" Nói xong cười ha ha, lẳng lặng đi xa. 

Thời gian chậm rãi đi qua, phía chân trời bắt đầu trở nên sáng rực, con mắt của Chu Chỉ Nhược mở ra, thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, phía dưới truyền đến tê dại và đau đớn khiến cho nàng thiếu chút nữa lại nằm xuống, nhìn trên thân thể trắng nõn mềm mại đều là vết tích hoan hảo, Chu Chỉ Nhược tiện tay trảo một cái, vỗ ván giường nát bấy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tống Thanh Thư, ta nhất định khiến cho ngươi chết không tử tế được." 

"Ách xì!" Tống Thanh Thư ở xa xa hơn mười dặm hắt xì một cái, ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, cười khổ nói: "Nữ nhân kia sợ rằng đã tỉnh dậy, hành vi của ta có phải là quá khốn nạn hay không nhĩ?" 

Tống Thanh Thư sau khi biết được nàng ấy vẫn còn là tấm thân xử nữ, sau đó sở dĩ tiếp tục làm nhục nàng ta như vậy, thật ra hoàn toàn vì kích thích thù hận của Chu Chỉ Nhược đối với mình, miễn cho nàng ấy thương tâm tuyệt vọng tự sát mà thôi. 

Tuy rằng biết rõ Chu Chỉ Nhược bắt được mình, bản thân mình khẳng định chỉ có một con đường chết, nếu như nàng ấy thật sự cùng Trương Vô Kỵ từng có gì gì, Tống Thanh Thư tuyệt đối là sẽ hạ quyết tâm diệt trừ nàng ta tránh hậu hoạn, hiện tại biết bản thân mình là nam nhân đầu tiên của nàng, làm sao có thể hạ thủ được. 

Hơn nữa, cho dù hắn là một người thủ đoạn độc ác, cũng không phải một người ngu xuẩn, hắn suy nghĩ đến cái lợi và cái hại khi giết Chu Chỉ Nhược xong rồi mới thả nàng ấy. 

Bây giờ thiên hạ chỉ có một mình Chu Chỉ Nhược sẽ lặng lẽ truy sát mình, nàng ấy còn không dám lộ ra; ngược lại, nếu như giết Chu Chỉ Nhược, bản thân mình lại mất tích, như vậy mình là người có hiềm nghi lớn nhất, toàn bộ người trong thiên hạ sẽ cho rằng bản thân mình giết thê tử, đừng nói Trương Vô Kỵ và phái Nga Mi truy sát vô tận, toàn bộ người trong thiên hạ sẽ vứt bỏ mình, đến lúc đó danh tiếng của mình sẽ hoàn toàn thối. 

Đừng coi khinh hai chữ danh tiếng, tại thế giới cổ đại, mang theo danh tiếng xấu trên lưng, sợ rằng cả đời không có biện pháp xoay người, Bình Tây vương Ngô Tam Quế mặc kệ làm chuyện gì, đều có một đống người nhảy ra kéo chân sau, đây là kết quả tất nhiên của việc có tiếng xấu. Tống Thanh Thư còn muốn tung hoành ngang dọc một phen tại thời loạn thế hiện nay, sao có thể mang ác danh giết thê trên lưng như thế được? 

Tống Thanh Thư đánh giá Chu Chỉ Nhược đã lên đường truy sát mình, bản thân mình lúc trước đề cập qua thiên hạ tứ đại thần y, Chu Chỉ Nhược hẳn là cũng có thể đoán được bản thân mình muốn đi tìm bọn họ trị liệu kinh mạch. 

Hồ Thanh Ngưu đã chết, tam đại thần y còn lại, Bình Nhất Chỉ ở Khai Phong cách nơi này gần đây, Tiết Thần Y thì ở Tung Châu thành, Độc Thủ Dược Vương hành tung quỷ dị nhất, người thường căn bản không biết đi đâu mà tìm lão, bất quá cái này không làm khó được Tống Thanh Thư, thân là một người hiện đại, quen thuộc nội dung tiểu thuyết của Kim Dung hắn vô cùng rõ ràng Dược Vương trang nằm ở Bạch Mã tự gần lưu vực Động Đình hồ, vùng Võ Xương - Nhạc Dương, vị trí cụ thể bản thân mình đi đến đó rồi tìm. 

Chu Chỉ Nhược nếu như không có gì bất ngờ xảy ra khẳng định là sẽ đi đến Tung Châu và Khai Phong trước, cuối cùng mới có thể tìm kiếm Dược Vương trang hư vô mờ mịt, bản thân mình trong khoảng thời gian ngắn hẳn là vẫn an toàn, Tống Thanh Thư trong lòng kiê định, đi nhanh đến hướng Động Đình hồ. 

Trải qua nửa tháng đi đường, Tống Thanh Thư rốt cục đi tới lưu vực Động Đình hồ, tại nhiều thành phố hỏi thăm vị trí của Bạch Mã tự, người bị hỏi đều biểu thị chưa từng nghe qua cái địa phương này. 

Một đường vừa đói lại khát, Tống Thanh Thư ngay trấn trên tìm một tửu lâu, gọi chút rượu và thức ăn vừa uống rượu vừa suy tư về tương lai của mình. 

Cũng khó trách hắn sẽ uể oải, không nói đến Độc Thủ Dược Vương có thể chữa tốt kinh mạch của mình hay không, hiện tại bản thân mình ngay cả Bạch Mã tự cũng không tìm được, hơn nữa có quỷ mới biết nội dung của《 Tuyết Sơn Phi Hồ 》phát triển đến bước nào rồi, nếu như Độc Thủ Dược Vương Vô Sân đại sư đã chết, bản thân mình thật là khóc không ra nước mắt. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play