Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Giấc ngủ này của Tề Nghiễm kéo dài đến tận giờ cơm tối, nghe thấy tiếng bước chân ông xuống lầu, Chu Tinh Thần đang chờ ở phòng khách lập tức đứng lên: "Bố."

Hoàng hôn ngày xuân rất đẹp, tia nắng vàng dịu vây lấy cô, khiến bóng hình trở nên mơ hồ. Giây phút đó, bỗng nhiên Tề Nghiễm sinh ra một loại ảo giác, cô bé mũm mĩm loạng choạng bước đi, giang tay hé miệng cười, lảo đảo ngã vào ngực bố, ông đưa tay ôm lấy, cúi đầu thì thấy, đâu còn cô bé nào?

Trong lòng đã là một cô gái duyên dáng yêu kiều rồi.

"Sao còn làm nũng thế này." Ông dịu dàng cười nói: "Không phải bố đồng ý rồi à?"

"Bố." Chu Tinh Thần hít mũi: "Con yêu bố lắm."

"Cục cưng, bố cũng yêu con." Tề Nghiễm cố ý dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nhất, "Nhưng giờ bố cần phải ăn gì đó, nếu không sẽ không có sức lực ôm con."

Trưa nay ông không có tâm tình ăn uống, cho nên ăn không nhiều lắm, buổi chiều mơ một giấc mộng thật dài, cả người mệt mỏi, tiêu hao sức lực của ông, mới đứng một lát đã cảm thấy hai chân sắp nhũn ra.

Tề Nghiễm mơ thấy ngày bố ông – Chu Quang Nam qua đời.

Ngày đó ánh nắng tươi sáng, sau ba tháng trời ốm đau, rốt cuộc Chu Quang Nam cũng có chút sức lực, nói muốn ra ngoài phơi nắng. Tề Nghiễm tự mình đẩy ông xuống dưới lầu, từ khi mẹ ông là Tề Như Yên qua đời, hai bố con chưa từng có thời gian ấm áp như vậy.

Có lẽ tâm tình không tồi, quay lại phòng bệnh, tinh thần Chu Quang Nam tốt hơn, còn kể cho con trai nghe hồi mới quen vợ mình. Nguyễn Miên từ nhà mang đồ ăn tới, nhìn ra chút manh mối, bà nhớ trước khi mẹ qua đời cũng như vậy, rõ ràng thân thể gầy rộc như que củi, trong mắt lại xuất hiện ánh sáng, như thế hệ người già trước kia từng nói, đây là hồi quang phản chiếu [1].

[1] Hồi quang phản chiếu: sự minh mẫn cuối, lời tạm biệt cuối, chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại

Lúc ấy nước mắt đột ngột trào dâng, khiến bà phải vội vàng quay người đi.

Quả nhiên.

Chu Quang Nam nói: "Bố không ăn đâu, muốn nói với các con mấy câu."

"Bố..."

"Miên Miên à, có gì đâu mà khóc." Chu Quang Nam nhếch môi nở nụ cười ốm yếu, "Là ai thì cũng có ngày này."

Trên người ông không còn sức, nâng cánh tay bị che kín bởi lỗ kim tiêm, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay con trai.

Tề Nghiễm cầm tay ông, bàn tay đã hơi hơi lạnh, trong lòng anh như có một con dao cùn đang giày vò từng giây từng phút.

"Mẹ con còn đang đợi bố." Chu Quang Nam nói, "Bà ấy đã chờ bố lâu lắm rồi. Con đường sau này, bố không thể đi cùng con nữa..."

Ông lại nhìn về phía Nguyễn Miên đang khóc không thành tiếng: "Miên Miên, bố giao con trai bố cho con, hai đứa... phải sống thật tốt."

Cháu gái Chu Tinh Thần của ông còn nhỏ, không nên biết đến cảm giác sinh ly tử biệt sớm như thế, ông dỗ Chu Tinh Thần: "Ông nội đi tìm bà nội cháu, đường xá xa xôi, sẽ phải rất lâu về sau mới có thể gặp lại."

"Bố đã đồng ý với mẹ con, kiếp sau vẫn phải làm vợ chồng... Hãy an táng bố bên cạnh bà ấy, con phải nhớ... Ngày hạ táng, đặt trên bia mộ của bố và mẹ một cành Keo hoa vàng [2]."

Nói xong những lời này, bàn tay Chu Quang Nam hạ xuống, hơi thở mong manh.

Nước mắt Tề Nghiễm nhỏ từng giọt lên mu bàn tay ông, nóng như than lửa, nhưng vẫn không thể gọi lại một sinh mệnh đang dần đến hồi kết.

"Bố." Tề Nghiễm nghẹn ngào, "Bố yên tâm, tất cả những gì bố nói con đều nhớ rõ."

Chu Quang Nam hơi nhếch môi, quá mệt mỏi, thân thể hoàn toàn không còn nằm trong sự khống chế của mình, khóe môi dao động độ cung nhỏ, giống cành cỏ dại trong gió táp giữa đồng không mông quạnh mùa đông, một cơn gió thổi qua là bay thật xa, không còn nhìn thấy được vết tích nào.

"Bố." Tề Nghiễm nói, "Sau này... Chúng ta vẫn phải làm người một nhà."

Bố tiếp tục làm bố con, mẹ tiếp tục làm mẹ con.

Đôi mắt Chu Quang Nam đã vẩn đục, thều thào không thành tiếng, ông im lặng nói "Được", sau đó an tường khép lại đôi mắt.

Đến khi Tề Nghiễm khôi phục tri giác, bàn tay đang nắm chặt đã lạnh ngắt.

Nếu không phải Nguyễn Miên luôn ở bên cạnh, có lẽ ông không thể vượt qua được quãng thời gian đó.

Vậy nên, cục cưng à, bố bằng lòng giao con cho một người đàn ông khác, chỉ hy vọng tương lai có một ngày con tiễn bố hay mẹ đi, bị nỗi sợ hãi, đau đớn và tuyệt vọng bủa vây, trong lúc mờ mịt đó, sẽ có một bờ vai ấm áp mạnh mẽ giúp con sẻ chia, để con tựa vào.

Hai bố con đi vào nhà ăn, Nguyễn Miên cùng bảo mẫu đã chuẩn bị đồ ăn xong, đang định đi gọi người, không ngờ hai bố con đã tự vào, chỉ chốc lát sau, bóng dáng Nguyễn Minh Huy cũng xuất hiện ở chỗ quẹo.

Người một nhà hoà thuận vui vẻ dùng bữa cơm chiều, sau đó ra sân sau, ngồi vây quanh một cái bàn, tâm sự dưới ánh trăng.

"Minh Huy." Nguyễn Miên hỏi, "Khi nào bố mẹ Mai Cửu đến?"

Bà nên chuẩn bị sẵn sàng trước.

Nguyễn Minh Huy: Thứ tư.

"Em có biết khẩu vị của họ không? Với lại khách sạn như thế nào, đã sắp xếp chưa?"

Nguyễn Minh Huy trả lời từng câu

Nguyễn Miên hỏi tiếp: "Mẹ con bé biết nói tiếng Trung không?"

Liên quan đến hôn lễ có rất nhiều việc vặt, bình thường đều là phụ nữ bàn bạc với nhau mới tương đối thích đáng.

Tề Nghiễm khoác vai vợ: "Bà Tề à, lo lắng của em là dư thừa rồi, theo như lẽ thường, bà ấy có chồng là một nhà phiên dịch Trung Quốc, tiếng Trung của con gái lại lưu loát như vậy, chắc chính bà ấy cũng không kém đâu."

Ít nhất, chắc chắn là giao tiếp không thành vấn đề.

Nguyễn Miên thật sự cảm thấy mình hồ đồ rồi: "Đúng nhỉ."

Chu Tinh Thần vui vẻ, tiếp lời: "Cậu nhỏ, cháu phải làm phù dâu cho cậu!"

Nguyễn Miên cũng tán đồng: "Đến lúc đó xem bên Mai Cửu có chị em gì không đã."

"Mẹ, con thay Tuyết Nghênh xí một chỗ trước."

"Không thành vấn đề."

Trong lúc thảo luận chuyện hôn lễ, đêm đã dần về khuya, Chu Tinh Thần ngáp một cái, rồi lại dụi mắt.

Tề Nghiễm nói: "Không còn sớm nữa, buồn ngủ thì về phòng ngủ đi."

Chu Tinh Thần gật đầu, ngày mai cô còn phải dậy sớm lên máy bay.

Quay lại phòng, cô đánh răng, thay đồ ngủ xong thì ngã vật xuống giường, không đến vài phút đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Chu Tinh Thần suýt nữa dậy muộn, trong lúc ăn sáng, Phó Hành Quang tới đón cô, dưới cái nhìn hoặc nghiêm túc hoặc dịu dàng của bố mẹ vợ tương lai, anh ăn thêm một phần bữa sáng.

Dạ dày khó tránh khỏi căng phồng, trên máy bay lại xóc nảy, anh ợ một cái, uống mấy ngụm nước mới áp xuống được, cũng may năng lực tiêu hóa không tồi, chờ về đến chung cư, trong bụng đã trống trơn.

Chu Tinh Thần gọi điện thoại về nhà báo bình an, rõ ràng mới tách ra chưa đến mấy tiếng đồng hồ, hai mẹ con vẫn nói chuyện rất lâu, cho đến khi điện thoại nóng lên mới cúp máy.

Có lẽ đứa con tha hương nào cũng vậy, dù đã đi rất xa, đi bao lâu thì nơi có bố mẹ, vẫn là nơi mà trái tim mãi hướng về.

Chu Tinh Thần than nhẹ một tiếng, ngồi xuống sô pha, Phó Hành Quang bên cạnh thuận thế nghiêng người, từ từ đè cô dưới thân.

Anh bắt đầu hôn dọc theo vầng trán, đôi mày, chóp mũi, đôi môi cô, rồi lại tiếp tục đi xuống, tạo nên từng bông hoa trên cổ cô.

Một nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hổn hển.

"Phó Hành Quang, bố em nói gì với anh thế?"

"Không có gì."

Đây là lời nói thật, lúc ấy chú Tề chỉ im hơi lặng tiếng mượn chơi cờ để "dọa" anh một trận, sau đó liền nói: "Chú đồng ý."

Chu Tinh Thần cũng tin, đây đúng là tác phong của bố cô.

"Đúng rồi." Phó Hành Quang nhớ tới một chuyện, "Đợi lát nữa anh cùng em về ký túc xá dọn đồ."

"Dọn đồ làm gì?"

"Dọn sang đây ở chung với anh."

Anh nhắc lại câu mà bố vợ đại nhân từng nói: "Trong điều kiện thích hợp, có thể ở chung."

"Làm sao em biết bố em có nói vậy thật không?"

Ánh mắt người đàn ông bắt đầu trở nên nguy hiểm: "Không tin anh?"

Anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, thật là mềm, không nhịn được xoa nhẹ hai cái: "Ở chung với anh, được không?"

Muốn ôm em cùng nhau đi vào giấc ngủ, dù không làm gì cả, cũng muốn mỗi ngày tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy khi mở mắt là em...

Chu Tinh Thần bị anh chọc nhột, thân thể mềm nhũn, chịu không nổi, vội giơ tay đầu hàng: "Biết rồi mà..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play