Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Không biết Trương Hội Ninh thấy cái gì, gào lên: "Lão Triệu, cậu mau véo mình một cái!"

Sao anh ấy lại thấy Phó Hành Quang và Chu Tinh Thần tay trong tay đi tới?

Nếu Trương Hội Ninh đã thành tâm thành ý thỉnh cầu như vậy, dĩ nhiên Triệu Huy sẽ không khách sáo, cấu một miếng thịt trên đùi anh ấy, mỉm cười vặn một vòng theo chiều kim đồng hồ.

"F*ck!"

Trương Hội Ninh không ngờ anh ấy xuống tay mạnh như vậy, sợ hãi nhảy dựng lên, ly trà trên bàn bị làm cho đong đưa như con lật đật, anh ấy che lại chỗ bị đau: "Lão Triệu, cậu thế này là muốn véo chết mình à!"

Triệu Huy cười: "Giờ tỉnh chưa?"

Trong lúc họ đùa giỡn, Phó Hành Quang và Chu Tinh Thần đã đến gần, đôi tay vẫn nắm chặt, Trương Hội Ninh nhìn mà hai mắt trợn tròn: "Hai người... Hai người thế này là..."

Một chàng trai bình thường nhanh mồm dẻo miệng, hiện giờ lại run run, ấp a ấp úng, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.

"Giữ chút mặt mũi đi được không?" Triệu Huy kéo vạt áo Trương Hội Ninh, không khống chế được lực, trực tiếp kéo anh ấy ngồi xuống.

Trương Hội Ninh ngồi yên trên ghế như con gà gỗ: "Hai người bắt đầu từ khi nào?"

Gần như ngày nào cũng ở ngay dưới mí mắt anh ấy, thế nhưng lại lặng yên không một tiếng động mà... hoạt động bí mật?

Triệu Huy cầm ly trà, cũng không uống, chỉ cười nói: "Cung phản xạ của cậu có thể quấn quanh hệ Ngân Hà ba vòng đấy."

Lúc này Trương Hội Ninh mới nghĩ đến chuyện mấu chốt: "Tinh Thần, cậu chính là hoa sĩ truyện tranh 'Phong Miên Tinh'?!"

Trước đây anh ấy lên mạng tìm kiếm tài liệu về Phó Hành Quang, thuận tay bấm follow Weibo, dĩ nhiên là biết động thái gần đây nhất của Phó Hành Quang, trong lòng còn rất tò mò với bạn gái anh, nhưng trăm triệu lần không ngờ là...

Đúng là vô xảo bất thành thư [1].

[1] Vô xảo bất thành thư: thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ sự trùng hợp, tương tự với câu nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến

Chu Tinh Thần cười ngại ngùng, đôi mắt cụp xuống, xem như ngầm khẳng định.

Trương Hội Ninh vẫn rất muốn biết: "Hai người ở bên nhau từ khi nào?"

Anh ấy âm thầm suy tính, chắc chắn là trước khi xảy ra chuyện chứng nhận Weibo, không phải từ lúc Phó Hành Quang đến phòng thí nghiệm, hai người này đã thông đồng rồi chứ?

Đuôi lông mày khóe mắt Phó Hành Quang đều mang ý cười, nhưng lại không trả lời chính diện: "Tôi quen cô ấy từ hồi năm tuổi."

"Wow!" Đôi mắt Trương Hội Ninh sáng lên như hai que diêm, "Nói vậy thì, hai người là thanh mai trúc mã?"

Tình cảm hồn nhiên tốt đẹp, đây mới chân chính là gần quan được ban lộc, cẩn thận ngẫm lại, Lâm Phi Phàm còn chưa bắt đầu đã bị loại, dường như là không hề khó hiểu.

"Đúng là khiến người ta hâm mộ."

Trương Hội Ninh còn chưa dứt lời, đã hung hăng cắn vào lưỡi mình, xong đời, nói sai rồi.

Bạn gái cũ của Triệu Huy cũng là tiểu thanh mai, hai người họ lên cao trung là ở bên nhau, ngọt ngào làm đau mắt không biết bao nhiêu người, nghe nói hai bên đều đã gặp người lớn, ngày sinh tháng đẻ cũng tính cả rồi, nói cái gì mà nhân duyên định mệnh... Nhưng cuối cùng, không phải cũng không vượt qua được những trở ngại của hiện thực sao?

"Nhìn mình làm gì?" Vẻ mặt Triệu Huy không khác thường gì mấy, đưa thực đơn qua, "Không phải nói đói bụng sao, gọi món đi."

Trương Hội Ninh cũng bước xuống bậc thang mà anh ấy đưa, chọn ba món, rồi đẩy thực đơn đến trước mặt Phó Hành Quang.

Phó Hành Quang gọi toàn món Chu Tinh Thần thích, cuối cùng, còn đến gần thấp giọng hỏi cô: "Muốn ăn tôm hùm đất xốt cay [2] không?"

Chu Tinh Thần hơi do dự, muốn thì muốn, nhưng mà...

Tầm mắt anh dừng ở ngón tay trắng trẻo của cô: "Không có gì, anh giúp em bóc."

Cô rất thích ăn cay, gần như là không cay không vui, nhưng cũng kỳ lạ, tay cô lại không thể chạm vào đồ cay, vừa đụng tới là dị ứng.

Không đến mười phút, người phục vụ bưng lần lượt từng món lên.

Chu Tinh Thần ăn một chén canh xương sườn hầm củ sen [3] trước, hầm rất mềm, gần như vào miệng là tan, một hớp đi xuống, cảm thấy ngay cả dạ dày cũng ấm lên.

Chờ cô uống canh xong, Phó Hành Quang cũng bóc được hơn nửa chén tôm hùm đất, kỹ năng bóc tôm vừa thấy đã biết là rất thành thạo, ngón tay linh hoạt, nhanh mà tao nhã, thịt tôm bóc ra tựa như tác phẩm nghệ thuật.

Chỉ cần nhìn là có thể đoán ra, anh giúp bạn gái bóc quá nhiều lần mới có thể luyện được kỹ năng thành thục như vậy.

Trương Hội Ninh nhìn mà ghen tỵ, cắn đũa, không biết nói thầm gì đó.

Triệu Huy ngồi bên cạnh anh ấy, không nhịn được mà trêu chọc: "Sao nào, cậu cũng muốn có một anh bạn trai như vậy?"

Trương Hội Ninh sợ tới mức suýt rớt cả đũa: "Lão Triệu, thuốc có thể ăn bậy nhưng miệng thì không thể nói bậy nha, nhà họ Trương này là tam đại đan truyền [3] đấy..."

[3] Tam đại đan truyền: ba đời chỉ có một đứa con trai, hoặc có cả con trai con gái nhưng con trai chỉ có một đứa thì cũng gọi là tam đại đan truyền

Triệu Huy hừ nhẹ một tiếng: "Nói cứ như nhà cậu có ngôi vị Hoàng đế phải kế thừa vậy."

Trương Hội Ninh: "Cậu thì biết gì!"

Anh ấy lại nhìn qua, hai người đối diện tuy không có động tác gì thân mật, nhưng nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui, thanh mai trúc mã, nam tuấn nữ mỹ, lại ái mộ nhau, đây mới là duyên trời tác hợp.

Khiến cho anh ấy cũng muốn yêu đương!

Nếu không về sau ở phòng thí nghiệm, chẳng phải là một ngày ba bữa đều phải ăn thức ăn cho chó sao?

Dù sao Chu Tinh Thần cũng dễ ngại ngùng, bị anh ấy nhìn chằm chằm không chớp mắt, cứ cảm thấy kỳ quặc: "Khi nào các cậu xuất phát?"

Triệu Huy và Trương Hội Ninh trăm miệng một lời: "Thứ hai tuần sau."

Còn ba ngày để chuẩn bị.

Phó Hành Quang nói: "Tôi sẽ liệt kê ra những việc cần phải chú ý rồi gửi mail cho các cậu."

Chắc hẳn là có bạn gái ngồi bên cạnh, tâm tình rất tốt, anh cười như đang đắm mình trong gió xuân: "Không nên tạo áp lực quá lớn cho mình, xem như đi học hỏi thêm kiến thức là được."

Quả thực hai người kia đều có chút được chiều mà lo sợ: "Cảm ơn anh Phó."

Trương Hội Ninh còn đặc biệt chân chó nói thêm câu: "Cũng cảm ơn chị dâu Tinh Thần."

Thấy anh ấy làm mặt quỷ với mình, ý trêu chọc quá rõ ràng, hai má Chu Tinh Thần hơi nóng, bình tĩnh nhếch môi cười: "Không cần khách sáo."

Trương Hội Ninh bắt đầu phiền muộn, xem ra sau này chút lạc thú này sẽ không còn nữa, bây giờ Sao nhỏ đã có bạn trai che chở rồi.

Cơm nước xong, hàn huyên thêm nửa tiếng đồng hồ, Triệu Huy cùng Trương Hội Ninh về ký túc xá, Chu Tinh Thần thì theo Phó Hành Quang về nhà anh nghỉ trưa.

Cô uống chút sữa ấm như bình thường, nằm trên sô pha chơi điện thoại, trên chân Phó Hành Quang đặt laptop, đang giúp cô sửa chữa luận văn, trước đó anh đã xem qua một lần, dàn bài không có vấn đề gì, chỉ có vài chi tiết cần sửa.

"Á..."

Chu Tinh Thần thình lình bị anh ôm lên, thay thế máy tính ngồi trên đùi anh, cô che ngực lại, "Làm gì thế?"

"Lấy chút ngon ngọt trước, nếu không..."

Năm chữ "Không có sức nhúc nhích" bị Phó Hành Quang ngậm trong miệng, tiến vào miệng cô, môi anh tấn công, tay cũng không nhàn rỗi, du tẩu khắp nơi như đang thám hiểm.

Chu Tinh Thần phát hiện ra anh có rất nhiều chiêu, lần nào cũng có chiêu mới, quả thực là biến đổi đa dạng để tra tấn người ta.

"Phó Hành Quang..." Gương mặt cô nóng bừng, cơ thể lại càng thêm mềm nhũn, gần như không có chút sức lực, mềm mại ngã vào ngực anh, há miệng thở dốc, chỉ biết gọi tên anh, không nghĩ được gì khác.

Sao lại có thể... giày vò người ta như vậy chứ?

Cô dùng chút sức lực còn lại chặn đôi tay đang làm xằng bậy của anh, mặt đã đỏ như sắp nhỏ máu.

Phó Hành Quang hôn lên má cô một cái, ngữ điệu còn mang theo chút lưu luyến chưa tan: "Không náo loạn với em nữa."

Anh nói được thì làm được, quả thực là quy quy củ củ.

Nhưng vừa rồi rõ ràng...

Chỉ cần có chút ngon ngọt, dù kêu anh sửa, thậm chí hỗ trợ viết mười bài luận văn cũng không tính là quá đáng!

Phó Hành Quang cứ ôm cô như vậy, sửa luận văn, còn phân tích cặn kẽ cho cô, chỗ này trích dẫn số liệu chưa toàn diện, dấu chấm câu ở chỗ kia dùng sai rồi... Mấy lỗi nhỏ không đáng kể, đến mắt anh, căn bản không còn chỗ ẩn thân.

Vấn đề đều không tính là lớn, khoảng nửa tiếng là sửa xong.

Anh khép máy tính, cầm ly nước của cô, uống hết nửa ly còn lại.

Chu Tinh Thần tựa vào vai anh: "Em vừa xem Weibo 'Hoa trong gương, trăng trong nước'..."

Thấy anh hơi cau mày, dường như là đang hồi tưởng, cô vội nói: "Chính là fan nữ kia."

"Động thái mới nhất trên Weibo cô ấy nói, phòng làm việc của Trịnh Phong liên hệ cô ấy, nói muốn giải hòa, còn đưa ra điều kiện hết sức phong phú."

Như vậy gián tiếp chứng minh một điều gì đó, nhưng có vẻ cô ấy thật sự làm đến cùng, bằng bất cứ giá nào, không chỉ công khai lịch sử trò chuyện, còn kiên định bày tỏ sẽ không rút đơn, cho đến khi đòi lại được công bằng mới thôi.

Nếu thật sự thắng kiện, trong tình cảnh như vậy, đừng nói là tour diễn toàn cầu sắp tới của Trịnh Phong, ngay cả sự nghiệp cũng khó giữ được, chắc hiện giờ anh ta đang sứt đầu mẻ trán.

Đắc tội với quá nhiều người trong giới, trước mắt có thể nói là một cây làm chẳng nên non.

Trước đây gieo ác nhân, bây giờ cuối cùng cũng nếm phải quả đắng.

Đúng như lời cư dân mạng nói, ít nhất là nửa người trong giới giải trí đều đang xem náo nhiệt.

Thật là ứng với câu thơ: Nhãn khán tha khởi cao lâu, nhãn khán tha yến tân khách, nhãn khán tha lâu tháp liễu [4]...

Scandal đi theo Phó Hành Quang bốn năm, cứ vậy mà tan thành mây khói, tin rằng chờ có phán quyết, có thể trả lại trong sạch cho anh.

Chu Tinh Thần lại nghĩ tới một chuyện: "Tìm ra người đứng sau account marketing 'Những chuyện bên lề' chưa?"

Động tác của Phó Hành Quang khựng lại, sau một lúc lâu mới gật đầu.

"Ai?"

"Lâm Phi Phàm."

Có lẽ anh ta cũng chỉ nhất thời đăng ký Weibo dưới tình thế cấp bách, vội vội vàng vàng khơi dậy "chuyện xấu" năm đó, không ngờ hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, dấu vết để lại rất nhiều, cho nên nhanh chóng bị điều tra ra.

Chu Tinh Thần khiếp sợ không thôi: "Lâm Phi Phàm?!"

Cô chưa từng nghĩ tới, anh ta sẽ có liên quan đến chuyện này.

"Vì sao cậu ấy lại làm như vậy?"

Phó Hành Quang cười bất đắc dĩ: "Em nói xem?"

Anh không ngại nói rõ hơn: "Đặt mình vào vị trí của Lâm Phi Phàm, anh cũng có thể hiểu được."

Cô gái mình thích tốt đẹp như thế, ngay cả thổ lộ cũng phải chuẩn bị kỹ càng, ai ngờ mình còn chưa kịp nói ra miệng, trái tim cô ấy đã thuộc về người khác, hơn nữa, không chắc Lâm Phi Phàm biết quá khứ của họ, chỉ cho rằng anh là người chen ngang.

Nếu đổi lại là anh, trong lòng cũng sẽ bất bình không cam lòng.

Nhưng hiểu thì hiểu, Phó Hành Quang sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Đi tìm căn nguyên nguồn gốc mọi chuyện, có thể nói là vì mình mà dựng lên, lúc này cõi lòng Chu Tinh Thần khó có thể yên ổn: "Vậy tiếp theo anh chuẩn bị xử lý thế nào?"

Phó Hành Quang gác cằm trên vai cô, hô hấp ẩm ướt phả vào da thịt trên cổ cô: "Em hy vọng anh xử lý thế nào?"

Đây đúng là một câu hỏi khó.

Chu Tinh Thần cụp mắt: "Anh muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó, không cần để ý đến em."

Đến giờ cô còn chưa rõ rốt cuộc Lâm Phi Phàm có tâm tư gì với mình, thật sự là thích sao? Nhưng trước nay anh ta chưa từng nói.

Những chuyện anh ta làm chỉ là ám chỉ bâng quơ.

Huống gì, trước nay cô luôn đối đãi với anh ta như bạn bè bình thường, lúc nói chuyện cũng liên quan đến Thiên văn học, ngày nghỉ lễ tết anh ta sẽ gửi tin nhắn chúc phúc...

Chỉ thế mà thôi.

Trái tim Chu Tinh Thần đã có hình bóng một người khác từ lâu, dù Hạ Thiên và Phùng Đình Đình châm ngòi thổi gió thế nào, cô cũng không để ai vào mắt.

Người đó xuất hiện trong trái tim cô từ khi nào?

Có lẽ là từ lúc còn chưa biết thích là gì chăng?

"Phó Hành Quang..." Cô cầm cổ tay áo anh, "Anh còn nhớ cảnh tượng chúng ta gặp mặt lần đầu tiên không?"

Phó Hành Quang mỉm cười, ánh mắt dịu dàng vô bờ: "Đương nhiên là nhớ."

Hơn nữa là mãi mãi khắc sâu.

Hồi nhỏ cô theo cậu nhỏ Nguyễn Minh Huy đến nhà anh học đàn, anh biết đến sự tồn tại của cô từ cô em gái Phó Tuyết Nghênh, nhưng không biết vì sao, cô tới ba lần, hai người đều không gặp mặt.

Chiều hôm đó, ánh mặt trời rất đẹp, khắp nơi vương đầy quầng sáng. Anh ra khỏi thư phòng sau cả buổi trời nhốt mình ở bên trong, vòng đến sân sau nhặt mấy cành tre, chuẩn bị nghiên cứu định lý Pytago [5].

Anh đi xuyên qua hành lang, phía trước bỗng nhiên có một bóng dáng nhỏ nhắn nhảy ra.

Anh ngẩng đầu nhìn sang, thấy một cô bé mặc váy màu hồng, buộc hai bím tóc trông rất ngoan ngoãn, đang nhút nhát nhìn anh, rồi bỗng nhiên nhếch môi cười, nhảy nhót chạy tới như thỏ con: "Anh Hành Quang."

Giọng nói mềm mại non nớt.

Lúc ấy Phó Hành Quang hơi ngơ ngẩn.

Anh xác định đây là lần đầu tiên mình gặp cô, nhưng sao trông cô có vẻ rất quen thuộc với anh?

Cô bé thấy anh không có phản ứng, còn vươn tay quơ quơ trước mắt anh: "Nhà anh thật lớn, em không cẩn thận lạc đường."

"Anh Hành Quang, anh mang em đi tìm cậu nhỏ được không?"

Giây phút kia, anh cầm lòng không đậu nghĩ thầm, cô bé này thật đúng là gặp ai cũng quen.

Sau đó anh mới biết được, thì ra là em trai sinh đôi của anh - Mai Khê Quang trêu cô, tự giới thiệu là Phó Hành Quang, còn dỗ cô gọi "anh Hành Quang", cô bé đáng thương, đến nay vẫn còn bị lừa.

Có điều, lúc đó anh cảm thấy cô rất ngốc, nhưng thấy cô đang dùng đôi mắt trông mong nhìn mình, trên gương mặt nhỏ nhắn là hai lúm đồng tiền sâu hoắm, anh lại cảm thấy rất đáng yêu.

"Bây giờ anh đang bận, lát nữa sẽ mang em đi."

Cô bé bĩu môi: "Được rồi."

"Anh Hành Quang, anh cầm que trúc làm gì thế?"

Dường như cô đã lập tức quên mất chút không thoải mái trong lòng.

"Định lý Pytago."

"Định lý Pytago là cái gì?"

Thật là ngốc.

Ngay cả định lý Pytago mà cũng không biết.

Nếu đổi lại là chị họ Mai Cửu hoặc cô em gái Phó Tuyết Nghênh hỏi câu này, anh đã không kiên nhẫn quay đầu đi từ lâu, nhưng thấy cô có vẻ rất hiếu học, đành phải giải thích đơn giản một lần.

Kết quả phát hiện...

Thà không giải thích còn hơn!

Ngay cả ba chữ "Định lý Pytago" viết thế nào cô cũng không biết.

"Anh Hành Quang, anh giận à?"

Anh liên tục thở dài như ông cụ non: "Gỗ mục không thể đẽo."

"Anh Hành Quang, anh muốn khắc cây trúc à?"

Có lẽ là vì hiểu câu sau, cô cười rất vui vẻ, ngay cả hàm trên thiếu mất hai cái răng cửa cũng lộ ra.

Anh lắc đầu.

Ngắn ngủn vài phút, nghe cô gọi "anh Hành Quang" đã được vài lần, nhưng anh còn chưa biết tên cô, như vậy không công bằng.

Cô bé ngoan ngoãn đáp: "Em tên là Chu Tinh Thần. Chu trong thứ hai thứ ba thứ tư, Tinh trong sao trời, Thần cũng trong sao trời [6]."

[6] Thứ hai là chu nhất, thứ ba là chu nhị..., sao trời là Tinh Thần

"Hả?" Anh nghe ra chỗ không thích hợp, "Anh nhớ bố em họ Tề, mẹ em họ Nguyễn mà, sao em họ Chu?"

Cô bé bị dọa cho sợ: "Em không thể họ Chu à?"

"Cũng không phải không thể, nhưng mà..."

"Em xem đi, anh và bố anh họ Phó, em trai anh Mai Khê Quang cùng họ mẹ là Mai, nhưng em không cùng họ với bố, cũng không cùng họ với mẹ, trừ khi..."

"Trừ khi cái gì?"

"Trừ khi em không phải con ruột của bố mẹ em."

Cô bé lập tức bẹp miệng, giọng nghẹn ngào: "Vậy em... từ đâu ra?"

Anh thuận miệng nói: "Chắc là nhặt được trong thùng rác."

"Oa..."

Cô bé khóc lóc chạy đi.

Nhớ tới đoạn chuyện cũ này, Phó Hành Quang buồn cười: "Sau đó anh bị bố phạt chép một quyển Kinh Thi."

"Anh còn dám nói!" Chu Tinh Thần cũng cười theo, "Lúc ấy em khóc không ngừng được, thật là thảm."

Có lẽ là đứa trẻ nào cũng sợ đột nhiên có một ngày bố mẹ không phải là của mình.

"Anh xin lỗi." Anh ngậm lấy vành tai cô, lại ngăn không được tiếng cười, "Đều là anh sai."

Chu Tinh Thần lập tức mềm nhũn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play