Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Nói ở chung là ở chung.

Nơi Phó Hành Quang ở cách ký túc xá Chu Tinh Thần khoảng hai mươi phút đi đường. Anh tự mình lái xe đưa cô qua, vì không phải ngày mở cửa, ký túc xá không cho nam sinh đi vào, anh đành phải ở trong xe chờ.

Chu Tinh Thần dùng vân tay mở cửa, nghe thấy bên trong có giọng đàn ông, cô nghĩ thầm, chẳng lẽ là bạn trai Phùng Đình Đình – Cao Nguyên tới? Nhưng nghe giọng thì không giống, cô nghi hoặc đẩy cửa đi vào.

"Bà xã Phó Hành Quang, rốt cuộc cậu cũng chịu về rồi!"

Một giọng nam khàn khàn thô thiển xa lạ đột nhiên xuất hiện, cánh tay Chu Tinh Thần lập tức nổi da gà, kỳ lạ là, phòng khách không có người đàn ông nào, phòng ngủ của ba người họ cũng đóng chặt, tầm mắt cô lướt qua Phùng Đình Đình, nhìn Hạ Thiên đang nhịn cười, rồi dừng lại ở bức rèm đang nhẹ nhàng đong đưa trước cửa sổ sát đất, chẳng lẽ người đó trốn ngoài kia?

Cô đi ra ngoài xem, vẫn không có người nào.

Vậy thì, giọng đàn ông ở đâu ra?

Chẳng lẽ là... ảo giác của cô?

Cũng không thể ban ngày ban mặt, có quỷ hiện hình chứ?

Chu Tinh Thần hỏi: "Vừa rồi là ai nói thế?"

"Hả?" Phùng Đình Đình kinh hãi, "Vừa rồi có ai nói chuyện sao?"

Hạ Thiên lắc đầu, không lên tiếng.

"Là giọng một người đàn ông." Chu Tinh Thần vẫn còn hãi hùng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Hai cậu... không nghe thấy sao?"

Hai người kia trăm miệng một lời: "Không."

Thấy Chu Tinh Thần hoài nghi nhân sinh, rốt cuộc Hạ Thiên cũng không nhịn được cười, vui sướng ngã vào lòng Phùng Đình Đình.

Tiếng cười của cô ấy, đúng là không khác gì giọng đàn ông vừa rồi.

Cô ấy tiếp tục nói: "Tinh Thần, cậu đang tìm mình à?"

Chu Tinh Thần như bị sét đánh.

Cô biết Hạ Thiên thường mang mấy thứ đồ hiếm lạ kỳ quặc từ phòng thí nghiệm về, thi thoảng chính cô cũng mân mê mày mò. Ví như Chu Tiểu Bảo, đến nay cô vẫn chưa biết rốt cuộc nó là loại hình người máy gì, lạ lùng nhất là, nó còn biết uống nước, không những thế, ngày nọ cô đột nhiên thấy nó quỳ dưới đất ăn cỏ...

Không phải là chập mạch chứ?

Vậy thì, lần này Hạ Thiên lại mang về cái gì?

Máy đổi giọng bản nâng cấp sao?

Đúng ra mà nói, đây không được xem như máy đổi giọng, đổi giọng chỉ là một trong số công năng của nó mà thôi.

Hạ Thiên lại đổi sang chất giọng non nớt của bé gái: "Chị Tinh Thần ơi, em có xinh không?"

Chu Tinh Thần: "..."

"Nói em xinh mau lên!"

"...Xinh lắm."

"Xinh đẹp tới mức chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn không?"

"Chắc... thế."

Hạ Thiên nói tiếp: "Nói em không xinh đi."

Chu Tinh Thần câm nín, trò chơi vẫn chưa chịu kết thúc sao?

Phùng Đình Đình tiếp lời hộ cô: "Em chẳng đẹp tí nào cả."

"Huhu." Là giọng khóc của bé gái, "Ai bảo chị nói thật, người ta đau lòng quá! Đáng ghét!"

Cuối cùng Chu Tinh Thần cũng hiểu.

Hạ Thiên lấy một miếng mỏng màu hồng trong miệng ra, khôi phục lại giọng của mình: "Thế nào, thú vị không?"

Đây là sản phẩm mà phòng thí nghiệm vừa chế tạo ra, chỉ gọi bằng một chữ 'V', vẫn chưa có tên chính thức. Trong con chip của nó sao lưu ba trăm loại âm thanh khác nhau, già trẻ nam nữ đều có, hơn nữa rất linh hoạt, có thể đối đáp trôi chảy với người khác.

Chu Tinh Thần khó hiểu: "Nó có ích lợi gì đâu?"

Dùng giọng của mình mà nói, không phải tiện hơn sao?

"Cậu không hiểu rồi." Hạ Thiên cười he he, "Ví dụ như có một ngày cậu tiếp đãi khách, gặp phải tên háo sắc không nói chuyện đàng hoàng, cứ thích ve vãn tán tỉnh cậu, nói cho sướng miệng. Cậu không hùa theo thì sợ lão ta hủy bỏ hợp đồng, nếu mà hùa theo, trong lòng lại ghê tởm, lúc này, tiểu V của bọn mình sẽ phát huy tác dụng..."

"Nó sẽ căn cứ theo nội dung đối thoại rồi đối đáp linh hoạt, thậm chí còn có thể sau vài phút phân tích cuộc đối thoại, tự biên tự diễn, dùng giọng của một người khác nói, giả vờ như có vị giám đốc nào đó giải vây, gọi cậu tới văn phòng, không phải thành công thoát thân sao?"

"Cũng như vậy, nó còn có thể dùng để ứng phó với người theo đuổi, đồng nghiệp, bạn trai cậu..."

Chu Tinh Thần cảm thấy tạm thời mình không dùng được phát minh mới của cô ấy, nhưng nghĩ đến một phương diện khác, có chút kích động: "Hạ Thiên, vậy có cách nào giúp một người bị tổn thương dây thanh quản, có thể phát ra âm thanh một lần nữa không?"

Phùng Đình Đình lập tức nghĩ tới Nguyễn Minh Huy, lay lay thân hình nhỏ gầy của Hạ Thiên: "Ý của Tinh Thần là không cần dây thanh quản, mà dùng phương thức khác để phát ra âm thanh?"

Chắc là... có thể làm được nhỉ?

Dù sao khoa học kỹ thuật tiên tiến, chỉ là hình như không ai nghĩ tới việc nghiên cứu loại thiết bị này mà thôi. Nếu nó được phát minh ra, vậy sẽ là tin vui đối với biết bao nhiêu người không thể nói chuyện!

"Cái mà các cậu nói, tiểu V có thể làm được."

Chu Tinh Thần ngẫm nghĩ: "Có cách nào dựa trên giọng nói của chính người đó luôn không?"

Phùng Đình Đình: "Đúng vậy đúng vậy!"

Nếu một người có thính lực bị tổn thương, có thể dùng máy trợ thính, vậy thì... nếu thứ bị tổn thương là dây thanh quản, vì sao không thể có một cái máy "trợ thanh" chứ? Cùng quy luật đó, một người hai mắt bị mù, có phải cũng có thể dùng một loại máy "làm sáng mắt" để trợ giúp khôi phục hoặc nâng cao thị lực không?

Những con người đó, thân thể chỉ có một khuyết tật nhỏ, nhưng lại bị giam hãm trong thế giới không âm thanh, không hình ảnh, có lẽ những chỗ trống đó, mới thực sự là tiếc nuối lớn nhất.

"Ý các cậu là... sưu tập âm thanh của một người có dây thanh quản bị tổn thương?" Hạ Thiên đắm chìm trong suy tư, vừa nói vừa đi vào phòng, "Để mình suy nghĩ xem."

Một khi cô ấy tiến vào trạng thái, thì sẽ nhốt mình lại trong phòng.

Thấy Chu Tinh Thần chăm chú nhìn cửa phòng Hạ Thiên, Phùng Đình Đình vỗ vai cô: "Nhất định Tiểu Điềm Điềm sẽ làm được!"

"Ừ."

Cô cũng rất có lòng tin với Hạ Thiên.

"Sao cậu lại về lúc này?"

Đến giờ Chu Tinh Thần mới nhớ tới chuyện chính, cô đã lên đây hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, Phó Hành Quang còn đang ở dưới chờ: "Mình về lấy chút đồ."

Là người từng trải, Phùng Đình Đình vô cùng tinh tường: "Định ở chung với Phó Hành Quang à?"

Trước đây cô ấy cũng ở chung một khoảng thời gian ngắn với bạn trai Cao Nguyên, nhưng đúng là... một lời khó nói hết. Hai người đều không biết tiết chế, lúc nào cũng muốn đè đối phương xuống, thử sức đủ loại tư thế phức tạp, cuối cùng thành ra quá độ... cái chuyện không thể miêu tả. Cô ấy đành dọn về ký túc xá.

Chu Tinh Thần nhún vai xem như thừa nhận, về phòng dọn đồ, thật ra cũng chỉ chọn mấy bộ đồ để tắm rửa, đồ dùng rửa mặt, không đến vài phút là xong. Cô chào tạm biệt Phùng Đình Đình rồi đi xuống lầu.

Ngồi vào trong xe, Phó Hành Quang không hỏi cô làm gì mà lâu như thế, chỉ nhìn cô đắm đuối, khuôn mặt rạng rỡ, cuối cùng còn không kìm được mà cười thành tiếng: "Rốt cuộc cũng chờ đến ngày hôm nay."

Đúng là không dễ dàng mà.

Nói thật, trong lòng Chu Tinh Thần cũng rất chờ mong, cõi lòng giống như vườn hoa vậy, được cơn gió xuân nhẹ nhàng mơn man, thỏa mãn hài lòng. Đặc biệt khi về đến nhà, nhìn thấy quần áo váy vóc của cô thân mật kề sát áo sơmi của người đàn ông trong tủ quần áo, bên trong phòng tắm, khăn mặt và bàn chải đánh răng cũng có đôi có cặp...

Cô nhìn mình trong gương, lúm đồng tiền như hoa.

Phó Hành Quang ôm eo cô từ phía sau, má kề má, cọ lên đôi má trắng mịn: "Nghĩ gì mà vui vẻ vậy?"

Cô quay đầu lại, hôn lên cằm anh: "Anh đấy."

Không phải chỉ có anh biết nói lời ngon tiếng ngọt, thích một người đến vô cùng tận, thì sẽ tìm mọi cách để khiến người đó vui vẻ.

"Em cứ thế này..." Tiếng cười phát ra từ cổ họng anh, trầm thấp mà gợi cảm, "Anh sợ không chờ đến sau buổi biểu diễn được."

Thật ra... không cần chờ cũng được mà.

Cô bằng lòng, chỉ cần đó là anh.

Chu Tinh Thần lấy hết can đảm, muốn nói lời trong lòng ra. Lúc này, đột nhiên điện thoại Phó Hành Quang vang lên, anh buông cô ra, lấy điện thoại xem, ấn nghe máy.

Anh nói tiếng Anh rất lưu loát, đối đáp trôi chảy, cô nghe nghiêm túc, cũng hiểu toàn bộ nội dung.

Tài liệu xin tham gia hạng mục tuần tra tầm cỡ quốc tế "TDSE" đã được thông qua, người phụ trách hẹn thời gian gặp mặt với anh, cũng xem như là phỏng vấn, khảo sát tư chất cả đội, xác nhận lần cuối.

Thời gian được xác định vào chín giờ sáng mai.

Chào hỏi với bên kia xong, Phó Hành Quang cầm điện thoại, gọi điện thoại cho giáo sư Từ đang ở nước Mĩ xa xôi, thuật lại đơn giản.

Trước nay giáo sư Từ luôn cực kỳ tín nhiệm Phó Hành Quang, hơn nữa còn đang bận việc, thế nên giao cho anh toàn quyền phụ trách, sau đó lập tức kết thúc cuộc gọi.

Chu Tinh Thần lắc cánh tay anh: "Nhất định không thành vấn đề."

Nghe nói lần này tổng cộng có hơn hai trăm tổ chức nghiên cứu xin gia nhập. Cuối cùng chỉ có năm mươi đội lọt vào, có thể nói cạnh tranh hết sức khốc liệt.

Nhưng anh là ai chứ, anh chính là Phó Hành Quang.

"Tin tưởng anh vậy à?"

Cô gật đầu không hề do dự: "Đương nhiên!"

Phó Hành Quang vuốt ve vành tai cô, thở dài một tiếng: "Còn tưởng đêm nay có thể ôm em ngủ."

Cũng may ngày sau còn rất nhiều cơ hội.

. . .

Chín giờ tối hôm đó, Phó Hành Quang lên máy bay đến thành phố B. Chu Tinh Thần rửa mặt đi ngủ từ sớm, nằm trên giường anh, gối đầu còn vương lại mùi hương thanh mát, cô không ngủ được, rất nhớ anh.

Ngày hôm sau cô dậy thật sớm, vác đôi mắt gấu trúc, bước vào phòng thí nghiệm.

Lúc này đang là buổi sớm tinh mơ, phòng thí nghiệm chỉ có một mình Chu Tinh Thần. Cô rót ly nước ấm, còn chưa kịp uống, ngoài cửa có tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn sang, bóng dáng Lâm Phi Phàm xuất hiện ở cửa.

Tầm mắt bất chợt giao nhau.

Không gian thời gian, phảng phất như lùi lại nửa tháng trước.

Khi đó Lâm Phi Phàm tới dọn đồ, chuẩn bị thôi học, trở về quản lý công ty trong nhà, bị cô gọi lại, khuyên nhủ đôi điều.

Như vậy, bây giờ anh ta xuất hiện ở chỗ này... là nghĩ thông suốt rồi?

Ánh mắt Lâm Phi Phàm bình thản trong trẻo, một ánh mắt, đã nói lên rất nhiều điều.

Anh ta quay lại, mang theo một trái tim thuần khiết mà chân thành.

Từ nay về sau, nhìn lên sao trời, sẽ dốc hết tâm sức.

Chu Tinh Thần quay lại chỗ ngồi, mở máy tính nghiêm túc xem tư liệu. Khoảng mười một giờ trưa, Phó Hành Quang gửi tin nhắn cho cô, chỉ có một icon biểu hiện sự thắng lợi, cô không kìm được mà nhảy dựng lên: "Phòng thí nghiệm của chúng ta thành công xin gia nhập hạng mục tuần tra 'TDSE' rồi!"

Mấy đàn anh khác nghe vậy, cũng khó nén được sự kích động: "Thật hả!?"

Từ trước đến nay phòng thí nghiệm luôn yên ắng, bây giờ lại tràn ngập tiếng hoan hô nhảy nhót, khiến người qua đường tò mò nhìn vào bên trong.

Khoảng năm giờ chiều, Phó Hành Quang quay lại thành phố Nam Lăng, mời mọi người ở phòng thí nghiệm một bữa để chúc mừng. Lâm Phi Phàm cầm theo quà đến, cùng Phó Hành Quang uống một ly, những chuyện không thoải mái khi xưa liền tan thành mây khói.

Không khí chưa từng hài hòa như vậy, tất cả đều cùng chung một mục tiêu và mộng tưởng để phấn đấu cả đời, con đường còn dài, cũng còn đầy lạc thú, mọi người trở nên gần gũi thân thiết hơn bao giờ hết.

Thời gian như con ngựa trắng đứt cương, tháng ba này, phòng thí nghiệm thành công gia nhập hạng mục 'TDSE'. Bộ truyện tranh Hương Tiêu tiểu thư và Nguyệt Lượng tiên sinh 3 của Chu Tinh Thần cũng thuận lợi đưa ra thị trường, doanh số tốt hơn dự đoán rất nhiều, cũng coi như tin tức khiến người ta phấn chấn.

. . .

Lại một tháng mặt trời lặn mặt trăng mọc trôi qua, tháng tư thảo trường oanh phi [1] đã đến.

[1] Thảo trường oanh phi: thành ngữ miêu tả khung cảnh Giang Nam vào cuối mùa xuân với đồng cỏ xanh bát ngát và những cánh chim Oanh bay.

Giáo sư Từ, Triệu Huy và Trương Hội Ninh cũng mang theo thắng lợi từ Mỹ trở về, đặc biệt là mô hình 4D "Hệ Ngân Hà sơ khai" họ dùng mấy ngày không ngủ nghỉ để làm ra – Đạt giải nhất giữa tinh anh trong các tinh anh, nơi tụ hội đông đủ các nhà Thiên văn học từ mọi quốc gia.

Trong hội nghị, Trương Hội Ninh phụ trách làm báo cáo kết quả. Sau khi bài phát biểu kết thúc, giáo sư Từ hiếm khi khích lệ hai cậu học trò mình rất hài lòng vài câu, tiếng vỗ tay như sấm dậy, khiến Trương Hội Ninh ngượng đỏ mặt, ngay cả một chàng trai cao mét tám như Triệu Huy cũng ngại ngùng.

Giáo sư Từ quay lại phân tích kỹ càng tỉ mỉ, sắp xếp công việc cho hạng mục tuần tra "TDSE". Cuối cùng, còn biểu đạt nguyện vọng tha thiết của mình, khiến mỗi một người có mặt ở đây, ai ai cũng kích động.

Tháng tư, đúng là tháng ngày tràn ngập hy vọng và sức sống, mỗi ngày là một đóa hoa bung nở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play