Người bán hàng không phải là người Trần Niên Niên đắc tội lần trước nữa, vậy cô cũng không cần lo ngại gì nữa rồi.
Người bán hàng ngồi tại chỗ đan áo len, cô thấy Trần Niên Niên Niên đi vào cung tiêu xã thì đứng dậy nói: “Cô mua gì?”
“Có kem dưỡng da không?”
Người bán hàng chỉ quầy hàng nói: “Có, cô muốn loại nào?”
Trần Niên Niên nhìn theo hướng tay người bán hàng chỉ, cuối cùng cô cũng tìm thấy kem dưỡng da được trưng bày ở bên trong góc hẻo lánh ít người
thấy.
Lúc này mỹ phẩm dưỡng da cực kỳ đơn giản, kem dưỡng da phong phú nhiều loại như đời sau.
Thích chưng diện là bản tính của con gái, nhưng ở niên đại không đủ cơm ăn
ngoại trừ công nhân kiếm tiền ra thì người bình thường đều không nỡ mua
kem dưỡng da, giống như người phụ nữ nông dân Tôn Tuệ Phương, ngay cả
nghĩ cũng không dám nghĩ.
Có thể đẻ được cô con gái xinh đẹp như Trần Niên Niên, chắc chắn lúc còn
trẻ Tôn Tuệ Phương cũng là một người xinh đẹp, đáng tiếc bây giờ bà phải dãi gió dầm mưa, gánh nặng cuộc sống đè nặng làm làn da trở nên đen
vàng đi nhiều.
Nghĩ nghĩ, Trần Niên Niên quyết định mua một hộp cho bà.
Kem dưỡng da trong quầy không nhiều, không có sự lựa chọn nào khác, Trần
Niên Niên mua một hộp kem Nhã Sương và một hộp kem Bách Tước Dương, cô
nghĩ nghĩ rồi mua thêm hai hộp kem con sò nữa.
Làm việc nhà nông nhiều, tay của cô cũng thô ráp hơn trước, nếu không bôi kem vào tay, chẳng mấy chốc bàn tay sẽ đầy vết chai.
Còn có tay của Tôn Tuệ Phương nữa, làn da nứt nẻ không nhìn nổi nữa, phải mua kem sò cho bà bôi mới được.
Trần Niên Niên vừa trả tiền vừa yên lặng hỏi thăm tình hình: “Đồng chí, tôi
nhớ người bán hàng trước của cung tiêu xã không phải là cô đúng không?
Người kia chuyển đi đâu rồi?”
Nhân viên bán hàng nhìn cô nói: “Chuyển cái gì mà chuyển, đắc tội với họ
hàng nhà của lãnh đạo còn muốn làm tiếp sao, làm gì có chuyện tốt như
vậy.”
Người bán hàng ở cung tiêu xã đều có mối quan hệ riêng, cứ bị đuổi việc như
việc thì chắc chắn người kia phạm phải sai lầm gì đó không thể tha thứ
rồi.
Vừa nghĩ tới việc sau này mình đến cung tiêu xã mua đồ không bị người ngáng chân nữa, Trần Niên Niên liền cười vui vẻ, không ngờ cô lại may mắn như vậy.
Sau khi ra khỏi cung tiêu xã, Trần Niên Niên lại đến cửa hàng tạp hóa và cửa hàng thực phẩm mua gia vị và thịt lợn.
Tam Gia là người hào phóng, hắn cho Trần Niên Niên 1 tấm phiếu 10kg thịt, cô có thể sử dụng thoải mái.
Cô đến muộn nên thịt ba chỉ và thịt mỡ gần hết rồi, bên trong chỉ thừa ít thịt nạc và gan lợn, ngoài ra còn có ruột già.
Mấy loại này ít chất béo, người bình thường đều không thích mua.
Trần Niên Niên rất thích thịt nạc nhưng gan lợn và ruột già là hai thứ cô
ghét từ nhỏ đến lớn, dù đầu bếp ở khách sạn 5 sao nấu thì cô cũng không
ăn thử một miếng nào.
Cuối cùng cô mua mỗi loại 2 cân, nếu chỉ mua thịt nạc thì bốn người ăn một
đũa liền hết rồi, cô sẽ không được ăn bao nhiêu, mua thêm gan lợn và
ruột già thì không có ai tranh thịt nạc với cô nữa.
Nếu không phải sợ mua quá nhiều, người trong thôn Trần Gia Loan hoài nghi, cô còn muốn mua thêm 2 bộ quần áo cho mình.
Lúc này có rất nhiều người ghen tỵ, họ thấy nhà cô nghèo bao lâu nay mà tự
nhiên mua nhiều đồ như vậy thì đồ đần cũng biết có vấn đề.
Tóm lại cô vĩnh viễn không thể quên hai chữ “khiêm tốn” được.
Lúc cô mua xong đồ đi qua cung tiêu xã, cô tùy ý liếc nhìn vào bên trong
thì thấy Trần Xảo Vân đang cúi đầu chọn kẹp tóc và dây buộc tóc.
Tiền Trần Xảo Vân kiếm được không phải giao cho Trần Ma Tử nên cô không
giống như Trần Niên Niên, muốn mua đồ chơi nhỏ gì cũng không có.
Trần Xảo Vân chọn dây buộc xong đi ra ngoài thì thấy Trần Niên Niên, mặt cô
lập tức cứng đờ, cô trừng Trần Niên Niên một cái rồi không thèm chào hỏi mà đi thẳng luôn.
Vì chuyện lần trước mà cô bắt đầu ghi hận hai chị em nhà này, ngày nào cô
cũng lo lắng Trần Niên Niên lắm mồm nói chuyện Trần Thiên Lộc chiếm tiện nghi của cô ra ngoài.
Vì chuyện này mà mấy ngày liên tiếp cô không ngủ ngon giấc, may mà Trần
Niên Niên là người thức thời, không nói chuyện đó ra ngoài.
Nếu không thì chờ Trần Niên Niên gả tới, cô sẽ cho Trần Niên Niên biết thế nào là lợi hại.
Hai người một trước một sau về thôn Trần Gia Loan, trên đường về mấy thím
khen kẹp tóc của Trần Xảo Vân đẹp, trong lòng Trần Xảo Vân đắc ý nhưng
trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
(Thím: Trong truyện chỉ những người phụ nữ đã có gia đình nhưng nhỏ tuổi hơn mẹ mình.)
Bên trong mấy người này có một người là bà mai của thôn Trần Gia Loan, bà ấy tên là Lí Thúy Lan.
Trần Xảo Vâ đưa kẹp tóc cho Lí Thúy Lan: “Thím Thúy Lan, trong nhà cháu còn 2 cái kẹp tóc nữa, cái này cho em Nhị Nha, lúc làm việc lần trước cháu
còn nghe thấy em ấy nói thầm đó.”
Nhà Lí Thúy Lan có thể mua rất nhiều kẹp tóc như thế này nhưng đây là đồ không mất tiền, không cần thì phí.
“Vậy thím thay Nhị Nha nhà thím cảm ơn cháu nhé.” Lí Thúy Lan xoay chuyển
lời nói: “Năm nay Xảo Vân cũng 18 tuổi rồi, đến lúc đó thím sẽ lưu ý cho cháu, cô gái hiền lành xinh đẹp giống như cháu, thím cam đoan tìm được
một cọc hôn nhân tốt cho cháu.”
Nói chuyện với người thông minh tốt thế đấy, không cần nói thẳng người ta cũng hiểu ý của mình.
Trần Xảo Vân đỏ mặt: “Vậy làm phiền thím rồi.”
Trần Niên Niên đi ngang qua thì nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.
Trần Xảo Vân mới 18 tuổi thôi, có cần hận không thể gả luôn như vậy không?
Bây giờ cô 20 tuổi nhưng cô cảm thấy mình vẫn còn nhỏ, chuyện kết hôn phải
chờ thêm mấy năm nữa mới nghĩ đến. Đúng là niên đại khác biệt nên cách
suy nghĩ cũng khác biệt.
Thừa dịp mấy người nói chuyện, Trần Niên Niên chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi, ai
ngờ có thím mắt sắc gọi lại: “Ồ, Niên Niên cũng lên trấn à, cháu mua thứ gì tốt đấy, cho mấy thím xem nào.”
Mấy con mắt đồng loạt nhìn quanh cái gùi của Trần Niên Niên, họ muốn xem trong đó có đồ vật gì.
Trần Niên Niên dùng vải che kín đồ mình đã mua ở trên trấn, cô nghe thấy họ
hỏi thì không hoang mang chút nào: “Trong nhà không còn đồ ăn, cháu lên
trấn mua ít hạt cao lương.”
Lương thực hàng năm của công xã phát không đủ cho một nhà đông người ăn trong một năm nên mua lương thực không phải chuyện gì hiếm lạ.
Những người này không nghi ngờ gì, mọi người quen điệu bộ này rồi, chỉ cần
thấy ai đi lên trấn thì lúc về đều phải vây quanh hỏi này nọ, thậm chí
còn muốn vén nắp xem bên trong gùi của người khác có đồ gì tốt không.
Nếu thấy nhà nào mua thịt thì đến giờ ăn cơm họ sẽ mặt dày giả vờ cầm bát
đi ngang qua cửa, có thể ăn một miếng thịt cũng tốt lắm rồi.
Trần Xảo Vân cũng tò mò, cô hỏi theo mọi người: “Đậy kín thế, không lẽ Niên Niên mua thịt à?”
Câu này vừa phát ra, ánh mắt mấy bà thím nhìn Trần Niên Niên càng sốt ruột, có người còn lại gần ngửi ngửi nhưng họ lại ngửi thấy mùi phân và mùi
nước tiểu.
Trần Niên Niên cười nói: “Hoàn cảnh nhà chúng cháu thế nào mọi người cũng
biết, làm gì có tiền mua thịt chứ. Không phải hai ngày trước Thiên Lộc
không cẩn thận ngã xuống sông sao, mẹ cháu bảo cháu lên trên mua ít ruột lợn không ai cần về cho em ấy bồi bổ thân thể.”
“Cái gì? Thiên Lộc ngã xuống sông sao? Làm sao vậy?”
Chủ đề lập tức thay đổi từ chuyện có phải Trần Niên Niên mua thịt hay không sang chuyện vì sao Trần Thiên Lộc ngã xuống sông.
Cuộc sống nông thôn buồn tẻ không thú vị, tự nhiên có chuyện bất ngờ như
vậy, mấy bà thím không phải hỏi thăm bình thường mà muốn moi tin rồi
truyền đi khắp nơi.
Trần Xảo Vân lập tức luống cuống, Trần Niên Niên đúng là hết chuyện để nói,
đang êm đang đẹp tự nhiên nói chuyện Trần Thiên Lộc ngã xuống sông làm
gì chứ.
“Thật ra tôi biết một chút đấy, nghe nói hôm đó em trai cô uống rượu say, lúc đi qua sông không cẩn thận ngã xuống đúng không?” Trần Xảo Vân liều
mạng nháy mắt với Trần Niên Niên, cô hi vọng Trần Niên Niên có thể phụ
họa với mình.
Trần Niên Niên như cười như không nhìn Trần Xảo Vân, cô nói: “Đúng vậy.”
Vừa trả lời xong cô lại nói tiếp: “Các thím, cháu về nhà trước đây, Thiên
Lộc vẫn chờ cháu nấu cơm cho em ấy đấy, nếu làm chậm thằng bé lại mắng
cháu nữa.”
Đợi bóng lưng cô đi xa, mấy thím mới bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Muốn nói ý, tôi thấy Trần Niên Niên thật sự khổ, trong nhà không coi cô ra
gì thì thôi đi, ngay cả gả đi nhiều lần cũng không gả được.”
“Cô ta khổ cái gì chứ, nếu không phải số cô ta đen đủi khắc chồng thì sao
phải sống như này chứ, cô ta khổ sao, tôi thấy mấy gia đình làm mai với
cô ta còn khổ hơn. Con trai cứ chết đi không thể hiểu nổi, nếu là tôi
tôi đã tìm đến tận nhà liều mạng với cô ta rồi.”
Người vừa nói là Lí Thúy Lan, mấy cọc hôn nhân này đều do bà giới thiệu cho
Trần Niên Niên, nhớ lại ngày đó công nhân nhà máy điện bảo bà làm mai,
sau đó còn hứa chỉ cần làm xong việc này hắn sẽ cho bà 5 đồng tiền, việc này làm bà sướng muốn điên rồi.
Nhưng vừa bàn xong việc kết hôn, người công nhân này liền chết, bà không tin
yêu ma quỷ quái nên tiếp tục giới thiệu tiếp hai mối cho Trần Niên Niên, kết quả không ngoại lệ chút nào.
Không nhận được tiền mai mối không nói, bà còn mất thanh danh bà mai, bố mẹ
của người con trai kia là người lợi hại, sau khi con trai chết họ không
chiếm được gì ở nhà Trần Quý Tài thì chuyển hết sang bà, họ dời hết lửa
giận sang người Lí Thúy Lan, mấy người họ chạy đến tận nhà bà làm loạn
mấy lần, cuối cùng bà phải bồi thường 10 đồng tiền mới coi như xong.
Bây giờ bà ước gì cả đời này Trần Niên Niên không gả đi được.
Người trong thôn Trần Gia Loan đều biết thù oán giữa Lí Thúy Lan và nhà Trần
Quý Tài, lạc đà gầy còn khỏe hơn ngựa béo, trong nhà mấy người ở đây đều có con cái chưa kết hôn, tốt nhất không nên đắc tội với Lí Thúy Lan.
Nghe thấy bà mắng Trần Niên Niên, mọi người cũng căm phẫn mắng đông một câu
tây một câu, ai không biết còn tưởng Trần Niên Niên làm chuyện không có
tình người gì đó.
Trần Niên Niên cũng không biết mấy người ở sau lưng mắng cô, dù cô nghe thấy cô cũng không để ý.
Sau khi về đến nhà cô liền chui vào phòng bếp xử lý thịt.
Ruột già quá thối, Trần Niên Niên không chịu nổi mùi kia, cô liền để nó sang một bên chờ Tôn Tuệ Phương về xử lý thay cô.
Không biết lần tiếp theo mua thịt là lúc nào, Trần Niên Niên cắt thịt nạc thành hai nửa rồi cất một nửa đi để lần sau ăn tiếp.
Người một nhà đều ăn nên chỉ xào thịt không thì nhất định không đủ chia.
Cô cắt thịt nạc thành miếng nhỏ rồi ướp gia vị để sang một bên, Trần Niên
Niên tiếp tục cắt củ cải thành miếng rồi tách từng lá rau cải ra, cô
trộn mấy loại rau với thịt làm thập cẩm ăn rất ngon.
Dầu cải, hành, gừng, ớt và muối không thể thiếu được, Trần Niên Niên không
tiếc gì, thịt nạc không có mỡ nên cô đổ thêm ít dầu vào, Tôn Tuệ Phương
không nỡ cho gia vị nên cô mua thêm rất nhiều, cô thoải mái cho gia vị
để thưởng cho cái dạ dày của mình.
Đợi món thập cẩm chín, mùi thơm bay thẳng vào mũi kích thích tuyến nước bọt của Trần Niên Niên, mặc dù cho nhiều gia vị cũng không tính là ngon
nhưng vào thời điểm này cũng được coi là mỹ vị nhân gian rồi.
Từ lúc Trần Niên Niên về nhà, Trần Thiên Lộc nằm trên giường đã tỉnh lại
rồi, thật ra hắn chỉ bị cảm nhẹ mà thôi, hắn không cần phải nghỉ ngơi
lâu như vậy.
Nhưng nghĩ đến mấy ngày nay Trần Niên Niên thường xuyên nghỉ việc, lòng Trần
Thiên Lộc không cân bằng lắm, hắn quyết định nằm ỳ trong nhà hai ngày,
Tôn Tuệ Phương không làm gì được nên cũng đành phải theo ý hắn.
Nghe thấy thanh âm Trần Niên Niên nấu cơm trong bếp, hắn cười giễu cợt khinh thường, Trần Niên Niên còn không nỡ bỏ gia vị hơn cả mẹ của hắn, lúc ăn vào miệng không cảm nhận được mùi vị gì, thật sự rất khó ăn.
Trần Thiên Lộc đứng dậy đi vào bếp, hắn chuẩn bị nói với Trần Niên Niên, hắn vẫn là bệnh nhân, có thể làm đồ ăn ngon hơn một chút không.
Nhưng vừa tới cửa phòng bếp, hắn liền ngửi thấy mùi thịt không thể giấu được.
Hắn hít hà nuốt nước bọt, hầu kết nhấp nhô lên xuống.
“Trần Niên Niên, chị đang làm đồ ăn gì mà thơm vậy?” Trần Niên Niên chưa từng nghe thấy giọng nói tốt đẹp của Trần Thiên Lộc như lúc này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT