Trong lúc tâm hoảng ý loạn, cảm giác được ngực bỗng chốc buông lỏng,
sau một tiếng 'sột soạt' rất nhỏ, cô nhìn qua, dưới ánh đèn vàng mờ ảo,
chỉ thấy ngón tay thon dài đang cầm áo ngực màu vàng nhạt của cô, đầu óc ầm một tiếng nổ tung.
"Ngủ mà mặc cái này, em không thấy khó chịu à?"
Nửa bên mặt của người đàn ông chìm trong bóng tối, không thấy rõ vẻ
mặt, anh đặt đồ trong tay sang chỗ khác, tắt đèn, nằm xuống một lần nữa, đưa tay ra, muốn kéo cô vào ngực.
Muốn... Muốn nữa sao?
Chu Tinh Thần vừa bị một màn kia kích thích, tâm tình còn chưa bình
phục, anh lại ôm chặt như vậy, cô lập tức ngay cả một cử động nhỏ cũng
không dám.
Trong đêm đen, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Cũng đâu phải lần đầu tiên ngủ thế này, căng thẳng gì chứ?"
Sao có thể giống nhau?
Đêm lên núi Lạc Hà ngắm sao cắm trại, không biết anh quân tử bao nhiêu, quy quy củ củ, sao có thể giống vừa nãy...
"Ngủ đi." Phó Hành Quang vuốt ve sau lưng cô: "Đêm nay anh sẽ không làm gì cả."
Vì sao phải nhấn mạnh... đêm nay?
Thấy cô vẫn còn mở to mắt nhìn mình, anh tiện tay cầm điện thoại trên
đầu giường, bật màn hình: "Còn mười phút nữa là mười hai giờ."
Vậy nên?
Chu Tinh Thần nghe mà như lọt vào sương mù.
Anh cười nhẹ: "Qua mười hai giờ chính là ngày mai."
Như vậy, lời nói "đêm nay" sẽ không tính.
Cô lập tức nhắm mắt: "Em ngủ đây."
Trong lúc nỗ lực chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên cảm giác hơi thở của anh tới gần, trong nháy mắt tiếp theo, đôi môi mềm mại bị chặn lại, không
có thâm nhập, chỉ là mân mê nhẹ nhàng: "Đêm trên núi Lạc Hà..."
Phó Hành Quang vừa nói được một nửa, cô đã hiểu nguyên vẹn, lúc này mặt
mới thật sự đỏ, thì ra lúc cô hôn lén, anh chưa ngủ? Trên đời này sao
lại có người đáng ghét vậy chứ?
Bình thường lúc này Chu Tinh Thần đã sớm ngủ say, lại nhờ mùi hương
trên người anh giúp cô an tâm, cho nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Phó Hành Quang thì lại không hề buồn ngủ, nằm nghiêng nhìn người trong
lòng, khuôn mặt trắng mịn chỉ lớn bằng bàn tay anh, hai hàng lông mi vừa dài vừa dày yên lặng rủ xuống, giống như hai cây quạt nhỏ, nhìn rất
ngoan ngoãn.
Thật ra, mấy động tác nhỏ cô làm với anh, anh đều
biết cả, lần hôn lén anh trên đỉnh núi, còn có khi anh vừa về nước, lúc
ra khỏi rạp chiếu phim, trên đường về trường, cô dùng tay nhẹ nhàng chạm vào lông mi anh...
Điện thoại trên bàn lóe sáng.
Mấy
ngày nay, Phó Hành Quang nhận được rất nhiều lời thăm hỏi từ bạn cũ
trong giới và người hâm mộ, trong lòng cũng cảm động. Lúc anh đi hoàn
toàn đột ngột không báo trước, đúng là khó cho họ khi đến nay vẫn còn
một lòng với anh.
Tin nhắn là mấy lời ấm lòng, an ủi anh, bất
bình cho anh, chống lưng cho anh, dò hỏi tình hình gần đây của anh, cũng không thiếu tin chúc phúc...
Anh bấm vào Weibo, kinh ngạc phát hiện mỗi một bình luận dưới hot search đều có chung một hashtag...
#Anh là cơn gió vô tình, một mình nói đi là đi #
Trong đêm khuya, một loại cảm giác không nói nên lời nảy sinh nơi đáy lòng anh, như nắng xuân đầy trời, cỏ xuân mơn mởn.
Phó Hành Quang dương môi mỉm cười, tìm được tay cô trong chăn, mười
ngón tay đan vào nhau, sau một tiếng "tách" nho nhỏ, hình ảnh được chụp
lại, anh nhìn thoáng qua, cảm thấy dường như còn thiếu cái gì đó, lại
thử thêm một lần ở góc độ khác.
Chụp ba bức vẫn không hài lòng.
Cuối cùng, anh nắm tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay.
Không nói quá, ắt hẳn đây là bức ảnh đẹp nhất mà Phó Hành Quang từng
chụp từ lúc chào đời đến nay, đẹp đến nỗi không muốn đăng lên, chỉ muốn
để lại làm vật báu cho riêng mình, nhưng suy nghĩ này chỉ lóe qua trong
chớp mắt, thứ càng tốt thì càng nên chia sẻ với mọi người, không phải
sao?
Đầu tiên là anh đặt làm hình nền, sau đó mở Weibo:
Phó Hành Quang V: Cảm ơn mọi người, chúng tôi đều rất ổn [hình ảnh]
Sao có thể không ổn được?
Tình yêu ngọt ngào nước chảy thành sông, cô gái mà mình thích nhất đang nằm ngay bên cạnh, còn có chuyện gì viên mãn hơn?
Bài đăng vừa up lên Weibo, bình luận phía dưới liền bùng nổ.
"A a a đêm khuya ngược cẩu! Có cần tàn nhẫn như vậy không?!"
"Lại là sườn mặt giết người! Trời ạ, ánh mắt còn có thể yêu chiều hơn nữa không, không sợ người ta ngọt chết à?"
"Nam thần huênh hoang khoe ân ái lần thứ n, @Phong Miên Tinh, đời trước chị cứu vớt toàn bộ vũ trụ à?"
"Thấy bức ảnh thế này, đêm nay làm sao em ngủ được!"
"Tuy không biết vợ anh trông như thế nào, nhưng nhìn bàn tay cũng xứng đôi với anh, quả thực như trời đất tạo nên!"
"Biết hai người tình nồng là em an tâm rồi, sao lại có cảm giác như con trai 'gả' đi thế này, thật là phiền muộn."
"Mẹ hỏi tôi vì sao hơn nửa đêm rồi còn liều mạng uống nước, tôi nói vừa bị người ta rót một thùng mật lớn..."
Áo khoác giữa hồ nước: Chẳng lẽ mọi người đều không phát hiện trên tay @Phong Miên Tinh còn thiếu cái gì sao?
Trả lời một: Nhẫn!
Trả lời hai: Nhẫn nhẫn!
Trả lời thứ ba đến từ Phó Hành Quang: Cảm ơn đã nhắc nhở.
Áo khoác giữa hồ nước: Nam... nam thần... trả lời em????? Không phải đang nằm mơ chứ?!
Phía dưới là một hàng:
Áo khoác tôi hận cô, mắt tinh thế làm gì!
Người đâu, mau vớt áo khoác lên, trả lại hồ nước đi!
Xóa rồi xóa rồi, không cần nhắc nhở không cần nhắc nhở! Tôi không thấy gì cả!
Phó Hành Quang trả lời thêm hai ba bình luận tương đối thú vị, đang đánh chữ, đột nhiên chân cô gác lên, vừa lúc đè ở...
Tay anh run rẩy, suýt làm rớt điện thoại.
Tầm mắt nhìn xuống, cô vẫn ngủ vô tri vô giác, hiển nhiên đó chỉ là động
tác vô ý thức, không biết sao anh lại nghĩ tới hashtag kia, cô mới là
ngọn gió vô tình, nhẹ nhàng thổi một cái, liền khiến anh rơi vào nước
sôi lửa bỏng.
Anh gian nan bình phục hô hấp, tay chân nhẹ nhàng
dịch ra bên ngoài, đến ban công ngồi trong gió lạnh một hồi lâu, mới
miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Một đêm này, với anh mà nói, cực kỳ dài lâu.
. . .
Trời tờ mờ sáng. Mặt trời nấp sau đám mây, ban đầu chỉ có từng đợt ánh
sáng nhè nhẹ, đến khi ngọn gió xuân vén lên bức màn, ánh mặt trời cũng
dần phá tan tầng mây, khiến bầu trời u ám xung quanh trở nên sáng lạn.
Lúc Phó Hành Quang tỉnh dậy, bên cạnh giường đã không còn ai, sờ gối
đầu, vẫn mang theo hơi ấm, anh không nhịn được mà ôm nó vào lòng, cúi
đầu ngửi được mùi hương thanh nhã thuộc về cô, khóe môi nhếch lên độ
cong sung sướng.
Anh rửa mặt xong, tìm được Chu Tinh Thần ở
phòng khách, cô đang cầm ly uống nước, trên cái bàn trước mặt, Chu Tiểu
Bảo đang làm thể dục buổi sáng, Dora ở một bên mắt trông mong mà nhìn,
khi thì ngơ ngác lắc đầu.
Nghe được tiếng bước chân, cô quay đầu nhìn qua, mặt mày tựa trăng rằm, hai lúm đồng tiền trên má cũng như ẩn
như hiện: "Anh dậy rồi."
Cô không nhịn được lại nhìn thêm một cái.
Anh đứng trong ánh sáng, trên người còn mặc đồ ngủ, hơi nhăn, mái tóc
ngắn cũng lộn xộn, sao cô lại cảm thấy... Càng nhìn càng có ý vị đàn ông nhỉ?
"Ôi?" Chu Tinh Thần tò mò đi qua, sờ soạng trên cằm anh,
hơi đâm vào tay, giống như phát hiện ra chuyện gì mới, thì ra Phó Hành
Quang mọc râu là thế này!
Trước đây lần nào gặp mặt, trên mặt anh cũng sạch sẽ, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch thế này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Cục cưng." Anh phối hợp cúi người cho cô sờ, "Muốn cạo râu giúp anh không?"
"Em không biết làm."
"Không sao, học là biết."
Lần đầu tiên Chu Tinh Thần cạo râu cho người ta, khó tránh khỏi hồi
hộp, nhưng Phó Hành Quang là thầy giáo rất có kiên nhẫn, tay cầm tay dạy cô, còn có thể nhân cơ hội trộm chút hương, dĩ nhiên là thích thú.
Sau khi kết thúc, anh vuốt cái cằm láng mịn, còn ra vẻ tiếc nuối.
Chu Tiểu Bảo dừng trên vai anh, "chậc chậc" hai tiếng, rồi lại bay đi.
Chu Tinh Thần ngồi bên cửa sổ ăn sáng, trong lúc đó cũng nói chuyện phiếm với Từ Tâm.
"Rốt cuộc cũng thành công lấy được chứng nhận Weibo!"
"Hương Tiêu tiểu thư và Nguyệt Lương tiên sinh 3 dự định sẽ đưa ra thị
trường vào tháng ba, hôm qua người đàn ông của em đêm khuya khoe ân ái,
cả diễn đàn người hâm mộ bùng nổ, một lúc mà ùa vào mấy trăm người! Còn
có hơn năm trăm yêu cầu gia nhập... Rất nhiều người bảo chị hỏi em muốn
tổ chức ký tặng không, mọi người đều rất tò mò xem vợ Phó Hành Quang
trông như thế nào đấy?"
Chu Tinh Thần còn đang ngơ ngác: "Khoe ân ái gì?"
Từ Tâm bên kia gửi ba emoji kinh ngạc: "Em chưa thấy anh ấy đăng Weibo à?"
ΣΣ(゚Д゚;) ΣΣ(゚Д゚;) ΣΣ(゚Д゚;)
"Từ từ! Không vội xem, trả lời vấn đề chị hỏi trước đã, có muốn tổ chức ký tặng không? Không chừng quyển này sẽ hot đấy!"
"Đồng ý với chị, em sẽ mãi mãi cầm bút vẽ, vẽ đến khi tóc bạc trắng, rốt cuộc bất động mới thôi được không?!"
Chắc hẳn cô ấy đã hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng khi kiếm được tiền.
Chu Tinh Thần đã sớm click mở Weibo Phó Hành Quang, xem một lần, rồi
lại không nhịn được nhìn thêm một lần, dứt khoát cố định ánh mắt, bức
ảnh chụp thật đẹp mắt, hai người tay nắm tay, anh còn hôn lên mu bàn tay cô, chỉ để lộ nửa sườn mặt, đôi mắt dịu dàng, gương mặt chìm trong ánh
sáng...
Từ Tâm thấy qua một lúc lâu mà cô vẫn chưa trả lời, liên tục gửi mấy đoạn ghi âm đến, tất cả đều là xúi giục cô phá vỡ nguyên
tắc.
Chu Tinh Thần dứt khoát nhắn lại hai chữ: "Không được."
Từ trước đến nay cô phân chia ranh giới rất rõ ràng, không cần nghĩ cũng
biết lúc đó người tới nơi đa phần là fan Phó Hành Quang, chỉ cần tưởng
tượng đã cảm thấy da đầu tê dại.
Emoji khóc lóc Từ Tâm gửi tới lập tức bao phủ toàn bộ màn hình.
Nếu không tổ chức ký tặng được, Từ Tâm đành từ bỏ, xin cái khác: "Vậy em có thể kêu người đàn ông của em ký vài chữ không?"
Người thật không thấy được, ký tên cũng rất hấp dẫn!
"Đến lúc đó hai người ký tên, mang đi chính là một chén thức ăn cho chó bằng vàng, chắc sẽ bị tranh giành sôi nổi, chủ ý này quá hoàn mỹ phải
không!"
"Đừng nói ngay cả vài chữ ký mà em không lấy được đấy, khinh bỉ em ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮"
凸ಠ益ಠ)凸 凸ಠ益ಠ)凸 凸ಠ益ಠ)凸
Chu Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Ký tên thì dễ nói thôi."
Từ Tâm: "Vậy quyết định thế nhé!"
. . .
Phó Hành Quang giúp họ xin giáo sư nửa ngày nghỉ, giáo sư vốn đã coi
trọng anh, huống gì anh còn lo lắng giúp đỡ lấy lại suất thực tập, đương nhiên là đồng ý.
Buổi sáng hai người họ đều không có việc gì,
đa số thời gian đều dùng để ngọt ngào, hơn chín giờ, Triệu Huy gọi điện
thoại tới, nói giữa trưa cùng nhau ăn bữa cơm, xem như cảm ơn Phó Hành
Quang.
Thực tế thì, muốn nói cảm ơn, một bữa cơm là không đủ.
Hôm qua Triệu Huy cũng gần như một đêm không ngủ, suy nghĩ rất nhiều,
Phó Hành Quang đã giúp anh ấy tin vào quan niệm: Thứ thuộc về mình, dù
gian nan cỡ nào, cũng nhất định phải lấy về.
Huống gì, có lấy về được không là một chuyện, có dũng khí đi lấy hay không lại là một chuyện khác.
Anh ấy cũng cảnh tỉnh chính mình: Từ tâm tính thiếu niên biến thành
người đàn ông chín chắn biết đảm đương như hiện giờ, có phải anh cũng
từng bất tri bất giác mất đi một thứ gì đó? Ví dụ như tâm huyết nào đó
trong xương cốt, còn cả sự gan dạ, dũng khí vùi đầu vào gian khổ để bước tiếp sự nghiệp?
Phương pháp anh ấy tự cho là an cư lạc nghiệp,
thật ra là cuộc đời như tằm ăn lá, biến bản thân mình thành một người
thường, lõi đời, cả quãng đời còn lại đều trải qua một cách tầm thường.
Đều nói dệt hoa trên gấm dễ, đưa than ngày tuyết khó [1].
[1] Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than ngày tuyết khó: tục ngữ Trung Quốc, chỉ
thêu hoa trên gấm thì dễ, trong ngày tuyết lạnh lẽo mà đi đưa than cho
người ta sưởi ấm thì khó. Trước đây dùng để chỉ lòng người dễ đổi, càng
có tiền có thế, càng nhiều người nịnh hót, càng nghèo hèn thất thế, càng không ai giúp đỡ
Lúc ấy Phó Hành Quang còn đang chìm trong scandal, chuyện của mình không rảnh lo, trái lại còn toàn tâm vì anh ấy hối hả.
Vốn dĩ với việc lấy lại suất thực tập, Triệu Huy không ôm hy vọng,
nhưng kỳ lạ là, nhìn vào ánh mắt kiên định của Phó Hành Quang, anh ấy
giao phó sự tín nhiệm theo bản năng, cũng thêm vài phần tự tin.
Cuộc đời hơn hai mươi năm, gần như chưa từng cảm nhận cảm giác được
người ta bao bọc, tuy hơi mất mặt, nhưng lúc đó anh ấy thật sự không kìm được nước mắt.
Cũng may là ông trời rất công bằng, nghe nói nam ca sĩ Trịnh Phong đổi trắng thay đen, vu oan hãm hại người ta phải ra
hầu tòa, chắc hẳn bình thường kết thù với không ít người trong giới,
không ai đứng ra vì anh ta nói chuyện, càng có mấy lời đồn đãi, nói có
khả năng tour diễn toàn cầu trong ba tháng bị hủy.
Hủy thì càng tốt.
"Này lão Triệu, cậu nghĩ gì mà nhập thần thế?" Trương Hội Ninh khoác
vai anh ấy, cúi đầu xem đồng hồ: "Chắc hai người kia cũng sắp tới rồi."
Vì để bụng cho bữa này của Triệu Huy, anh ấy chịu đựng ngay cả bữa sáng cũng không ăn, trên đường tới bụng cứ réo rắt liên tục.
"Mẹ nó!"
"Ôi trời ơi!"
Không biết Trương Hội Ninh thấy gì, gào lên, "Lão Triệu, cậu mau véo mình một cái!"
Anh ấy đói đến mê sảng luôn rồi à?
Nếu không sao lại thấy...
Phó Hành Quang và Chu Tinh Thần tay trong tay đi tới?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT