Hạ Thanh Thanh sợ hãi nói: "Thanh Thanh sao dám khiến cho sư phụ ngài lấy thân mạo hiểm, Viên đại ca trên trời có linh, cũng không sẽ đồng ý."
Mục Nhân Thanh đưa tay ngăn nàng tiếp tục nói, khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên: "Thanh Thanh ngươi còn chưa biết, phu thê hai người Quy Tân Thụ sư huynh của Thừa Chí nghe được tin tức hắn ngộ hại, đã kiềm chế không được, trực tiếp chạy đến Yến Kinh thay Thừa Chí báo thù. Ta làm sư phụ, sao có thể ngay cả đồ đệ còn không bằng?"
Hạ Thanh Thanh lo lắng khuyên nhủ: "Sư phụ, xin thứ cho Thanh Thanh mạo phạm, võ công của sư phụ và Viên đại ca bất quá như nhau, lần này lên kinh, không khác lấy trứng chọi đá."
Mục Nhân Thanh cười nói: "Thanh Thanh ngươi không cần lo lắng cho ta, Thừa Chí học xong tất cả võ công của vi sư, hơn nữa hắn dung hợp võ công của phụ thân ngươi Kim Xà lang quân cùng với Thiết Kiếm môn, từ lâu trò giỏi hơn thầy. Lo lắng đến tuổi tác của vi sư, nếu là một đấu một với Thừa Chí, tất nhiên có bại không thắng."
"Vậy sư phụ ngài hà tất mạo hiểm, Thanh Thanh lần này tới cũng không phải là..." Hạ Thanh Thanh nghĩ thầm nếu sư phụ có cái gì sơ xuất, Viên đại ca khẳng định sẽ không tha thứ mình.
Mục Nhân Thanh thần sắc nghiêm túc và trang trọng, ánh mắt thâm thúy nhìn xa xa, "Có một số việc, dù biết rõ là không thể nhưng vẫn phải làm."
" Ý của Thanh Thanh là muốn sư phụ đứng ra mời tiền bối Phong Thanh Dương của Hoa Sơn kiếm tông xuất sơn." Hạ Thanh Thanh quýnh lên, rốt cục đem một câu nói ra hoàn chỉnh.
"Phong sư thúc?" Mục Nhân Thanh ngẩn ra, lập tức cúi đầu nhìn Hạ Thanh Thanh, "Thanh Thanh, ngươi từ chỗ nào biết được tiểu sư thúc?"
Hạ Thanh Thanh thần tình có chút nhăn nhó, xoay tay lại chỉ: "Là vị bằng hữu này của Thanh Thanh nói."
Mục Nhân Thanh lúc này mới chú ý tới Tống Thanh Thư, thấy hắn diện mạo hiên ngang, hơn nữa hô hấp đều đều, hiển nhiên là cao thủ nội gia, vội vã hỏi: "Không biết thiếu hiệp xưng hô như thế nào? Ngươi biết tin tức của tiểu sư thúc sao?"
"Tại hạ Tống Thanh Thư, biết được tin tức của Phong lão tiền bối cũng là ngẫu nhiên, " Tống Thanh Thư chắp tay mà đứng, nói, "Mấy tháng trước Tống mỗ từng giao thủ với Phong lão tiền bối tại Hoa Sơn, lấy được nhiều ích lợi." Hắn cũng không dám nói Phong Thanh Dương thiếu chút nữa tức giận đến giết hắn, nếu không Mục Nhân Thanh khẳng định đem bản thân mình trở thành một người xấu tội ác tày trời.
"Tiểu sư thúc tại Hoa Sơn?" Mục Nhân Thanh ngạc nhiên không ngớt, lúc trước phái Hoa Sơn kiếm khí hai tông đại chiến, Phong Thanh Dương chẳng biết đi đâu, từ nay về sau vẫn không có tin tức, mọi người đều cho rằng ông đã đi về cõi tiên, không ngờ rằng ông vẫn còn ở nhân gian.
Đột nhiên phản ứng lại, Mục Nhân Thanh nghi hoặc nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư, trên mặt lộ ra một vẻ không tin: "Tống thiếu hiệp vừa rồi nói đã giao thủ với Phong sư thúc?"
Cũng khó trách ông hoài nghi, năm đó Phong Thanh Dương thiên tài dùng kiếm kiệt xuất, chỉ mới hai mươi tuổi, đã thành đệ nhất cao thủ hoàn toàn xứng đáng của phái Hoa Sơn, phải biết rằng phái Hoa Sơn năm đó không phải là kiếm khí hai tông nhân tài điêu linh như bây giờ, khi đó phái Hoa Sơn đang thịnh nhất, cao thủ xuất hiện lớp lớp, địa vị trong chốn võ lâm mơ hồ sánh vai với Thiếu Lâm.
Hơn nữa chiến tích của Phong Thanh Dương huy hoàng không gì sánh được, năm đó chỉ dựa vào một thanh kiếm, thật sự là đánh khắp thiên hạ không có địch thủ. Khi ấy tuổi tác còn trẻ, đã một mình chống lại giáo chủ tiền nhiệm của Nhật Nguyệt thần giáo Nhậm Ngã Hành, trong lúc đối phương lộ ra sơ hở, còn có thể tùy thời đánh chết Thập Đại Trưởng Lão của Nhật Nguyệt thần giáo công lên Hoa Sơn, trở thành một đoạn thần thoại trong chốn võ lâm.
Nếu như ông còn sống, vài chục năm nay nội lực tích lũy tất nhiên đạt tới cảnh giới nhập hóa, hơn nữa nhận thức đối với kiếm phỏng chừng đã vượt qua lý giải của thế tục, đạt được cảnh giới bán thần.
Tiểu sư thúc bán nhân bán thần như vậy, Tống Thanh Thư tuổi còn trẻ, vậy mà đã giao thủ với ông, Mục Nhân Thanh tự nhiên không tin.
"Không sai." Tống Thanh Thư đáp.
"Vậy lão phu xin kiến thức tuyệt thế thần công của thiếu hiệp một chút." Cười lạnh một tiếng, Mục Nhân Thanh bước tới trước.
Theo động tác của ông, Tống Thanh Thư hơi nghiêng người, hơi thay đổi góc độ của bàn chân một chút, Mục Nhân Thanh lại dường như gặp được chuyện đáng sợ nhất, lập tức thu chiêu lui về phía sau.
Thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm đối phương, Mục Nhân Thanh biết một chiêu vừa rồi của bản thân đã bị đối phương phong kín, hơn nữa đối phương mơ hồ có ý phản kích, trực giác nói cho ông biết nếu vẫn tiếp tục tiến về phía trước, chắc chắn bị thương nặng.
"Tống thiếu hiệp, đắc tội." Trong lòng hô to cổ quái, Mục Nhân Thanh cổ tay nhẹ nhàng chuyển, một thanh kiếm đã xuất hiện ở trong tay, một kiếm đâm ra, bao hàm tâm huyết kết tinh vài chục năm qua, chỗ ngưng trọng to lớn như núi, chỗ nhẹ nhàng như gió thổi ngang qua, thay đổi thất thường, mau chóng đâm tới hướng Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư lần này quả nhiên có chút động dung, lui về phía sau một bước, ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào chổ ba tấc dưới ngực trái của Mục Nhân Thanh.
Mục Nhân Thanh thậm chí sản sinh một loại ảo giác, chỗ ngực trái mơ hồ có chút nóng lên, trong lòng biết đối phương đã khám phá kẽ hở của bản thân, tiếp tục bất quá chỉ là tự làm mất mặt, phải thu chiêu quay về, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn.
Hạ Thanh Thanh chỉ thấy Tống Thanh Thư còn chưa có ra tay, đã làm cho sư phụ hai lần ra tay uy lực vô cùng phải vô công mà về, trong lòng không khỏi hoảng hốt: " Võ công của hắn đã cao đến loại cảnh giới này? Lần trước tại Lệ Xuân Viện ở Dương Châu, hắn rõ ràng còn kém hơn Viên đại ca..."
Mục Nhân Thanh dường như thấy yêu quái nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư một lát, cuối cùng cô đơn thở dài: "Tống thiếu hiệp tuổi còn trẻ, nhận thức đối với kiếm pháp đã đến cảnh giới cao minh như vậy, có hiệu quả như 'Liêu địch ky tiên, công địch tất cứu' (đoán được tiên cơ của địch, tấn công kẻ địch nhất định phải cứu) của của Phong sư thúc, lão phu lại hoài nghi thiếu hiệp giao thủ với Phong sư thúc, thật sự là ếch ngồi đáy giếng."
"Mục tiền bối quá khiêm nhượng, Tống mỗ chỉ bất quá ỷ vào quen thuộc đối với Ngũ Nhạc Kiếm Pháp, không tính là bản lĩnh thật sự." Tống Thanh Thư thi lễ.
"Tuổi còn trẻ, không kiêu không ngạo, khó có được khó có được, " Mục Nhân Thanh lộ ra nụ cười, hỏi "Không biết Tống thiếu hiệp có biết Phong sư thúc hiện ở nơi nào?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT