Editor: Thùy Linh

Beta: Bỉm

Có lẽ do thức khuya chơi game đến rạng sáng hay uống rượu mà Tề Thư bây giờ lớn gan nhiều hơn thường ngày? Cậu đợi một lúc không thấy Cố Hề Đình trả lời lại tự tìm đường chết gửi thêm một tin nữa:

Thư Khắc: “Không phải sao? Chẳng lẽ cậu nghiện game đến nỗi mất ngủ?”

Cố Hề Đình đôi khi có chơi game nhưng giờ làm việc và nghỉ ngơi vẫn luôn rất quy luật.

Tề Thư đã từng gặp Cố Hề Đình thức đêm đánh nhau nhưng chưa thấy anh thức đêm chơi game bao giờ.

Nghiện game với anh là không bao giờ nhưng Tề Thư nay có hơi ngứa da.

Cậu tiếp tục nhắn:

Thư Khắc: Nếu thật là vì game thì Đình ca, nghe tôi nói, thói quen này sợ chỉ có Lôi Điện Pháp Vương Dương Na mới có thể cứu cậu.

Một mảnh tối đen trong phòng, Cố Hề Đình siết chặt điện thoại trong tay, thấy tin nhắn của Tề Thư thì sắc mặt âm trầm, lát sau cười lạnh một tiếng.

Quả thật to gan!

Tề Thư cách một màn hình đang chơi game bỗng chợt thấy lạnh sống lưng, bắt đầu sợ hãi suy nghĩ.

Có phải cậu vừa nói gì sai không?



Chu Song Song lại bị bệnh.

Bởi vì dì Lâm xin nghỉ hai tuần nên những ngày qua chỉ có mỗi một mình Chu Song Song ở nhà.

Một ngày trước, trên đường về nhà thì trời bỗng nhiên mưa, cô lại không mang dù nên suốt đường về người đã ướt đẫm.

Buổi tối hôm đó liền bị sốt.

Sau đó cô cố gắng mò điện thoại dưới gối gọi điện cho chú Hai.

Lúc tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.

Chu Song Song không nghĩ Chu Ấu lại đến thăm cô.

Lúc nghe Chu Diệp Nhiên nhẹ giọng hỏi Chu Song Song đã đỡ hơn chưa, có khó chịu ở đâu không, Chu Ấu vẫn luôn im lặng đứng sau lưng ông, thần sắc lạnh nhạt.

Chờ Chu Diệp Nhiên ra ngoài phòng khách với bác sĩ thì Chu Song Song mới thấy Chu Ấu khoanh tay đi tới trước mặt cô.

“Sao chị lại yếu ớt như vậy chứ?” Chu Ấu mạnh miệng hỏi, còn mang theo mấy phần mất tự nhiên.

Chu Song Song không biết mục đích Chu Ấu tới thăm cô là gì nên chỉ rúc người vào chăn không trả lời.

Chu Ấu nhìn thoáng qua cửa phòng đang mở, cô đi tới đóng kín lại.

Xong xuôi, cô bé mới đi lại mép giường, cau mày nhìn Chu Song Song, ánh mắt vẫn không quá thân thiện.

“Tin đồn trong trường có thật không?” Cô nghe thấy cô bé hỏi.

Chu Song Song không hiểu chuyện gì.

“Bọn họ nói…” Chu Ấu nhìn chằm chằm, tựa hồ không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô, “Chị thích Cố Hề Đình?”

Ba chữ “Cố Hề Đình” thốt ra làm Chu Song Song ngây ngẩn.

Trong chốc lát, gương mặt cô tái nhợt.

Bí mật từng bị Chu Song Song dằn xuống tận đáy lòng, bây giờ đều bị mọi người rôm rả thảo luận.

Thậm chí… còn truyền đến tai Chu Ấu.

Chu Ấu nhìn bộ dạng này của cô cũng biết thừa mọi chuyện là thật.

Vì vậy cô bé lạnh mặt, “Chu Song Song, chị dũng cảm thật đấy!”

Chu Song Song trầm mặc, đôi mắt mờ mịt như phủ một tầng sương, hồi lâu cô mới ngẩng đầu nhìn thẳng Chu Ấu, giọng nhỏ yếu nhưng vẫn rất bình tĩnh, “Còn em thì sao?”

Chu Ấu bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt trợn to.

Bức tường bảo vệ thành trì của cô như bị người ta phá vỡ.

Trong nháy mắt cô bé trở nên cáu kỉnh.

“Chị nói bậy gì đó?”

Chu Song Song nhắm hai mắt lại không để ý.

Bắt đầu từ ngày Phục Lam tỏ tình với Cố Hề Đình, Chu Song Song thấy Chu Ấu đứng ở hành lang lạnh mặt liếc cô ta, lại nhìn Cố Hề Đình thật lâu, với cả lúc ở Chu gia cô vô tình thấy trong cặp Chu Ấu có một bài thi, trên góc là ba chữ “Cố Hề Đình”.

Kì thi lần trước, thầy Vật lý để bài của Cố Hề Đình trên bàn làm việc.

Thầy cứ nghĩ là đã bỏ quên ở đâu mất nhưng Chu Song Song lại thấy nó xuất hiện trong cặp sách của Chu Ấu.

Từ lúc đó, Chu Song Song liền phát giác tâm tư của Chu Ấu.

“Chị đang bệnh nên em không thèm so đo cùng, nhưng chị nhớ cho kỹ, không được nói bậy bạ trước mặt ba em, nếu không em sẽ méc ba chị dám yêu sớm!” Chu Ấu nắm chặt khớp tay, cô bé hạ giọng nói.

Kiểu uy hiếp ấu trĩ này nghe như trò con nít vậy.

Nhưng Chu Ấu rất nghiêm túc, cô bé nhìn Chu Song Song chăm chăm, kiên quyết khiến cô đồng ý bằng được.

“…” Chu Song Song bị nhìn đến rợn da gà, cô đành gật đầu một cái.

Chu Ấu rốt cuộc cũng hài lòng, cô mở ba lô lấy ra một con gấu bông ném lên giường Chu Song Song, “Quà cho chị.”

Chu Song Song kinh ngạc nhìn con gấu bông màu nâu.

“Chị nhìn cái gì? Con này cũ rồi nên mới cho chị đấy!” Chu Ấu cứng rắn nói.

Chu Song Song nhìn cô bé chốc lát rồi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Đến lúc rời đi, cô bé thừa dịp Chu Diệp Nhiên đi trước lại quay đầu nói nhỏ với Chu Song Song, “Chị nhớ những gì em nói đấy!”

Lần này, Chu Song Song chắc chắn thái độ của Chu Ấu với cô đã thay đổi một ít.

Năm 11 tuổi, cha mẹ Chu Song Song mất nên cô chuyển tới Tầm Thành, vào ở Chu gia.

Thím Hai Thịnh Như Hi của cô lúc còn trẻ rất cao ngạo, theo chú Hai làm ăn ngày càng lớn, Thịnh Như Hi càng trở nên nhỏ mọn.

Lúc Chu Diệp Nhiên theo đuổi Thịnh Như Hi, bà không thích chú Hai lắm, nhưng cha mẹ bà lại thấy ông là con nhà giàu, có thể cho bà cuộc sống tốt nên khuyên gả.

Gia sản của Chu gia lớn như vậy, sau khi ông nội qua đời thì tất cả đều giao lại cho con trai cả, tức là ba của Chu Song Song, và con trai thứ của Chu gia, Chu Diệp Nhiên.

Sau đó Chu Diệp Nhiên gây dựng sự nghiệp bị tổn thất rất nặng nề, cơ hồ là mất sạch của cải, nợ nần chồng chất.

Khi đó Thịnh Như Hi không có bao nhiêu cảm tình với Chu Diệp Nhiên, đương lúc đang gặp phá sản thì bà muốn ly hôn, ba mẹ bà chắc chắn cũng không ngăn cản.

Nhưng khi nghe nói em chồng đang gây dựng sự nghiệp thất bại mà vợ láo nháo đòi ly hôn nên mẹ Chu Song Song, một người phụ nữ cứng rắn, Tập Diệu Trúc trực tiếp đến nhà Chu Diệp Nhiên mắng Thịnh Như Hi một trận.

Gia đình Tập Diệu Trúc tuy bình thường nhưng bà rất thông minh, chính bà cũng cố gắng từng ngày để thi đậu trường đại học tốt nhất Tầm Thành. Lúc đang học thì quen Chu Quyên Nghị, tình cảm hai người rất tốt, sau khi tốt nghiệp thì cùng nhau lập nghiệp. Ở trong thương trường mấy năm, thấy lợi ích thì tranh đoạt, Tập Diệp Trúc cho rằng Thịnh Như Hi thấy Chu Diệp Nhiên gặp khó khăn nên muốn chấm dứt quan hệ, cho nên bà mắng Thịnh Như Hi đến mức không còn mặt mũi, không còn đường sống.

Thịnh Như Hi thấy gia đình bà sung túc hơn những nhà bình thường một chút nên bà cũng không đặc biệt coi trọng tiền tài của cải.

Nên thật lòng Thịnh Như Hi vẫn luôn cảm thấy bản thân có thể gặp một người tốt hơn Chu Diệp Nhiên, không cần phải dùng tiền bạc để xây đắp hôn nhân.

Bà không ít lần thấy hối hận vì lúc trước đã nghe lời cha mẹ gả cho Chu Diệp Nhiên.

Tâm tình oán trách buồn bực dâng cao càng làm Thịnh Như Hi muốn nhanh chóng ly hôn.

Nhưng những lời mang tính vạch trần của Tập Diệu Trúc lần đầu tiên đẩy bà vào tình thế cùng cực khó xử.

Sau đó Chu Quyên Nghị và Tập Diệp Trúc giúp Chu Diệp Nhiên xử lý mọi việc, lại cho ông mượn số tiền lớn, Chu Diệp Nhiên thoát nghèo, mà Thịnh Như Hi ly dị cũng không thành.

Vì vậy nhiều năm qua bà luôn hận Tập Diệp Trúc.

Cho dù Tập Diệp Trúc đã chết, bà vẫn ôm hoài nỗi hận này.

Bà luôn cảm thấy mình không hạnh phúc, mặc cho Chu Diệp Nhiên luôn cấp bà một cuộc sống ấm no đầy đủ, hay Chu Diệp Nhiên luôn ôn nhu tỉ mỉ đối với bà.

Cho nên ngày đó Chu Song Song vào Chu gia, bà liền không thích đứa cháu gái này.

Không chỉ có mỗi Thịnh Như Hi, mà bà còn dạy cho con gái mình Chu Ấu không nên chơi cùng Chu Song Song, Chu Ấu năm 10 tuổi bị mẹ nhắc nhở: “Nó đến đây là để cướp ba của con đi, có nó thì ba sẽ không thương con.”

Chu Ấu nhớ kỹ.

Mà Chu Song Song 11 tuổi cũng nhớ rõ.

Nhưng bản thân cô cảm thấy chú Hai sẽ không bao giờ yêu thương cô bằng con gái của chú.

Bởi vì cô cho rằng trên thế giới này, người yêu thương mình không điều kiện, chỉ có thể là ba mẹ ruột.

Mà thực tế, hết thảy mọi chuyện cũng tựa như những gì Chu Song Song lường trước.

Chú Hai vĩnh viễn cũng không giống như ba cô, nguyện trao cho cô biển cả yêu thương.

Chu Ấu bắt đầu chán ghét cô cũng từ năm 10 tuổi đó.

Tất cả mọi thứ Chu Diệp Nhiên mua cho Chu Song Song, cô bé đều đoạt, đều cướp lấy, thậm chí còn nặng lời với Chu Song Song, nói cô không có cha mẹ, là một đứa không ai yêu thương, làm cho Chu Song Song phải rời Chu gia.

Mâu thuẫn không thể giải quyết, vì vậy Chu Song Song năm 14 tuổi phải rời khỏi Chu gia.

Nhưng Chu Song Song từ từ phát hiện, càng lớn Chu Ấu càng không còn quá bài xích với cô nữa.

Mặc dù vẫn có những lúc Chu Ấu nói nặng lời nhưng cô bé không còn cố ý tìm cô gây sự nữa, những lúc ăn cơm ở Chu gia cũng sẽ không kiếm cớ đuổi cô đi.

Chu Ấu vì sao bỗng thay đổi? Chu Song Song không biết.

Nhưng vô hình, cô thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau mơ mơ màng màng ngủ, Chu Song Song lại lâm vào ác mộng.

Đó là ngày cha mẹ rời bỏ cô, hôm ấy trời mưa như thác đổ, cô cầm di ảnh cha mẹ trên tay, vừa kinh hoàng vừa luống cuống.

Đông đúc mọi người đến dự tang lễ, người tới người lui, cảnh tượng vội vã, trên mặt ai cũng là vẻ thương tiếc buồn bã, nhưng Chu Song Song đến một người cũng không quen biết.

Cảnh vật bỗng biến mất, chỉ còn lại trơ trọi mình cô đứng ôm di ảnh, bóng tối vô tận bủa quanh không lối thoát.

Vậy là thế giới chỉ còn lại mình cô.

Không còn ai che chở.

Trong giấc mơ, cô khóc thật thương tâm, thực tế cũng vậy, nước mắt từng giọt nặng hạt lăn xuống khóe mắt cô rơi xuống giường.

Lúc Cố Hề Đình đến thăm, liền thấy cô rúc người trong chăn, cuộn mình thành cục tròn nhỏ, dưới ánh trăng sáng là gương mặt dính đầy nước mắt, anh thậm chí còn nghe được tiếng cô nghẹn ngào nức nở.

Ngực có chút khó chịu.

Cố Hề Đình bước nhẹ đến trước giường, sau lưng anh cái đuôi hồ ly màu trắng bạc.

“Sao lại thích khóc như vậy…”

Trong đêm dài yên tĩnh, anh nói một cách dịu dàng.

Chu Song Song đang vùi mình trong bóng tối, tựa hồ có thể nghe thấy giọng của anh:

“Đừng khóc…”

Ngón tay anh mơn trớn gò má cô.

Mơ màng mở mắt ra, tuy hốc mắt vẫn còn đọng chút hơi nước nhưng cô mơ hồ có thể thấy rõ gương mặt anh.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim trong lồng ngực cô như bị thắt chặt.

Là mơ đúng không?

Lông mi cô run lên, nước mắt theo dòng lăn xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play