Editor: Thùy Linh

Beta: Bỉm

Bàn tay lành lạnh của anh dừng lại trên gò má trắng nõn, hai mắt cô ngấn lệ nhìn anh, không biết dũng khí từ đâu đến, cô bỗng nhiên vươn người nắm lấy một ngón tay của anh.

Cố Hề Đình cứng đờ, nhưng anh cũng không tránh, chỉ khựng lại một chút rồi nắm lấy tay cô.

“Cậu là người giấy à? Sao cứ bị bệnh hoài thế?” Anh ôn nhu nhẹ giọng nói.

Chu Song Song không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm như sợ rằng anh sẽ biến mất.

“Chậc, thật đáng thương.” Một tay khác của Cố Hề Đình đưa ra xoa mái tóc đen nhánh mềm mại của cô.

Mấy ngày nay Chu Song Song không đi học, Chu Tông Huy nói cô lại bị bệnh.

Cố Hề Đình không biết bản thân mình bị làm sao mà cứ nhớ mãi chuyện cô bị bệnh.

Anh không nhịn được nhớ lại lần trước đưa cô về nhà, nhớ cái bộ dạng ốm yếu đáng thương nửa tỉnh nửa mê của cô.

Cố Hề Đình cũng biết ngày đó tập vẽ của cô bị rơi xuống đất, Tề Thư có hơi làm quá sự việc.

Cho dù anh đã kịp thời đóng tập vẽ lại, mọi người tuy không rõ bên trong có gì nhưng nghe những lời Tề Thư nói chắc họ cũng biết một ít.

Bởi ngày đó anh vì nội dung trong tập vẽ mà không biết làm thế nào, càng không rõ tâm tư của mình ra sao, trong lúc nhất thời hoảng loạn quên cảnh cáo bọn họ không được đồn bậy bạ mà cứ thế bỏ đi mất.

Đêm đó Cố Hề Đình đánh con vịt thúi Tề Thư một trận, ngày hôm sau đi học lại phát hiện chuyện này đã bị truyền khắp trường.

Cố Hề Đình giận đến mức đánh Tề Thư thêm một trận nữa.

Chu Song Song nhát gan như vậy, anh có thể tưởng tượng được cảnh cô tự dằn vặt mình ra sao.

Vì vậy trong lúc Chu Song Song còn chưa đi học, anh đã dạy dỗ mấy nam sinh không quản được miệng của mình.

Trong lớp không còn người nào dám nhắc đến chuyện này nữa.

Còn Tề Thư bị đánh đến thảm thương.

Nhưng cậu cũng biết là tại mình oang oang gây họa, cậu cũng thấy áy náy vô cùng.

Bạn nhỏ cùng bàn vốn đã không thích nói chuyện, sau đợt đó càng trở nên im lặng hơn.

Nhưng nhờ vậy, cậu mới biết Chu Song Song thích Cố Hề Đình, theo bản năng muốn giúp cô bạn chú ý đến hành động của Cố Hề Đình.

Từ khi đổi chỗ đến nay, tâm tình Cố Hề Đình vẫn luôn không được tốt, trước kia đôi khi sẽ nói mấy câu với cậu nhưng sau này một câu cũng không lười mở miệng.

Nhiều ngày qua cậu ngồi ở giữa hai người như ngồi trên đống lửa như vậy sao lại không thể nhìn ra chứ?

Ban đầu Tề Thư nghĩ Cố Hề Đình bị Chu Song Song vẽ nên khó chịu.

Tề Thư đi theo Cố Hề Đình đã lâu, nhưng chưa bao giờ thấy anh dịu dàng với một cô gái nào.

Không để lại mặt mũi cho người ta, không cho người ta có cơ hội nói, hoặc vừa mở miệng là liền từ chối rồi bỏ đi mất.

Thế nhưng Tề Thư phát hiện, Đình ca đối với Chu Song Song lại không như vậy.

Nếu là người khác thì liệu Cố Hề Đình có cho người ta ngồi bên cạnh? Có uống sữa mà người ta đưa không? Có thể kiên nhẫn giải đề cho người ta không?

Chỉ sợ là đến nói chuyện anh cũng lười đấy chứ?

Hơn nữa lúc Chu Song Song được nam sinh hẹn gặp ngoài cửa, Cố Hề Đình nhìn chằm chằm bóng lưng người ta như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Tề Thư đã thấy rõ ràng như vậy mà Cố Hề Đình lại hồn nhiên không phát hiện.

Hay bởi vì, hồ ly 318 tuổi Cố Hề Đình nhưng thật sự chỉ mới sống được 18 năm nên không thể giác ngộ loại tình cảm phức tạp như thế này.

Tối nay Cố Hề Đình đến thăm cô, hoàn toàn là ý muốn nhất thời.

Rõ ràng một giờ trước anh vẫn còn đang uống rượu với Tề Thư.

Tề gia nổi tiếng là hầm rượu thượng hạng, rượu nhà họ vẫn luôn được mọi người săn đón.

Rượu cay như đao cắt vào yết hầu, nhưng người nào có cơ hội được uống dù chỉ một ly, cảm nhận được hậu vị tinh hoa của nó, chỉ còn biết sảng khoái vui mừng.

Có rượu nhu như hồ nước mùa xuân, có thể thoải mái thưởng thức, ung dung tự tại.

Nhưng rượu Tề gia luôn không đơn giản như vậy.

Loại Tề Thư trộm lấy còn là loại quý nhất.

Tề Thư mới nếm một hớp mà đã khiếp vía, cậu thấy Cố Hề Đình uống như nước lã thì không phục, gắng uống tiếp mấy ly.

Cuối cùng vì uống quá nhiều, lá gan cũng theo đó bắt đầu phình to, cậu quở trách Cố Hề Đình, “Đình ca, cậu vô tâm đến nỗi tâm tư của mình cũng không nhận ra sao?”

“Cậu không thấy mình đối xử với bạn cùng bàn có chút đặc biệt à?”

Tề Thư còn đếm từng đầu ngón tay.

Một lần đếm, một lần nói, nói thât nhiều.

Tề Thư cầm ly rượu trống không đổ vào miệng, rõ ràng chẳng còn một giọt nào thế mà vẫn chép miệng một cái.

“Đình ca, cậu thích cô ấy rồi.”

Tay Tề Thư buông lỏng, ly rượu rơi trên sàn nhà phát ra tiếng vang lanh lãnh.

Cố Hề Đình nắm chặt ly rượu đầy trong tay, cả người cứng đờ, cái đuôi sau lưng cũng trở nên bất động.

Chữ “Thích” này rốt cuộc có bao nhiêu hàm ý?

Mấy ngày trước, anh nhìn thấy chữ viết của cô trên tập vẽ.

Thậm chí còn nhớ rõ từng nét bút.

Trong nháy mắt thời gian như quay trở lại, anh nhớ tới khuôn mặt trắng trẻo cùng với đôi mắt to tròn của cô.

Và cả tiết tự học tối hôm đó.

Cô lấy hết can đảm, giọng nói run run, “Mình, mình có thể sờ cái đuôi của cậu không?”

Đáng yêu đến kỳ lạ.

Điều làm anh không ngờ chính là một cô gái nhát gan, lại hay xấu hổ, thẹn thùng như vậy thật sự đem lòng thích anh.

Anh không kiềm chế nổi niềm vui sướng âm ỉ đang bùng cháy nơi đáy lòng.

Nghe những lời Tề Thư nói anh càng không thể tránh né.

Vì vậy anh không nghĩ ngợi gì mà đến nơi đây.

Cô gái nhỏ ngay cả khi nằm mơ cũng khóc, cuộn tròn cả người lại, nhìn thật đáng thương.

Không chút chần chừ, anh vươn tay lau đi những giọt nước mắt trên gò má cô.

Chu Song Song nửa tỉnh nửa mê, đầu óc mơ màng, lúc nhìn anh càng trở nên trống rỗng.

“Tập vẽ của cậu đâu?” Cố Hề Đình vẫn còn đang mơn trớn khuôn mặt cô, hạ thấp giọng dụ dỗ.

“Khóa cất rồi…” Chu Song Song ngoan ngoãn trả lời.

“Không vẽ nữa sao?” Ngón tay anh thon dài mềm mại êm ái.

“Không vẽ nữa…” Giọng nói cô mềm nhũn.

“Sao vậy?” Anh chưa từng kiên nhẫn đến thế.

Cô hừ một tiếng, nhỏ giọng yếu ớt, “Cậu ghét mình mà…”

“Tôi không ghét cậu.”

“Vậy cậu thích mình sao?” Cô cố mở to mắt như muốn nhìn rõ anh.

Giọng nói dịu dàng, mang rõ niềm mong ước bấy lâu.

Có lẽ bởi vì đêm nay quá dài, tiếng ve ngoài cửa kêu to quá mức, hay vì anh mới uống rượu mạnh.

Mà giờ phút này khóe mắt anh hơi ửng đỏ, gương mặt trắng sáng phiếm hồng, mặt mày sắc sảo mông lung nhuốm phần men say, nốt ruồi phong tình ngay đuôi mắt trái càng thêm sinh động.

Dưới ánh trăng, anh nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, yết hầu khẽ động.

Chu Song Song phảng phất nghe được tiếng anh ậm ừ nơi cổ họng.

Nhưng lại mơ hồ không nghe rõ.

Vì thế cô cố chấp mở to mắt nhìn anh.

Vì lý do nào đó mà trở nên cố chấp.

Cuối cùng anh cũng mềm lòng vì ánh mắt đó.

Trong bóng đêm, ánh trăng sáng qua cửa sổ chiếu vào phòng, bỗng nhiên anh cúi người nhẹ nhàng hôn môi Chu Song Song.

Mùi hương lành lạnh lan tỏa nơi hai đôi môi, cô tựa hồ nghe thấy anh nhẹ nhàng nói, “Thích.”

Chọn thỏa hiệp, chọn cách đối mặt.

Anh rốt cuộc vẫn không thể tránh né.

Chu Song Song không biết đã nặng nề ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Bóng dáng thiếu niên đứng trước giường cô hồi lâu, đôi mắt màu hổ phách mang nhiều phần dịu dàng.

Chu Song Song lại nằm mơ.

Trong mơ có chàng trai cô nhớ thương nhất, có cả tay anh nhẹ nhàng vuốt ve, lau đi hàng lệ đẫm trên mặt cô…

Ôn nhu đến lạ kỳ.

Ngày Chu Song Song đi học trở lại phát hiện Tề Thư đã về lại chỗ cũ gần cửa sổ.

Cô sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía Cố hề Đình.

Giấc mộng đêm hôm đó chớp mắt như dội về trong ký ức cô, Chu Song Song hoài nghi là cô đang ảo tưởng.

Vì vậy lúc Cố Hề Đình nhìn qua, cô liền cúi đầu né tránh.

Khi đi đến trước bàn, Chu Song Song nhìn thoáng qua bạn học ngồi phía sau.

Cậu bạn đang muốn kéo bàn xuống lại bỗng nghe Tề Thư ho khan hai tiếng, cậu ngước đầu lên thì thấy cậu ta đang trợn mắt nhìn mình.

“…” Nam sinh nhất thời bất động.

Chu Song Song không hiểu ý của Tề Thư, cô đứng ở lối đi, do dự mở miệng, “Có thể…”

Cố Hề Đình nghiêng đầu nhìn cô sau đó trực tiếp đứng dậy.

“Cảm ơn…” Chu Song Song nhỏ giọng nói, vội vàng đi vào.

Cô vừa định hỏi Tề Thư sao lại đổi chỗ thì thấy cậu cầm một quyển sách che đầu mình lại, giả vờ hắng giọng, “Ta yêu học tập thì học tập mới yêu ta…”

“…” Chu Song Song chỉ có thể im lặng ngồi xuống.

Cả một buổi sáng, Chu Song Song cũng không nhìn Cố Hề Đình, bộ dạng cô nghiêm túc như một học sinh gương mẫu.

Mà Cố Hề Đình lại nhìn cô mãi.

Chậc.

Từ sáng đến trưa.

Ánh mắt anh cứ dừng lại ở đôi môi đỏ thắm của cô, khó hiểu nhớ lại cảm xúc đêm hôm đó.

Trong chớp mắt tai anh đỏ lên.

Tiết thể dục buổi chiều, mọi người đều luyện tập theo yêu cầu của thầy giáo, Chu Song Song ngồi nhìn một hồi liền quyết định trở về phòng học.

Bởi vì còn trong tiết nên bên ngoài không có mấy người.

Chu Song Song mua một chai nước trái cây, vừa đi vừa uống.

Mới đến hành lang tầng một, cô liền thấy Cố Hề Đình đang đi phía trước.

Cô dừng một chút, mím môi vòng qua người anh đi lên.

Cố Hề Đình tối sầm mặt.

Lúc Chu Song Song vừa mới bước lên một bậc thì cổ tay bị bắt lấy.

Chu Song Song còn chưa phản ứng kịp thì anh đã bước chân dài kéo cô đến một góc tối.

Chu Song Song dựa trên tường lạnh như băng, động tác mạnh làm nước trái cây bị đổ ra một ít, cả người chưa hoàn hồn vì bất ngờ.

Ngay sau đó, cô cảm nhận được mùi hương trên người anh.

Anh bỗng nhiên đưa tay ra nắm lấy cằm cô, ép cô ngửa đầu nhìn lên.

“Cậu đang tránh tôi?” Giọng nói anh lạnh lẽo.

Chu Song Song muốn lắc đầu nhưng bị anh nắm lấy cằm nên không thể động đậy.

Không còn cách nào khác, cô lên tiếng, “Không, không có…”

Thanh âm cô hơi run rẩy. Gương mặt anh gần kề trong gang tấc, cô có thể cảm nhận hơi thở anh đều đặn phả ra làm gò má cô ngứa ngáy.

Cô nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, càng lúc càng mạnh.

Ở nơi góc tối hành lang, cô nghe rõ từng chữ anh nói.

“Hôn cũng hôn rồi, cậu còn tránh cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play