Trần Niên Niên nhìn con sâu thèm ăn trong người hắn nổi lên, bộ dáng không
có chút tiền đồ nào thì buồn cười nói: “Có phải rất muốn ăn hay không?”
Trần Thiên Lộc gật đầu: “Muốn!”
“Muốn ăn thì nói mấy lời dễ nghe làm chị vui vẻ đi.”
Trần Thiên Lộc hừ nhẹ, coi như lúc này Trần Niên Niên không cho hắn ăn, đợi
lát nữa Tôn Tuệ Phương về, chỗ thịt này cũng vào trong miệng hắn thôi.
Hắn sẽ không vì miếng ăn này mà chịu thua Trần Niên Niên đâu.
Trần Niên Niên cũng không ép hắn, cô cầm đũa chọn một miếng thịt nạc bỏ vào
miệng, thịt nạc ngấm các loại gia vị thơm ngon, nạc mà không ngấy, dù đã ăn quen các loại đồ ăn ngon như Trần Niên Niên cũng phải khuất phục
trước món thịt phổ thông này.
Bụng Trần Thiên Lộc không khống chế được kêu lên, ánh mắt nhìn thịt nạc giống như con sói con nhìn trúng con mồi.
Trần Niên Niên xấu xa, thế mà dám ăn một mình, không được, hắn cũng muốn ăn.
Trần Niên Niên thấy hắn mạnh mẽ đi tới còn tưởng thằng nhóc này muốn cướp
thịt trong miệng cô, cô chuẩn bị cầm đũa đánh hắn thì lại thấy mặt Trần
Thiên Lộc biến đổi thất thường.
Một giây trước Trần Thiên Lộc còn trợn mắt nhìn cô, một giây sau hắn lập tức trở nên đáng thương.
“Chị, chị ruột của em, người chị tuyệt vời nhất trên thế giới này, xin chị
cho em một miếng thịt đi mà!” Hắn duỗi một ngón tay ra: “Cho em ăn một
miếng được không?”
Còn tưởng tên nhóc này khí phách lắm, ai ngờ cũng chỉ đến thế mà thôi, vì
một miếng ăn mà cúi đầu với người mình chán ghét, đúng là không có tiền
đồ.
“Chị gái tốt nhất trên thế giới này, bản thân em cũng tin lời nói này sao? Không bằng em khen chị xinh còn hơn.”
Trần Thiên Lộc chọn mấy miếng thịt thả vào bên trong miệng trước mặt Trần
Niên Niên, biểu lộ của hắn cực kỳ khoa trương: “Ừm ~ ăn ngon quá đi,
thật sự hận không thể nuốt cả đầu lưỡi.”
Trần Thiên Lộc trợn mắt mặt dày nói: “Chị của em là tiên nữ từ trên trời rơi xuống, chị là cô gái xinh đẹp nhất thôn chúng ta, chị là người tình
trong mộng của tất cả đàn ông. Ôi, sao em lại có một người chị xinh đẹp như chị chứ!”
Trần Niên Niên khinh bỉ nhìn hắn, khen người khác đến mức như vậy đúng là
đỉnh, nếu hắn sinh sau mấy chục năm nữa, nói không chừng hắn còn là một
nhà sáng tác văn tuyệt vời đấy.
Lời nói này kết hợp với vẻ mặt ăn phân của Trần Thiên Lộc thực sự muốn buồn cười bao nhiêu thì buồn cười bấy nhiêu.
Trần Niên Niên không vì mấy câu nói nghĩ một đằng nói một nẻo của Trần Thiên Lộc mà cho hắn ăn thịt đâu.
“Xem ra cái miệng của em thật sự không nói được lời gì tốt đẹp cả, thế này
đi, em đi ra sân học tiếng chó sủa ba tiếng, em muốn ăn bao nhiêu thịt
thì ăn bấy nhiêu.”
Lời này chọc giận Trần Thiên Lộc đang không thể nhịn được nữa.
“Trần Niên Niên, chị cố ý chơi khăm ông phải không? Học tiếng chó sủa, thế mà chị cũng nghĩ ra được, sĩ có thể chết nhưng không thể nhục, chị cầu xin tôi ăn thịt tôi cũng không ăn đâu.” Hắn nói xong liền nổi giận đùng
đùng chạy ra ngoài.
Trần Niên Niên nhún vai, uy hiếp ai chứ, không ăn thì dẹp đi, thiếu một thùng cơm cô có thể ăn nhiều hơn một chút.
Đoán chừng Tôn Tuệ Phương và Trần Thiên Hoằng sắp về rồi, Trần Niên Niên lại xào thêm hai món nữa, đợi hai người họ về là ăn được luôn.
Vì phòng ngừa Trần Thiên Lộc chạy đến phòng bếp ăn vụng, Trần Niên Niên
lấy hẳn ghế để trước cửa phòng bếp rồi ngồi một mực ở đó.
Rảnh rỗi không có gì làm, cô quyết định nghĩ xem ngoại trừ việc bán thuốc ra cô còn bán thêm gì được không.
Biện pháp kiếm tiền có rất nhiều nhưng đa số các biện pháp đó không phù hợp ở niên đại này.
Tiền quan trọng nhưng mạng cũng quan trọng không kém, nếu đầu cơ trục lợi bị bắt, ngồi tù là chuyện nhỏ, bị xử bắn thì xong luôn.
Trời ạ, vì một miếng thịt mà học tiếng chó sủa thật sao?
Trần Thiên Lộc đúng là hết thuốc chữa mà.
Mặc dù Trần Niên Niên bảo hắn học tiếng chó sủa nhưng cô không ngờ hắn sẽ
làm thật. Xem ra cô vẫn đánh giá thấp khát vọng ăn thịt của người ở niên đại này.
Bỏ đi, bỏ đi, vì một miếng thịt mà Trần Thiên Lộc làm đến mức này, cô có
thể nói gì nữa chứ. Mau đưa thịt cho hắn ăn thôi, nếu thật sự ép hắn
cũng không gì tốt cho cô.
Trần Niên Niên đi ra sân nhìn gương mặt xấu hổ đỏ bừng của Trần Thiên Lộc,
đôi môi mấp máp không được tự nhiên, cô nói: “Thế nào? Thật sự kêu rồi?”
Trần Thiên Lộc oán hận nhìn cô, rõ ràng Trần Niên Niên bảo hắn kêu, lúc này cô lại tỏ ra tốt lành cái gì chứ.
Hắn không quan tâm mà kêu thêm một tiếng nữa, kêu xong còn hú lên như sói
trên núi về phía Trần Niên Niên: “À hú hú hú!” Vì sợ mình không đủ hung
dữ, hắn còn cố ý lộ hàm răng của mình giống như chỉ cần Trần Niên Niên
không để ý, hắn sẽ đi lên cắn đứt cổ cô.
“Giữa ban ngày ban mặt kêu gào dọa ai chứ? Hai chị em bị bệnh à?” Hứa Mỹ Lệ
trèo lên tường sân nhà mình nhổ nước bọt về phía Trần Thiên Lộc.
« Liên quan gì đến bà ! » Trần Niên Niên và Trần Thiên Lộc đồng thanh nói.
Hứa Mỹ Lệ bị hai người nói thì tức giận vỗ ngực, bà định mắng bọn họ nhưng
nghĩ đến chồng của mình không ở nhà, nếu thằng súc sinh Trần Thiên Lộc
giở trò bà sẽ không chiếm được tiện nghi gì.
Bà hùng hùng hổ hổ bò xuống tường, cục tức trong lòng không có cách nào trôi xuống được.
Hứa Mỹ Lệ âm thầm thề trong lòng, từ sau sáng sớm ngủ dậy bà nhất định phải nguyền rủa nhà Trần Niên Niên mấy lần để cả đời này nhà họ không qua
được ngày tốt lành gì.
Dù có mối thù chung là Hứa Mỹ Lệ nhưng ánh mắt hai chị em nhìn nhau vẫn
không tốt lên tý nào, giống như ai chủ động trước người đấy sẽ thua.
Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ của Trần Thiên Lộc thôi.
Trần Niên Niên nhìn ánh mắt ác độc của Trần Thiên Lộc thì nhíu mày hỏi nhẹ:
“Không phải chỉ mới kêu một tiếng thôi à, sao không kêu nữa?”
Trần Thiên Lộc không thể tin nhìn cô, sao hắn lại có một người chị như thế
này chứ, hắn đã kêu hai tiếng rồi mà Trần Niên Niên vẫn không hạ bậc
thang cho hắn, cô còn muốn hắn kêu tiếng thứ ba nữa.
Thật sự vừa ác độc vừa không có tâm.
Hắn quyết tâm kêu thêm hai tiếng nữa, đến cuối rồi mà không kêu thì hắn lỗ quá à.
Trần Thiên Lộc cắn răng há miệng ra.
Tiếng chó sủa và tiếng mở cửa cùng vang lên, Tôn Tuệ Phương và Trần Thiên Hoằng sợ hãi nhìn Trần Thiên Lộc.
« Thiên Lộc, con sao thế ? Có phải trúng tà rồi không ? » Tôn Tuệ Phương vội
vàng vứt nông cụ trên tay xuống rồi chạy đến tát một phát vào mặt Tần
Thiên Lộc để gọi hồn hắn về.
Trần Thiên Lộc che cái mặt bị đánh của mình, hắn nhìn bên này rồi lại nhìn
bên kia, bỗng nhiên hắn khóc to chạy nghiêng ngả về phòng của mình.
Trần Niên Niên biết lúc này cô không nên cười nhưng cô không nhịn được.
Mặc dù kẻ đầu têu là cô nhưng cô cũng phải nói một câu: Thiên Lộc thật thảm!
Tôn Tuệ Phương nhìn dáng vẻ cười không kiềm chế được của Trần Niên Niên thì đứng lúng túng tại chỗ hai giây, dù bà không biết tình huống gì nhưng
bà biết Trần Thiên Lộc không trúng tà.
Tôn Tuệ Phương và Trần Thiên Hoằng lâu lắm rồi không ăn thịt, họ nhìn thấy bàn thức ăn cỏ đủ hương vị thì nuốt nước bọt.
Ba người vừa ngồi lên bàn, Trần Thiên Lộc cũng chạy như gió vào trong nhà
chính, hắn bê bát cầm đũa chọn rất nhiều thịt, sau đó không một lời cắm
đầu ăn.
Đồ ăn ngon miệng làm một nhà bốn người không buồn nói chuyện, lượng cơm ăn của nông dân rất lớn, hơn nữa vất vả lắm mới được ăn một bữa thịt nên
Trần Niên Niên nấu lương thực nhiều hơn bình thường một chút.
Trần Thiên Lộc ăn liên tục 4 bát to, nếu không phải bụng không chịu nổi nữa thì hắn còn muốn ăn thêm hai bát.
Sau khi ăn no, cái đầu rỉ sét của Trần Thiên Lộc bắt đầu chuyển động.
Hắn sờ cái bụng phình to của mình nói: “Mọi người lấy tiền ở đâu để mua
thịt vậy? Có phải mọi người đã giấu con làm chuyện xấu xa gì đúng
không?”
“Còn không phải thấy thân thể con yếu nên cố ý mua thịt bồi bổ thân thể cho
con à, sao tiền có thể quan trọng hơn sức khỏe của con được.”
Không cần Trần Niên Niên dặn dò, Tôn Tuệ Phương cũng biết nói như thế nào.
Trần Thiên Lộc là loại người gì, người làm mẹ như bà hiểu rõ nhất, nếu
để hắn biết chuyện kia, cuộc sống của bọn họ cách chỗ làm việc của cảnh
sát không còn xa đâu, thà giấu hắn còn hơn.
Nghe bà nói thế, Trần Thiên Lộc hơi đắc ý, mặc dù mấy phương diện khác mẹ hắn không tốt lắm nhưng bà rất thương hắn.
Nghĩ đến việc này hắn lại trừng mắt nhìn Trần Niên Niên, rõ ràng chỗ thịt
này mua cho hắn ăn nhưng Trần Niên Niên lại không nói gì, cô còn bắt hắn học tiếng chó sủa, thật sự chưa từng thấy cô gái nào hư hỏng như vậy.
Nếu không phải xem ở phần thịt cô nấu ngon như vậy thì Trần Thiên Lộc không bỏ qua cho cô đâu.
Trần Niên Niên thương hại nhìn Trần Thiên Lộc, cô thực sự hoài nghi Trần Thiên Lộc chỉ có trí thông minh của đứa trẻ 8 tuổi.
Cơn mưa qua đi, nhiệt độ không khí bắt đầu ấm lại, công việc trong ruộng cũng dần dần nhiều hơn.
Trần Niên Niên đã nghỉ liên tiếp mấy ngày rồi, nếu cô còn không đi làm thì không thích hợp.
Sau khi người ở sân phơi gạo đi hết, Trần Phú Quốc gọi Trần Niên Niên ở
lại, lúc đầu cô còn tưởng Trần Phú Quốc muốn giáo huấn việc mình không
đi làm, ai ngờ đại đội trưởng lại quan tâm hỏi sức khỏe của cô có tốt
không.
Dù sao lúc trước Trần Niên Niên là một người chịu khó, trên người cô chưa
từng xảy ra chuyện nghỉ mấy ngày không đi làm như đợt này.
Trần Niên Niên lắc đầu nói: “Đội trưởng, thật ra hai ngày trước em trai cháu ngã xuống sông, cháu vẫn luôn ở nhà chăm sóc em ấy.”
Trần Phú Quốc nhíu mày, trong thôn Trần Gia Loan đã truyền ầm lên việc Trần
Thiên Lộc ngã xuống sông, ông không ngờ một thanh niên cao to lại yếu ớt như thế, ngã xuống nước sông nông như thế còn cần người chăm sóc.
Trong gia đình nhà nông, một người đau đầu nhức óc vẫn phải tự mình chống đỡ, làm gì có chuyện liên lụy người khác chứ.
“Cháu là chị, đừng động một tý lại để nó cưỡi lên đầu cháu ị.”
Dáng vẻ giận cô không biết tranh thủ của Trần Phú Quốc làm Trần Niên Niên
hơi buồn phiền, sao cô cảm thấy đại đội trưởng quan tâm cô hơi quá rồi
không?
Sau khi dặn dò Trần Niên Niên xong, Trần Phú Quốc cũng phải đi làm việc,
nhưng vừa quay người đi Trần Niên Niên lại reo lên: “Ôi trời, bác Phú
Quốc, thuốc lá của bác rơi rồi kìa.”
Trần Phú Quốc sờ cái túi của mình, cái tẩu và thuốc lá đều ở trên người, ông quay đầu nhìn thuốc lá trên tay Trần Niên Niên: “Không phải của bác,
bác hút thuốc lá sợi.”
“Sao lại không phải của bác được, cháu thấy tận mắt thuốc lá rơi từ trên
người bác xuống đó. Bác, bác mau cầm đi, nếu để người khác thấy sẽ hiểu
lầm không tốt đâu.”
Lông mày Trần Phú Quốc nhăn lại một chỗ, ông thấy Trần Niên Niên nháy mắt với mình thì Trần Phú Quốc mới hiểu ý của cô.
Con bé này!
Nếu đổi lại là người khác làm việc này, ông sẽ mắng bọn họ máu chảy đầy
đầu, nhưng ông không có cách nào mắng Trần Niên Niên được.
Trần Phú Quốc vội vàng cất thuốc lá vào túi của mình rồi bình tĩnh nói:
“Công việc trồng khoai tây không mệt lắm nhưng cháu không được học thói
yếu ớt của mấy người kia đâu đấy.”
Nhận thuốc lá rồi thì muốn làm công việc nhẹ nhõm gì cũng không cần bàn nữa.
Trần Niên Niên nói hợp lý: “Nhìn bác nói này, cháu là người như vậy sao, dù
bác phân công việc gì cho cháu, cháu cũng cam đoan hoàn thành tốt.”
Trần Phú Quốc nghe cô nói vậy thì mặt cũng dịu lại: “Thôn Trần Gia Loan của
chúng ta ít người, công việc nặng nhọc nhưng mọi người đồng tâm hiệp lực vẫn có thể làm xong. Mà mấy ngày nữa có một nhóm thanh niên trí thức
chuyển đến thôn thôn chúng ta, có thêm người hỗ trợ, công việc cũng
thoải mái hơn.”
Cái gì? Thanh niên trí thức muốn đến đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT