Chu Tinh Thần lâng lâng về ký túc xá, Hạ Thiên đang ngồi trên sô pha,
mười ngón tung bay, "lách cách" gõ bàn phím không ngừng, trong miệng còn lẩm bẩm: "Cái thứ rỗi hơi xấu tính này, xuống địa ngục đi..."
"Tức chết tôi rồi!" Cô ấy ngửa đầu nghiến răng nghiến lợi, như hận không thể nuốt luôn thứ gì đó vào bụng.
"Sao thế?"
Hạ Thiên bị hoảng sợ, vỗ ngực hai cái: "Cậu về khi nào vậy?" Cô ấy không nghe thấy chút gì.
"Cậu quá nhập thần." Chu Tinh Thần để túi xách sang một bên, ngồi xuống sô pha, "Lúc vào cửa mình còn gọi cậu đấy."
"Mình đang phát cáu!" Đôi mắt Hạ Thiên bốc lửa: "Chỉ lo chiến đấu với bàn phím, không để ý nên không nghe."
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Hiếm khi Chu Tinh Thần thấy cô ấy có cảm xúc kịch liệt như vậy.
Hạ Thiên đưa laptop sang, Chu Tinh Thần liếc mắt một cái là thấy tiêu đề lớn trên giao diện...
Hư hư thực thực, tiểu thiên vương ngày xưa, buồn bã bỏ chạy khỏi phòng trưng bày tượng sáp.
Mí mắt cô giật giật.
Những phóng viên này, quả là cái gì cũng nghĩ ra được.
Dùng cái danh hiệu "tiểu thiên vương ngày xưa" mơ hồ, tạo ra mánh lới,
để lại không gian tưởng tượng phong phú, tuy không nói rõ, nhưng mọi
người đều có thể đoán được thân phận của anh, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của
quần chúng ăn dưa.
Phía dưới còn đính kèm một bức ảnh, là bóng lưng khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Bức ảnh cũng tốn không ít tâm tư.
Chu Tinh Thần hồi tưởng lại, lúc ấy, rõ ràng là cô ở phía trước kéo Phó Hành Quang đi, hiện giờ trong hình, cả người cô biến mất, chỉ còn anh
và cánh tay trái kéo anh của cô.
Đây là "bỏ chạy"?
Ngược lại, khi đó chỉ có một mình cô chạy, anh chân dài, đi không nhanh không chậm, nhưng bây giờ bức ảnh bị cắt như vậy, thiếu vật đối chiếu là cô,
lại bị bút lực kinh người của phóng viên thêm mắm thêm muối...
Cô cắn môi dưới, mình đây là hảo tâm làm chuyện xấu.
Địa điểm và thời gian Phó Hành Quang xuất hiện đều quá mẫn cảm, lại bị
người có tâm tư kín đáo trói chặt với ngôi sao nam nào đó, không thể
nghi ngờ là sẽ thu hút sự chú ý.
Tin đồn hai người họ bất hòa đã sớm là bí mật công khai trong giới.
Bốn năm nay, mỗi lần lên talk show, ngôi sao nam kia luôn nhắc đến
những năm mình chịu uất ức, chỉ thiếu điều nói trắng ra Phó Hành Quang
dựa vào quan hệ trong nhà, áp bức anh ta ra sao, nhân phẩm tệ hại thế
nào, thậm chí còn vô cùng đau đớn nói năm đó còn quá trẻ, bị fan não tàn của Phó Hành Quang bôi nhọ, cũng không có quyền lấy pháp luật làm vũ
khí để bảo vệ danh dự của mình...
Phó Hành Quang rời khỏi giới
giải trị, thật sự là hoàn toàn rút lui, gần như mai danh ẩn tích, nhưng
những năm làm ca sĩ, anh chưa từng nói một câu không phải về ngôi sao
nam đó ở trước mặt công chúng, so sánh một cái là thấy rõ ràng.
Bình luận dưới tin tức cũng chia làm phe, fan hai nhà khắc khẩu không
ngừng, sau đó lại ùa vào một lượng lớn thủy quân [1], dĩ nhiên Phó Hành
Quang ở thế hạ phong.
[1] Thủy quân trong CBIZ có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh
viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay cá nhân nào đó trả
tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát
tán thông tin…).
Chu Tinh Thần nhìn hơn mười bình luận liền cảm thấy trong lòng rất hụt hẫng, do dự gửi tin nhắn cho Phó Hành Quang.
Mới vừa gửi đi thành công, anh đã gọi điện thoại đến.
Cô lướt màn hình, nhận máy.
"Nếu không phải em kéo anh chạy, những phóng viên này sẽ không..."
Phó Hành Quang nhẹ nhàng chen ngang: "Vậy em có từng nghĩ tới, nếu lúc
đó chúng ta không rời khỏi, hiện tại trên mạng sẽ xuất hiện ngôn luận
kiểu gì?"
Một câu nói ngắn gọn, đã xua tan mây mù trong lòng cô.
"Miệng là của người khác, nói gì là quyền lợi của họ. Chúng ta cũng có
quyền lựa chọn không xem, không nghe, chỉ cần em không cảm thấy nó có
ảnh hưởng gì với em, như vậy nó sẽ không có khả năng tạo cho em chút ảnh hưởng nào."
Nhìn nhận cũng thật thấu đáo.
"Nhưng mà" Chu Tinh Thần nói tiếp, "Như vậy đối với anh là không công bằng."
Anh cười một tiếng: "Đau lòng cho anh à?"
Giọng nói trầm thấp gần bên tai cô, làm đỏ cả vành tai, trong đầu khi
thì sáng lạn, khi thì trống rỗng, may là anh không kiên trì muốn cô trả
lời.
Chu Tinh Thần đang gần buông lỏng, lại nghe thấy anh nói:
"Cục cưng."
Cô nghe thấy giọng nói như cung đàn kia, tim đập thình thịch, loại cảm giác không chịu khống chế lại tới nữa...
"Em tin có người ngoài hành tinh không?"
Hả?
Cô bỏ lỡ cái gì sao, sao đề tài lại đột nhiên nhảy đến người ngoài hành tinh rồi?
Chu Tinh Thần gật đầu, nhớ ra anh không nhìn được, mới nói: "Tin chứ."
"Cho nên vì sao chúng ta phải lãng phí thời gian quý báu cho những người râu ria không quan trọng?"
Cô hoàn toàn bị thuyết phục, thậm chí vì anh nói, ngay cả mạch máu cũng sục sôi.
Vũ trụ mênh mông thần bí như vậy, đáng giá để vì nó hao hết thời gian
và tâm huyết cả đời, so sánh với nó, loại sinh vật như nhân loại quá nhỏ bé. Tốn thời gian dây dưa với người không đâu, còn không bằng đi chiến
đấu với vũ trụ.
Hành tinh, ngôi sao, quần tinh, tinh vân, hố
đen, vật chất tối [2] bí ẩn cùng các loại năng lượng dựa vào hệ thống
thiên thể mà chưa biết đến, sao không tràn đầy thần bí và lạc thú?
[2] Vật chất tối: vật lý thiên văn, thuật ngữ vật chất tối chỉ đến một loại vật chất giả thuyết trong vũ trụ, có thành phần chưa hiểu được
Đây mới là ý nghĩa cho việc phấn đấu trong cuộc đời.
"Được rồi, đừng nghĩ quá nhiều," Phó Hành Quang nói, "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp."
"Anh cũng thế, ngủ ngon."
Chu Tinh Thần cất máy, Hạ Thiên đang uống cà phê, chuẩn bị tập trung
hỏa lực cùng nhóm anh hùng bàn phím đại chiến ba trăm hiệp, cô đi qua
ngồi xuống bên cạnh.
Trên màn hình, "Tiểu Điềm Điềm chủy pháo [3] vô địch" đã bị bắn thành cái sàng [4].
[3] Chủy pháo (miệng pháo): chỉ người thường nói miệng thì hay làm thì
không được, cũng chỉ người lấy miệng làm vũ khí, người hay thổi phồng,
ba hoa chích chòe...
[4] Cái sàng là đồ đan có nhiều lỗ thủng, chuyên dùng để lọc gạo, loại bỏ trấu.
Ban đầu cô ấy chỉ là gặp chuyện bất bình, ngoi đầu vì Phó Hành Quang
nói hai câu, không ngờ lại bị người ta quấn lấy không buông.
"Tiểu Điềm Điềm." Chu Tinh Thần khoác vai cô ấy, truyền đạt lại những gì mình vừa được thỉnh giáo từ Phó Hành Quang.
Hạ Thiên nghe thấy thì bừng tỉnh, liên tục gật đầu: "Cậu nói đúng, đời
người ngắn ngủi như ngọn lửa, có thời gian để so đo với cái bọn không
não này, sao không dùng nó để ngủ nhỉ?"
Cô ấy để ly cà phê xuống, tìm thuốc ngủ khắp nơi.
Bên kia, Phó Hành Quang vừa tắm rửa xong, tóc còn hơi ướt, đai lưng
chưa thắt, áo ngủ khoác lỏng lẻo trên người, ngực để lộ một phần, đường
cong chắc nịch khỏe khoắn, bàn tay thắt dây nơi lưng quần, sau đó đến
quầy bar pha một ly cà phê đen.
Dỗ cô ngủ sớm, anh lại tính thức đêm sửa luận văn.
Bất tri bất giác, trời bên ngoài dần sáng, anh tắt đèn bàn, xoa ấn
đường, vừa ngủ hơn mười phút đã bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Anh khoác áo ra ngoài mở cửa.
Ngoài cửa là một người mặc đồng phục sân bay, xách theo hành lý để quên của anh.
Phó Hành Quang nói lời cảm ơn: "Phiền anh đưa đi một chuyến rồi."
"Không có gì" Anh ta cười khách sáo: "Thưa anh, phiền anh ký vào đây."
Anh ký tên xong, đưa đơn xác nhận lại, cầm theo hành lý vào phòng.
Sau khi xuống máy bay, đi hơi nóng nảy chút...
. . .
Ánh nắng chói lọi theo cơn gió tiến vào cửa sổ, căn phòng trở nên sáng trưng, một ít hạt bụi lơ lửng trong không khí.
Chu Tiểu Bảo đã tập ba bài thể dục theo đài xong, lúc này Chu Tinh Thần mới chậm chạp tỉnh lại, vừa thấy đồng hồ thì lập tức không còn buồn
ngủ.
Cô nhanh chóng rửa mặt, cầm bữa sáng rồi chạy đến phòng thí nghiệm. Triệu Huy, Trương Hội Ninh và Lâm Phi Phàm đều đã đến, đang vây quanh một cái bàn vừa nói vừa cười, nhìn thấy cô tiến vào, sôi nổi chào hỏi.
"Tinh Thần, kiểu tóc mới của cậu rất độc đáo đấy."
Qua năm, Trương Hội Ninh vẫn độc miệng như cũ.
Triệu Huy cũng gia nhập: "Ở nhà dễ chịu nhỉ, nhìn cái khuôn mặt này này, cứ như trứng gà bóc vậy."
Sinh hoạt ở phòng thí nghiệm buồn tẻ, giáo sư lại nghiêm khắc, hơn nữa trong lúc nghiên cứu bị vị nữ sinh xuất sắc này chèn ép đủ đường, ngày thường họ chỉ có chút lạc thú như vậy, riêng Lâm Phi Phàm, không nhịn được
nhìn cô nhiều thêm vài lần, ánh mắt lập tức không giống như trước.
Chu Tinh Thần biết hai người này mồm mép lợi hại, phối hợp lại thì càng hô mưa gọi gió, mình đối chọi, căn bản là không thắng được, đành phải
dời đề tài: "Bài tập quan trắc của mọi người thế nào?"
"Đương nhiên là hoàn thành rất 'đẹp' rồi."
Cô cố nén cười: "Các cậu có tin trên đời này có một loại ma pháp thần
kỳ, có thể thần không biết quỷ không hay, xóa sạch ghi chép của các cậu
không còn một mảnh?"
Triệu Huy: "Mình chỉ biết trên đời này có
một loại sinh vật thần kỳ gọi là hacker..." Thời đại công nghệ thông tin bùng nổ, loại sinh vật này là đáng sợ nhất, đủ loại bảo mật hệ thống,
trong mắt đám người đó chỉ là thùng rỗng kêu to, quả thực khó lòng phòng bị.
Trương Hội Ninh: "Không phải... sau một kỳ nghỉ đông thần kỳ, cậu đã nắm bắt được kỹ thuật thần kỳ này chứ?"
Hiện giờ, so với vài thập niên trước, khả năng của hacker nâng cao hơn
nhiều, nhưng số lượng thì dần thưa thớt, gần đây là vì họ suốt ngày du
tẩu ở giải đất màu xám [5], thứ hai là xã hội hiện nay trí năng hóa,
trung tâm bảo vệ số liệu được chú trọng.
[5] Giải đất máu
xám: trên đời có nhiều việc không thể phân định rõ ràng, trắng hay đen
đều là biểu hiện cực đoan, phần lớn chuyện đều không nằm trong hai cực
đó, không trắng không đen, nên sinh ra cụm từ "giải đất màu xám". Ở đây
là chỉ người không tốt cũng không xấu.
Vì không nhiễu loạn trật tự, ở một mức độ nào đó, hacker sẽ bị kìm hãm và khống chế.
Hiện giờ, hệ thống bảo mật của máy tính, gần như có thể nói là hoàn mỹ, một khi phát hiện xâm lấn, sẽ tự động thiết lập tường rào bảo vệ, im
hơi lặng tiếng giết địch trong vô hình, nhưng một khi gặp gỡ hacker
trình độ cao thâm...
Chu Tinh Thần lắc đầu, cười nói: "Mình không ngại học vì các cậu."
"Đừng mà!"
Cô đi vào nhà vệ sinh trong tiếng kêu rên của hai người kia, sửa sang lại mái tóc bị gió thổi rối.
Lúc đi ra lần nữa, trong lúc vô tình nghe được họ đang bàn tán:
"Cậu nghe gì chưa? Hôm nay trợ giảng mới sẽ đến báo danh."
"Không phải ngày kia mới đến sao?"
"Nam hay nữ?"
"Nghe đồn là nữ, hơn nữa là đại mỹ nữ!"
"Có thật không?"
. . .
Chu Tinh Thần không muốn tham gia, lúc đi qua văn phòng giáo sư, qua
cánh cửa khép hờ, chợt thấy một chiếc áo khoác màu tro vắt trên lưng
ghế, có phần quen mắt, cô gửi ghi âm cho Phó Hành Quang...
"Vừa
rồi ở phòng thí nghiệm, em thấy một chiếc áo khoác giống hệt cái anh mua tối qua. Thế mà người bán hàng còn nói đây là sản phẩm chỉ có duy nhất
một cái..."
Nghe đoạn ghi âm của cô xong, Phó Hành Quang buồn cười, gửi lại một câu "Ngoan".
Chu Tinh Thần vừa định hỏi thế này là có ý gì, bên tai nghe được giọng Triệu Huy: "Giáo sư tới."
Cô ngẩng đầu nhìn xem, liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông đứng
bên cạnh giáo sư, bên trong áo khoác màu tro là sơ mi trắng phẳng phiu,
phối cùng quần dài màu đen, cả người thoạt nhìn gọn gàng chỉnh tề.
Đôi mắt màu nâu mang ý cười nhìn cô, chuyên chú như thế, phảng phất như ngoại trừ cô thì không thấy ai khác...
Trong nháy mắt, tiếng tim đập vang vọng như sấm.
Thì ra, thì ra đây là ngày mai gặp mà anh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT