Dịch: Trâu Lười

Lãnh đạo của công xã đã chào hỏi trước nên mỗi đại đội phải tìm một khu ký túc xá tập thể cho thanh niên trí thức.

Thôn Trần Gia Loan nhiều đất ít người, đúng lúc đến mùa gặt bận không ngừng nghỉ, công xã Giang Lưu có hơn 60 thanh niên trí thức nên họ trực tiếp phân hơn 10 người cho thôn Trần Gia Loan.

Xe tải rách rưới lắc lư đi trên đường, nhóm thanh niên trí thức ngồi trên xe lúc ẩn lúc hiện.

Nhóm nữ thanh niên trí thức che mặt ôm bụng không nói nên lời.

Họ đều là người từ trong thành phố đến, họ chưa từng chịu tội như này, lúc đầu nhóm thanh niên trí thức còn nói nhiều huyên thuyên, bây giờ nhìn xe tải càng đi càng vắng vẻ, bụi đất thì mịt mù, cả đám bắt đầu ủ rũ, không nói gì nữa.

Không biết ai không chịu nổi đầu tiên, đột nhiên bên trong nhóm nữ thanh niên trí thức có một tiếng khóc nức nở, tiếng khóc kia vừa nhẹ vừa đáng thương làm người ta khó khịu theo.

“Đào Tiểu Điềm, cô đừng khóc, nếu người khác hiểu lầm cô không nguyện ý xuống nông thôn chỉ dẫn nhóm bần nông thì nguy rồi.” Hách Nguyệt Quế đưa khăn tay cho Đào Tiểu Điềm, cô ra hiệu cho cô ấy lau mặt.

Đào Tiểu Điềm nghe thấy thì gương mặt lập tức cứng đờ, người lái xe là người của công xã, nếu hành vi lần này của cô bị báo lên lãnh đạo thì cô xong rồi.

Cô nhận khăn tay lau mặt: “Nguyệt Quế, cô nói cái gì đấy, do bụi đất nhiều quá làm tôi mờ mắt thôi. Chúng ta xuống nông thôn theo lời hưởng ứng của Đảng, tôi nhất định phải trợ giúp đồng bào kiến thiết đất nước, sao tôi lại không nguyện ý chứ.”

Đào Tiểu Điềm không ngốc, cô nói vài câu lập tức giải thích việc mình khóc.

Bố mẹ cô đều là công nhân viên, cuộc sống trôi qua rất tốt, đáng nhẽ danh sách lần này không có cô nhưng ai bảo anh trai là bảo bối trong lòng bố mẹ, bố mẹ không nỡ để anh trai đến vùng quê nghèo chịu khổ nên đành phải để cô tới.

Náo loạn cũng náo loạn, ầm ĩ cũng ầm ĩ, thậm chí cô còn định tự sát để uy hiếp bố mẹ nhưng cuối cùng cô vẫn bị lừa đến đây.

Trong lòng Đào Tiểu Điềm than thở, nếu không phải cô sợ người khác chụp mũ mình thì cô đã khóc một trận thoải mái rồi.

Hách Nguyệt Quế chép miệng, cô thầm nghĩ cô gái này phản ứng nhanh thật.

Nam thanh niên trí thức Trần Đại Tráng nghe thấy đoạn hội thoại của hai người thì cười hở hàm răng trắng bóng: “Người ta đều nói ba người phụ nữ có thể tạo thành một cái chợ, tôi thấy trên xe có 6 cô gái, chỗ này có thể tổ chức một sân khấu kịch nhỏ rồi đấy.”

Đợi nửa ngày không có ai phụ họa, hắn dùng khuỷu tay huých người ngồi bên cạnh: “Ha ha, Tử Cừ, cậu có nghe thấy lời tôi nói không vậy?”

Chu Tử Cừ bị hắn làm phiền ngồi không được yên thì nói lạnh nhạt: “Bớt lo chuyện người khác đi.”

“Sao lại bớt lo chuyện người khác, không phải tôi đang tìm việc vui cho mình à.”

Chu Tử Cừ mặc kệ Trần Đại Tráng, hắn kéo cái mũ trên đầu xuống che mặt mình bày ra bộ dáng không muốn nói chuyện.

Trần Đại Tráng biết tâm tình Chu Tử Cừ không tốt nên thức thời ngậm miệng lại.

“Ôi, có một số người chỉ biết làm tùy tùng đi theo mông người khác, đáng tiếc người ta lại không thèm phản ứng hắn.”

Điền Chính Bình là bạn học cấp ba của nhóm Trần Đại Tráng, hắn không thích Chu Tử Cừ lâu rồi, người này ỷ vào mình được sinh ra trong gia đình tốt nên lúc đi học toàn mắt cao hơn đầu, tính cách vừa kiêu ngạo vừa không lễ phép, đúng là người làm người khác ghét.

Bây giờ thì tốt rồi, bố Chu Tử Cừ bị nhốt vào chuồng bò, ngay cả Chu Tử Cừ cũng phải đi xuống vùng nông thôn nghèo này. Ngoại trừ Trần Đại Tráng ngu xuẩn vẫn vây quanh hắn, những người khác đã giải tán lâu rồi, hắn muốn nhìn xem về sau Chu Tử Cừ sẽ sống thế nào đây.

Tính tình Trần Đại Tráng ngay thẳng nhưng hắn không ngốc, hắn biết rõ Điền Chính Bình châm ngòi ly gián, hắn không mắc lừa đâu.

Chu Tử Cừ thế nào hắn tự biết là được.

Điền Chính Bình thấy hắn không nói gì thì mắng hai câu, hắn thấy người bên cạnh nhìn sang thì cười cười lấy lòng.

Chu Từ Cử hỏng rồi nhưng Ngô Thu Dương lại là người có tiềm lực mặc dù trong nhà hắn cũng bị ảnh hưởng nhưng không nghiêm trọng như nhà Chu Tử Cừ, đợi một thời gian nữa chắc chắn có thể phát triển lại.

“Đến rồi, đến rồi, xe tới rồi.”

Nghe thấy âm thanh kích động của chỉ đạo viên chính trị, Trần Phú Quốc bỏ tẩu thuốc trong miệng xuống rồi sửa soạn lại bộ đồ lao động của mình.

“Đồng chí Phú Quốc, ông không cần nghiêm túc như vậy đâu, dọa sợ mấy người trẻ này cũng không tốt, đến đây, mỉm cười với tôi.”

Nhìn bộ dáng cao hứng bừng bừng của chỉ đạo viên chính trị, Trần Phú Quốc im lặng thở dài, mặc dù ngoài miệng ông nói với Trần Niên Niên rằng mấy thanh niên trí thức này có thể hỗ trợ nhưng trong lòng ông biết rõ nhóm thanh niên trí thức này đều được nuông chiều từ nhỏ, thực sự không phải là người xuống đất làm việc.

Không biết họ đến nơi này còn gây ra bao nhiêu chuyện đâu, cuối cùng người khổ nhất vẫn là đại đội trưởng quản lý đội sản xuất là ông sao.

Trần Phú Quốc học bộ dáng của chỉ đạo viên, ông nhếch môi cố gắng tạo ra nụ cười dễ gần.

Trần Niên Niên đứng bên cạnh cười ra tiếng: “Bác Phú Quốc, bác đừng cười, lúc bác cười còn nguy hiểm hơn lúc bác nghiêm túc nữa.”

Câu này vừa nói ra, mấy cán bộ đi theo cũng cười ầm lên.

Việc đón tiếp mấy thanh niên trí thức không cần Trần Niên Niên nhưng để thể hiện sự coi trọng của đội sản xuất thôn Trần Gia Loan với nhóm thanh niên trí thức, mấy cán bộ bàn bạc chọn ra một người đại diện người dân trong thôn đi tiếp đón thanh niên trí thức để nhóm thanh niên trí thức cảm nhận được sự nhiệt tình và quan tâm của bần nông – trung nông đối với họ.

Đoán chừng gói thuốc lá Trần Niên Niên cho Trần Phú Quốc có tác dụng, Trần Phú Quốc thuận miệng đề cử cô.

Trần Niên Niên chính là Miêu Hồng, là mặt tiền của thôn Trần Gia Loan, họ càng nghĩ càng thấy không có ai thích hợp hơn cô.

Chu Tử Cừ vừa bước xuống xe liền bị Trần Đại Tráng đập bả vai: “Tiên nữ, tiên nữ, Tử Cừ, mau nhìn tiên nữ kìa.”

Động tác vặn bả vai của Chu Tử Cừ dừng lại, hắn nhìn theo hướng Trần Đại Tráng chỉ, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái tết tóc bím mặc áo hoa cũ.

Hắn là người thành phố, ở nơi đó có rất nhiều cô gái xinh đẹp hiện đại, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, mấy cô gái lao động hướng mặt cho đất hướng lưng cho trời không thể so sánh được.

Nhưng tại thời khắc này, hắn cảm thấy mình sống 20 năm vô dụng rồi, hắn chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy. Xinh đẹp đến mức hắn học rất nhiều sách cũng không có cách nào diễn tả được.

Cô vừa nhìn qua, mặt Chu Tử Cừ lập tức ửng đỏ, hắn xấu hổ thu ánh mắt của mình lại.

Trong lòng thầm mắng mình đúng là không lễ phép, sao hắn có thể nhìn chằm chằm một cô gái như vậy chứ.

Đang định giải thích hai câu, mấy người đằng sau xuống xe chen chen lấn lấn, mấy thanh niên than thở ngồi xe đau lưng tự dưng trở nên khỏe khoắn, họ tranh nhau chạy đến bên người Trần Niên Niên.

Điền Chính Bình đi đầu không kìm nén được mà xoa xoa tay bước lên trước chào hỏi: “Em gái, em tên là gì vậy? Có phải em đứng ở đây chờ mấy anh không?”

Dáng vẻ lưu manh xấu xa, vừa nhìn liền biết không phải là người tốt, đã tham gia sản xuất ở nông thôn rồi lại còn không hiểu rõ tình cảnh của mình.

(队 – Tham gia đội sản xuất ở nông thôn: Thanh niên trí thức tham gia phong trào vô sản hoá bằng cách gia nhập các công xã, đội sản xuất ở nông thôn trong cuộc cách mạng văn hoá Trung Quốc.)

Giọng nói của Trần Niên Niên nhàn nhạt, cô dùng giọng đuổi người nói: “Lãnh đạo bảo tôi tới tiếp đón mọi người để mọi người cảm nhận được sự nhiệt tình và ấm áp của bần nông – trung nông.”

Thái độ này không có một chút ấm áp nào nhưng Điền Chính Bình vẫn không biết ý như cũ.

“Bây giờ là giữa mùa đông, thực sự đã ủ ấm cho chúng tôi rồi.” Hắn nói xong, mấy nam thanh niên trí thức phía sau cũng ồn ào theo.

Trần Đại Tráng không nhìn được nữa, hắn vừa muốn mở miệng mắng Điền Chính Bình hai câu thì cái người nói hắn bớt lo chuyện của người khác đã mở miệng trước.

“Đồng chí Điền Chính Bình, cậu nói thời tiết lạnh như vậy mà lãnh đạo còn phái chúng ta xuống nông thôn tham gia sản xuất, có phải ý cậu nói lãnh đạo không thông cảm cho chúng ta đúng không? Là một phần tử trí thức, chúng ta không nên sợ khổ sợ mệt mà phải thể hiện được giá trị của mình trong thế giới rộng lớn này. Chỉ là một chút giá lạnh thôi, sao có thể đánh bại chúng ta được.”

“Nói hay lắm, mấy người nhìn nhau đi, giống như một bầy chim sẻ náo loạn vậy, không có tổ chức không có kỷ luật, mấy người coi nơi này là đâu, mấy người nghĩ mình là khách du lịch sao? Lời chủ tích nói đã đi đâu hết rồi?” Trần Phú Quốc không thích người khác ninh bợ trước mặt mình nhất, ông xị mặt trách nhóm thanh niên trí thức một trận làm giảm lòng hăng hái của họ.

Lúc này mấy nam thanh niên ồn ào lập tức cúi đầu không nói gì, họ sợ đắc tội với cán bộ ở nơi này.

Mặt Điền Chính Bình đen xì, hắn cắn răng nhìn tên cầm đầm Chu Tử Cừ im lặng như người chưa từng nói gì, ngay cả mí mắt cũng không nháy chút nào, trong lòng hắn hận không thể đạp hắn ngã vào con sông bên cạnh.

“Được rồi, được rồi, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, có thể hiểu mà. Đồng chí Phú Quốc, ông cũng đừng tức giận như vậy, mọi người đều quen biết, không cần làm đến mức mặt đỏ tía tai như thế, chúng ta đưa họ đến ký túc xá cất đồ trước đã, sau đó để họ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai bắt đầu đi làm việc.”

Sau khi chỉ đạo viên giảng hòa, việc này cũng coi như xong.

Hách Nguyệt Quế đi phía sau cười hì hì nói: “Trong núi giấu một nữ yêu tinh, đúng là muốn mạng mà.”

Mấy nữ thanh niên còn lại nhìn nhau nhưng không có ai phụ họa theo cô cả.

Đưa nhóm thanh niên trí thức đến cửa ký túc xá, chỉ đạo viên nói: “Đúng lúc hôm nay có thời gian, đồng chí Phú Quốc, ông chọn nhóm trưởng cho nhóm thanh niên trí thức luôn đi.”

Ấn tượng của nhóm thanh niên trí thức hỏng bét trong lòng Trần Phú Quốc, chắc chắn ông không coi trọng ai trong nhóm nam thanh niên trí thức rồi. Ông nhìn nhóm nữ thanh niên trí thức, mặt người nào người nấy cũng giống như suy dinh dưỡng, còn người mắt còn hồng rực, trong lòng ông thực sự không hài lòng.

“Trần Niên Niên, cháu nói xem ai làm nhóm trưởng nhóm thanh niên trí thức phù hợp nhất?”

Trần Niên Niên không ngờ việc này sẽ rơi xuống đầu mình, cô không biết gì về nhóm thanh niên trí thức này thì sao cô có thể biết ai thích hợp đảm nhiệm chức vụ nhóm trưởng được chứ.

Điền Chính Bình nhớ ăn không nhớ đánh, vừa rồi còn bị đuổi như con chim cút nhưng lúc này vẫn cực kỳ hăng hái.

“Niên Niên, chọn tôi đi, chọn tôi đi.” Hắn liều mạng nháy mắt ra hiệu với Trần Niên Niên, rõ ràng lớn lên không đẹp đẽ gì còn tự nghĩ mình có sức hấp dẫn vô hạn.

Trần Niên Niên trực tiếp lướt qua hắn nhìn về phía Ngô Thu Dương.

Ngô Thu Dương không nói gì nhưng lúc Trần Niên Niên nhìn qua, hắn theo bản năng đứng thẳng người cười thoải mái.

Trong mấy thanh niên trí thức này ngoại trừ Chu Tử Cừ ra thì gương mặt hắn đẹp trai nhất, điều kiện cũng tốt nhất, không ai có thể thích hợp làm nhóm trưởng hơn so với hắn.

Vừa nhìn người kia Trần Niên Niên liền biết Ngô Thu Dương là nam chính trong tiểu thuyết, đó cũng là chồng tương lai của Trần Xảo Vân. Vì sao cô không đoán Chu Tử Cừ là nam chính mà lại đoán Ngô Thu Dương là nam chính?

Bởi vì trong tiểu thuyết viết thân hình Ngô Thu Dương cao to, gương mặt đẹp trai, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười như gió xuân rất dễ để lại ấn tượng tốt cho người khác.

Mặc dù Chu Tử Cừ đẹp trai nhưng thân hình của hắn lại gầy hơn Ngô Thu Dương, lúc nào hắn cũng bày ra vẻ mặt bi quan chán đời, kiểu người này rất khó làm người ta thích.

Thấy ánh mắt Trần Niên Niên nhìn chằm chằm mình, Chu Tử Cừ cũng im lặng nhìn cô.

Nếu không phải địa điểm không đúng, Trần Niên Niên thực sự muốn huýt sáo về phía Chu Tử Cừ.

Anh trai này đẹp trai quá đi!

Thấy Trần Niên Niên lề mà lề mề, Trần Phú Quốc không nhịn được nữa: “Chọn xong chưa?”

Trần Niên Niên duỗi ngón tay ra: “Anh ấy.”

Tác giả có lời muốn nói :

Trần Đại Tráng : Không phải cậu nói bớt lo chuyện của người khác đi sao ?

Chu Tử Cừ : Chuyện của chị dâu cậu có thể coi là chuyện của người khác sao ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play