Đã lâu Chu Tinh Thần không nghe người khác gọi mình là "cục cưng", nghe bố mẹ nói, hồi nhỏ cô trắng trắng mềm mềm, khiến người ta yêu thích,
hơn nữa là đứa con duy nhất trong nhà, đương nhiên là bảo bối.
Từ lúc cô biết nhận thức, năm ba bốn tuổi, người xung quanh luôn gọi cô
là "cục cưng cục cưng", khiến cô còn lầm tưởng đây là tên của mình,
nhưng sau này lớn lên, hai chữ kia cũng theo tuổi tác ngây thơ hồn
nhiên, dần biến mất khỏi cuộc sống.
Đối với Chu Tinh Thần, nó đại biểu cho một loại quan hệ thân mật, chỉ có người rất thân thiết mới có thể gọi.
Nhưng mà, đây là trọng điểm sao?
Trọng điểm không phải là...
Người đã nói sau tết Nguyên Tiêu mới về, không chỉ về trước một ngày,
còn im hơi lặng tiếng mà xuất hiện ở phòng trưng bày tượng sáp, hơn nữa
bày ra tư thế gần như giống hệt tượng sáp của anh, hại cô... hại cô...
Phó Hành Quang thong dong tựa vào lưng ghế, thưởng thức vẻ mặt phong
phú trên mặt cô, đáy lòng mềm mại, khóe môi không kìm nén được nụ cười.
Trong điện thoại đã nói chờ anh trở về, thật ra đâu thể chờ được? Mỗi
một giây một phút đều là dày vò, anh dứt khoát xử lý hết mấy chuyện quan trọng, những việc vặt khác để lại cho đồng nghiệp ở phòng thí nghiệm,
sửa soạn vài món quần áo rồi vội vàng ra sân bay.
Chuyến bay gần nhất là chuyến bay đêm, thêm quá cảnh, bay mười mấy tiếng đồng hồ, thần kinh luôn kéo căng, lăn qua lộn lại, trằn trọc, ngủ chưa được một
tiếng.
Ra khỏi sân bay còn phải an ủi chính mình: "Giấc mơ luôn trái ngược."
Chắc là theo như cách nói này, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, quá để ý một chuyện, quá để ý người nào đó, tiềm thức sẽ đưa những bất
an và thấp thỏm vào giấc mơ.
Nếu có thể được cô đáp lại, như vậy dùng toàn bộ may mắn của cả quãng đời sau này để đổi lấy, cũng chưa chắc không thể.
Anh đã chờ đợi quá lâu.
Những thời gian phí phạm trời xui đất khiến đó, là sự trừng phạt với anh, rất nặng nề, mỗi một đòn gần như sâu tận xương cốt.
Là đêm khuya tỉnh lại từ trong giấc mơ, cô đã gả làm vợ người khác, còn sinh một đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu, được chồng yêu thương, gia
đình tốt đẹp ngọt ngào.
Nửa đêm còn lại đừng mong ngủ tiếp.
Hừng đông, gạt tàn tràn ngập tàn thuốc.
Hy vọng cô sống tốt, lại đau lòng vì hạnh phúc này không do mình đem
đến, càng sợ hãi cô sống không tốt, tính tình mềm mỏng như vậy, rất dễ
bị người ta bắt nạt.
Mỗi khi xuất hiện suy nghĩ như thế, lúc tỉnh táo lại, người đã đến sân bay...
Lần này về cũng không khác lắm, máy bay vừa hạ cánh là anh định lập tức đến đại học Nam Lăng, trong lúc chờ, cầm điện thoại lướt Weibo, biết
giờ cô đang ở phòng trưng bày tượng sáp, tâm tình muốn gặp cô quá bức
thiết, vì thế không hề nghĩ ngợi đã tới đây.
Đến tận nơi mới
biết chiều nay có nghi thức mở màn long trọng, hội tụ không ít phóng
viên, náo nhiệt vô cùng, anh dứt khoát tìm một cái ghế ngồi xuống, sự
mỏi mệt tích lũy mấy ngày nay cũng ập đến che trời lấp đất...
Đang nhắm mắt dưỡng thần, chợt phát hiện bên cạnh có người ngồi xuống,
dù không cần mở mắt nhìn xem, lắng tai nghe ngóng, chỉ ngửi mùi hương
dìu dịu kia, cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Trên đời này, ngoại trừ cô, còn ai có thể cho anh cảm giác mãnh liệt như thế?
Anh hơi hé mắt, thấy cô đang đến gần, sau đó, môi bị một đôi môi khác chạm vào...
Lần này là thật sự hôn được.
"Phó Hành Quang, anh quá xấu, thật sự quá xấu!"
Giọng hờn dỗi của cô gái càng lúc càng rõ ràng bên tai, Phó Hành Quang nhướng mày, ngữ điệu vô tội: "Anh xấu chỗ nào?"
Chu Tinh Thần vừa vui vừa hoảng loạn, đủ loại cảm xúc đan xen: "Anh làm em hoảng, em cho rằng, em cho rằng..."
"Em cho rằng sao?"
Sao có thể nói ra miệng được?
Nhưng mà, Phó Hành Quang thông minh như vậy, vừa thấy vẻ mặt của cô là có thể hiểu sơ sơ, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Chu Tinh Thần vì che dấu sự căng thẳng trong lòng, cố ý hung dữ: "Không cho anh nói!"
Xong rồi xong rồi.
Uy hiếp anh thì cũng thôi, sao lại còn xúc động bịt miệng anh chứ?
Lòng bàn tay như có một dòng điện xẹt qua, trái tim thấp thỏm, cô ngơ
ngác muốn thu tay, lại bị anh nắm chặt, vuốt ve trong tay.
Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt cả hai đều có ánh sáng hơi lóe lên.
"Tinh Thần" Ngữ điệu của Phó Hành Quang trở nên nghiêm túc, "Giờ có thể nói cho anh đáp án của em chưa?"
Cô cụp mắt, trên gương mặt trắng mịn hiện lên hai đám mây đỏ ửng, sau
một lúc lâu mới lên tiếng: "Không, không phải anh đã... đã biết rồi
sao."
"Anh muốn chính miệng em nói." Anh tự nhiên nắm tay cô, đặt trên đùi mình.
Trước đây có không ít lần dắt tay cô, nhưng lúc này, ý nghĩa hoàn toàn không giống.
Cô ngẩng đầu lần nữa, nhìn anh không hề chớp mắt, khóe mắt đuôi lông
mày đều đậm ý cười, tựa như trăng sáng trên bầu trời quang, vô cùng dịu
dàng.
Cô nghe thấy âm thanh của mình, đang nói: "Được."
Giọng nói còn chưa tan, cả người đã được anh ôm lấy, ôm rất chặt, giữa hai người không còn khoảng cách.
"Phó Hành Quang," Chu Tinh Thần chôn mặt ở cổ anh, "Em... sắp thở không nổi rồi."
Cánh tay Phó Hành Quang dần buông lỏng ra, nhưng vẫn giữ cô trong phạm
vi vòng tay mình, anh cúi đầu, hơi thở ấm áp phả bên tai cô, cô bỗng
sinh ra trực giác nào đó...
Anh muốn hôn cô.
Cho nên... Thế này là xem như... Ở bên nhau?
"Xin lỗi" Anh thấp giọng nói, "Anh về muộn."
Chu Tinh Thần nắm ống tay áo anh, cảm xúc trỗi dậy trong lòng, muốn nói với anh, không sao, chỉ cần anh trở về là được.
Lúc này, âm thanh cười nói truyền đến, mười mấy phóng viên cầm camera,
máy quay phim xuất hiện cách đó không xa, chuông cảnh báo trong đầu cô
rung lên, không cần suy nghĩ đã kéo Phó Hành Quang: "Đi mau!"
Cô không thể để anh bị mấy phóng viên đó phát hiện, địa điểm mẫn cảm, tình huống lại đặc thù, đến lúc đó không biết họ sẽ viết bậy thế nào.
Cô không muốn để anh chịu ấm ức như năm đó.
Khu vực này chỉ có một cửa ra, không thể nào tránh né, vẫn phải đi lướt qua họ, dù Phó Hành Quang có khăn quàng cổ che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng phóng viên là nghề nghiệp nhạy bén cỡ nào, phía sau hai người,
đèn flash không ngừng sáng lên...
Chu Tinh Thần hít sâu.
Phó Hành Quang thì khá bình tĩnh, giống như việc này không đáng để lo
lắng, nắm tay cô đi không nhanh không chậm, chờ bỏ lại đám phóng viên,
còn cố ý mang cô vòng sang một góc trưng bày khác tương đối hẻo lánh.
Thì ra tượng sáp của anh bị chuyển đến nơi này.
Xung quanh là một ít tượng sáp của các ngôi sao ca nhạc, diễn viên hoặc minh tinh không quá nổi tiếng.
Mức độ nổi tiếng của người thật giảm xuống, ngay cả tượng sáp cũng bị đưa vào "lãnh cung"...
"Phó Hành Quang." Chu Tinh Thần hít mũi, nỗ lực để giọng mình không thay đổi, gọi tên của anh, sau đó thì không nói gì nữa.
Phó Hành Quang bóp chóp mũi cô: "Ở rạp chiếu phim một lần, ở tiệm cơm
Kim Lăng một lần, ở phòng trưng bày tượng sáp một lần, quá tam ba bận,
nếu còn có lần sau..."
[1] Một chuyện không thể xảy ra quá ba lần
Anh cười hỏi: "Em nói xem, làm sao bây giờ?"
Cô bị dời lực chú ý thành công: "Anh nói làm sao thì làm thế đó."
"Thật không?"
Âm cuối hơi cao lên, mang theo vài phần sung sướng.
Sao lại cảm giác lúc anh nói lời này... Không đứng đắn lắm?
Nếu thật sự đồng ý, đến lúc đó lỡ mà mình lại bị lừa choáng váng, có thêm lần thứ tư, chẳng phải là rất bị động?
Chu Tinh Thần nhìn lung tung, cuối cùng ngừng ở cổ áo sơmi phẳng phiu của anh, "Em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."
Cuối cùng, hai người tìm một tiệm cơm trong con hẻm nhỏ gần đó.
Thời gian còn sớm, khách khứa chỉ được vài ba người, con trai bà chủ
chiếm một cái bàn làm bài tập, hai cái tay lại không an phận, lén chơi
game dưới bàn, một màn này, vừa vặn bị Chu Tinh Thần vào cửa nhìn thấy.
Cậu bé hoảng loạn nhìn mẹ, thấy bà ấy đang xem TV không chớp mắt, rồi
lại nhìn Chu Tinh Thần với đôi mắt khẩn cầu: Làm ơn làm ơn.
Chu Tinh Thần mỉm cười, đặt ngón trỏ bên môi.
Cậu bé nhận được tín hiệu, cười tươi để lộ hai hàm răng trắng bóc.
Hai người ngồi xuống mặt đối mặt.
Phó Hành Quang dùng nước tráng ly, rót trà cho cô.
Lúc này Chu Tinh Thần mới nhớ tới, hỏi: "Sao anh về sớm thế?"
"Mọi chuyện xử lý gần xong rồi." Đôi tay anh đan xen để trên bàn, ho nhẹ một tiếng, "Chủ yếu muốn về nhanh để..."
Gặp em.
"Được lắm, thằng nhóc này, ngứa da rồi phải không!"
Giọng của bà chủ quán như tiếng chuông đồng, chấn động đến mức một vị
khách trong góc rớt đũa, bà ấy vội vàng xin lỗi, nhân cơ hội này, đứa
con trai vì chơi game quá say mê mà bị bắt chạy đi.
Bà ấy tức giận bóp ấn đường, lại xin lỗi khách khứa lần nữa, quay về ngồi trước TV.
Đó là một bộ phim thần tượng thanh xuân rất được giới trẻ yêu thích.
Trên màn hình, người đàn ông đang thâm tình ôm lấy nữ chính, thở dài:
"Thật là hâm mộ bố mẹ em, vì họ thấy được một em của hồi nhỏ, nhỏ nhắn
đáng yêu."
Nữ chính nghe xong thì cảm động vạn phần, chủ động ngẩng đầu hôn anh ta...
Phó Hành Quang cười thành tiếng, bỗng nhiên nói một câu: "Anh không hâm mộ."
Chu Tinh Thần nhất thời không hiểu ra, nghi hoặc liếc anh một cái, thấy ánh mắt anh mới hiểu.
Mới vừa xác định quan hệ đã nói như vậy, thật sự tốt sao?
Một bữa cơm trôi qua, cô luôn ở trong trạng thái lâng lâng, cho đến ra
cửa, nghe thấy Phó Hành Quang nói: "Anh quên hành lý rồi."
"Để ở đâu?"
Phó Hành Quang suy nghĩ: "Không nhớ nữa."
Ở phòng trưng bày tượng sáp, bị hoảng sợ, Chu Tinh Thần cũng không để ý bên cạnh anh có để vali hay không, nhưng biết chắc lúc rời đi, hai tay
anh trống trơn.
Như vậy, chỉ có hai khả năng.
Không phải quên ở sân bay thì là phòng trưng bày tượng sáp.
Trong ấn tượng của cô, anh chưa từng làm chuyện không đáng tin như vậy.
Chu Tinh Thần nói: "Chúng ta đi tìm."
"Không cần, chỉ là vài bộ đồ tắm rửa mà thôi."
Phó Hành Quang đã nhớ ra mình quên hành lý ở đâu, phải quay lại lấy
thật sự quá lãng phí thời gian, anh nhìn đồng hồ: "Cùng anh đến trung
tâm mua sắm một chuyến."
Anh luôn mặc quần áo của vài nhãn hiệu
cố định, số liệu đều có ghi lại ở hệ thống quầy chuyên doanh [2], tốc độ nhanh đến mức cơ bản mười phút là chọn xong.
[2] Quầy chuyên doanh: trong cửa hàng chuyên bán một loại hàng hoá
Lúc quay đầu lại, thấy cô đang nghiêm túc giúp mình chọn quần áo, anh bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
"Muốn thử cái này không? Em thấy khá được."
Người bán hàng nhiệt tình tiếp lời: "Nam... Thưa anh, bạn gái anh thật tinh mắt, đây là trang phục mới của tiệm chúng tôi..."
Vừa nãy không nói rõ quan hệ, cứ đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nghe được từ miệng người ngoài như vậy, Chu Tinh Thần mặc niệm trong lòng,
bạn gái à.
Cảm giác thật kì diệu.
Sao mới qua một buổi chiều đã biến thành bạn trai bạn gái rồi?
Phó Hành Quang cầm quần áo vào phòng thử đồ, vài phút sau bước ra, Chu
Tinh Thần nghe được tiếng cảm thán của người bán hàng: "Cái áo khoác này rất hợp với anh, cứ như được thiết kế riêng cho anh vậy!"
Cô cũng nhìn theo, xem đến ngây người.
Thì ra cô gái tư vấn khách hàng không nói quá.
Áo khoác màu tro cắt may tinh xảo, tôn lên vóc người cao lớn của anh,
kích cỡ lại gãi đúng chỗ ngứa, vạt áo hơi chiết ở phần eo, khiến đôi
chân càng thêm dài hơn.
Phó Hành Quang đi tới: "Thế nào?"
Chu Tinh Thần nuốt nước miếng theo bản năng: "...Cũng tạm."
Anh nhìn cô một cái, cười sâu xa, đến trước quầy tính tiền.
Cô gái bán hàng hạ giọng: "Quản lý trưởng của bọn em là fan của anh."
Dừng một lúc, cô ấy nhấn mạnh: "Em cũng thế, bài hát nào của anh em cũng rất thích..."
Lạc đề rồi.
Cô ấy lại quay về với chính
sự: "Giờ quản lý trưởng đang ở nơi khác, không về kịp, cô ấy đã dặn dò
em, không có chữ ký thì không được để anh đi, còn muốn em cuốn gói."
"Nam thần, giúp đỡ." Cô ấy nháy mắt, "Một chữ ký có thể giảm giá 20%."
"Không cần đâu." Phó Hành Quang mỉm cười nhận bút từ tay cô ấy, thong thả ký tên.
"Cảm ơn anh!"
Phó Hành Quang cà thẻ xong, một tay xách túi giấy, tay kia dắt Chu Tinh Thần đi.
Cô gái bán hàng nhìn bóng dáng họ rời đi, thì ra thật sự là bạn gái nam thần, nam thần lặng yên không một tiếng động có chủ vậy sao?
Quần áo bên người gì đó, không phải là... không phải là...
Phó Hành Quang mua đồ xong, thấy cô còn đang đỏ mặt, không nhịn được nhéo hai cái.
Chu Tinh Thần dậm chân, tránh ra.
Anh đưa cô về ký túc xá.
Ngọn đèn treo trên cành cây tỏa ra ánh sáng cam, bao phủ bóng dáng hai người họ.
"Em vào trước đây."
Phó Hành Quang "ừ" một tiếng, tiến lên một bước, vòng qua bả vai cô, cúi đầu, cọ cọ trên môi cô...
Sắp, sắp tới sao?
Anh hôn rất nhẹ, rất dịu dàng, như sợ dọa đến cô, hô hấp lại dần trở
nên nặng nề, cuối cùng, lúc sắp kết thúc, dường như không khống chế
được, cắn cô môi cái.
"Ngủ ngon, bạn gái."
Buổi tối này, hoàn toàn viên mãn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT