"Ngươi hỏi trực tiếp như thế, khiến cho ta trong lúc nhất thời khó tiếp thụ." Tống Thanh Thư bị hù hết hồn, kỳ quái nhìn nàng ấy.
Hạ Thanh Thanh truy vấn: "Mau nói cho ta biết."
"Bình thường, " thấy sắc mặt của Hạ Thanh Thanh có xu thế chuyển âm, Tống Thanh Thư vội vã đổi giọng, "Thích thích!"
Hạ Thanh Thanh nói: "Ngươi đã thích ta, có phải là ta nói cái gì ngươi sẽ làm theo?"
"Đó là đương nhiên, chỉ cần U U ngươi nói một câu, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, Tống mỗ cũng sẽ không một chút nhíu mày." Tống Thanh Thư nói ra mạnh miệng tới cũng không có chút cố kỵ, nghĩ thầm dù sao nói lời hay cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào trên người, tự nhiên theo ý của nàng ấy, dỗ ngon dỗ ngọt bắt chuyện.
"Tốt lắm, ta hiện tại muốn ngươi từ nơi này nhảy xuống." Hạ Thanh Thanh dùng một ngón tay chỉ vách núi cách mấy bước, khóe miệng lộ ra một nụ cười giả dối.
Tống Thanh Thư đưa đầu ra ngoài nhìn, mặt lộ vẻ do dự: "Cái vách núi này sâu không thấy đáy, nhảy xuống khẳng định thi cốt vô tồn."
"Sợ?" Hạ Thanh Thanh cười lạnh nói, "Vừa rồi là ai nói sẽ vì ta lên cái gì núi đao biển lửa? Đã như vậy, ngươi sau này vẫn nên thu hồi tâm tư trong lòng ngươi, chúng ta còn có thể làm bằng hữu."
"Ta chỉ là đang nghĩ đến không ai nhặt xác cho ta, trong lòng có chút bi thương mà thôi." Tống Thanh Thư buồn bã cười, "Ta sau khi chết, U U ngươi nếu có thể thỉnh thoảng đêm khuya yên tĩnh nhớ tới ta, ta cũng cảm thấy mỹ mãn." Vừa dứt lời, Tống Thanh Thư lao người nhảy ra, từ vách núi nhảy xuống.
Thấy hắn thật sự nhảy xuống như thế, Hạ Thanh Thanh cảm thấy ngoài ý muốn, bất quá trên mặt lại không hề kinh hoàng, ngược lại thêm một phần tình ý khó hiểu, kinh ngạc một lát, trong lòng thở dài: "Chẳng lẽ là thiên ý?"
Đi tới vách đá, nhìn vực sâu mây khói lượn lò, Hạ Thanh Thanh khẽ cắn hàm răng, cũng nhảy xuống.
Chớp mắt một cái, Hạ Thanh Thanh rơi xuống một gò đất nhô ra giữa không trung, phát hiện Tống Thanh Thư vẻ mặt mờ mịt, trên mặt nổi lên nụ cười: "Nhặt về một cái mạng còn mất hứng sao?"
"Trăm triệu không ngờ rằng dưới mấy trượng lại có thể có một gò đất như thế." Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, cảm khái hàng vạn hàng nghìn. Trong lòng lại cười đắc ý, may là bản thân mình trước đó đã tới cái Kim Xà Động này, nếu không thật đúng là bị Hạ Thanh Thanh hù.
"Đứa ngốc, bình thường không thấy ngươi nghe lời như thế, vì sao kêu ngươi nhảy xuống núi ngươi ngay cả mắt cũng không chớp cái nào liền nhảy." Nhìn Tống Thanh Thư, trong mắt Hạ Thanh Thanh lộ ra thần thái buồn bã.
"Bởi vì là ngươi bảo ta nhảy mà." Tống Thanh Thư ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng ấy.
Cùng hắn đối diện chốc lát, Hạ Thanh Thanh chỉ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, sắc mặt có chút mất tự nhiên quay đầu đi, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Ngươi đi theo ta vào."
Quỳ gối trước mộ phần của Kim Xà lang quân, nhìn trên mộ bia khắc dòng chữ "Viên Thừa Chí Hạ Thanh Thanh cẩn lập", Hạ Thanh Thanh dường như lại nhớ tới năm đó cùng Viên đại ca cùng nhau trọng chỉnh mồ phần của phụ thân, đoạn thời gian kia hai người tiêu dao khoái hoạt ra sao, bản thân mình duy nhất lo lắng cũng là A Cửu kia mà thôi, hiện tại nhớ tới, lo được lo mất lúc trước là buồn cười cỡ nào, mất đi Viên đại ca mới biết được cái gì là thống khổ...
Nhìn Hạ Thanh Thanh mặt lộ vẻ bi thống, Tống Thanh Thư đoán nàng ấy khẳng định lại nghĩ tới Viên Thừa Chí, cười khổ một trận, quan sát chung quanh Kim Xà Động.
Chốn cũ ghé lại, Tống Thanh Thư không khỏi nghĩ đến Mộc Uyển Thanh khi đó đi cùng bản thân mình, không biết nàng ấy hiện tại thế nào...
Một người cảm hoài thương tiếc, một người tư tưởng ngàn vạn, hai người lâm vào yên lặng ăn ý một cách hiếm có.
Từ Kim Xà Động đi ra, Hạ Thanh Thanh kỳ quái nhìn Tống Thanh Thư, "Ngươi sẽ không kỳ quái ta bái ai hay sao?"
Tống Thanh Thư nghĩ thầm ta đương nhiên biết, ngoài miệng trả lời: "Thấy chữ trên mộ bia viết, hẳn là Kim Xà lang quân uy chấn giang hồ năm đó, chỉ là không ngờ rằng ông ta là phụ thân của U U cô nương."
Hạ Thanh Thanh quay đầu lại nhìn núi xa, thở dài một hơi: " Trong giang hồ, mặc cho ngươi võ công cao tới đâu, xông ra đại danh như thế nào, cuối cùng cũng không phải chỉ còn là một nắm đất vàng. Phụ thân ta năm đó khiến cho các đại phái nghe tin đã sợ mất mật, nhưng qua vài chục năm, trên giang hồ nghe qua tên tuổi của ông sợ rằng không có mấy người. Không biết Kim Xà Vương phong cảnh vô hạn của ngày xưa, vài chục năm sau còn ai nhớ kỹ..."
"Ít nhất ngươi còn có thể nhớ kỹ hắn, cái này với hắn mà nói, đã đủ rồi." Tống Thanh Thư trấn an.
"Đúng vậy, chỉ cần ta nhớ kỹ hắn, người còn lại có nhớ hay không lại có quan hệ gì." Hạ Thanh Thanh cười cay đắng, lẩm bẩm, "Không đúng, A Cửu khẳng định cũng sẽ nhớ kỹ hắn..."
Hai người một đường đi tới Triêu Dương Phong, khi thấy Mục Nhân Thanh đầu đầy tóc bạc, Hạ Thanh Thanh cũng không nhịn được chua xót khổ sở trong lòng nữa, quỳ gối ở trước mặt ông, nức nở nói: "Sư phụ ~ "
Mục Nhân Thanh vội vã đem Hạ Thanh Thanh nâng lên, cũng không nhịn được lão lệ ngang dọc: " chuyện của Thừa Chí vi sư cũng nghe nói, đứa nhỏ số khổ."
"Thanh Thanh lần này đến đây, là muốn mời sư phụ làm chủ cho Thừa Chí." Lau khô nước mắt, Hạ Thanh Thanh cắn răng nói.
Mục Nhân Thanh do dự chốc lát, cuối cùng thở dài một hơi: "Được rồi được rồi, lão phu dù sao gần đất xa trời, cũng nên kiến thức võ công của Đông Phương Bất Bại rốt cuộc cao bao nhiêu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT