Tập vẽ mở ra ngay ngắn trên bàn, hiện rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh.
Cố Hề Đình khẽ run.
Giây phút ấy, anh không biết phải diễn tả cái cảm xúc khác thường trong lòng mình như thế nào.
“Đình ca nhìn này, đây không phải là cậu sao?” Tề Thư đưa tay lật thêm vài tờ.
Cố Hề Đình nhìn chằm chằm tập vẽ, ánh mắt ngừng trên dòng chữ đáng yêu nơi góc giấy:
“Mình thích cậu nhất…”
Cố Hề Đình nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.
Từng hồi từng hồi liên tục làm rối loạn tâm trí anh.
“Song Song?”
Giọng Nhậm Hiểu Tĩnh từ cửa phòng học truyền đến, Cố Hề Đình theo phản xạ đưa mắt nhìn sang.
Chu Song Song đứng ở ngay cửa, sau lưng là ánh mặt trời.
Ngược nắng chôn chân tại chỗ, cả người cô như phát sáng.
Sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt hạnh kiều diễm thường ngày giờ phút này đầy bất an cùng hoảng loạn.
Ngày hôm nay, bí mật mà Chu Song Song tưởng như sẽ mãi cất giấu nơi đáy lòng mình cuối cùng vẫn không tránh khỏi việc bị phơi bày trước ánh sáng,
cũng như bại lộ hoàn toàn trước mắt anh.
Chỉ trong chút thời gian nghỉ ngắn ngủi, cả lớp 11-3 đã nháo nhào cả lên.
Bạn học miền Nam mới chuyển đến thế mà lại thích Cố Hề Đình.
Mọi người cảm thấy bất ngờ nhưng cũng thấy hợp tình hợp lý.
Mặc dù Cố Hề Đình tính tình kì quái lại lãnh đạm, nhưng lại có khuôn mặt cùng dáng người rất dễ bị cảm nắng.
Rất nhiều nữ sinh ôm ảo tưởng với Cố Hề Đình, họ chắc hẳn cũng có những cảm xúc thầm kín, những ưu tư của riêng mình nhưng tuyệt nhiên không ai dám thể hiện ra ngoài.
Mà tập vẽ bí mật của Chu Song Song lại bị Cố Hề Đình tận mắt nhìn thấy như vậy…
Mọi người suy đoán, bạn học người Nam này chắc sẽ gặp họa đây.
Những tiết học sau, Chu Song Song rất trầm mặc, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh.
Cô cẩn thận cất tập vẽ của mình đi nhưng tay lại không ngừng run rẩy.
Cố Hề Đình đã sớm rời đi.
Lúc thấy cô sững người ở cửa, anh liền đứng dậy vòng ra cửa sau đi mất.
Dù từ đầu đến cuối Chu Song Song luôn gắng giữ biểu hiện trấn định nhưng
thấy bóng dáng anh dần biến mất sau cửa lớp, cô vẫn không nhịn được đỏ
bừng hốc mắt lên.
Tề Thư cũng đi theo Cố
Hề Đình, vô tình để lại mình Chu Song Song bất lực đón nhận tất cả ánh
mắt soi xét của mọi người, cô hốt hoảng ngồi tại chỗ âm thầm chịu đựng.
Đến giờ nghỉ trưa, mọi người tụ năm tụ bảy đến căn tin ăn cơm, Chu Song Song vẫn nắm chặt bút trong tay, không có phản ứng.
“Song Song…” Nhậm Hiểu Tĩnh lo lắng.
Chu Song Song lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Nhậm Hiểu Tĩnh, giương
giương khóe miệng, “Hiểu Tĩnh, cậu đi ăn đi, mình không đói lắm.”
Nhậm Hiểu Tĩnh thấy bộ dáng này của cô cũng chẳng còn hứng ăn nữa, cô ngồi
xuống, nhìn Chu Song Song một hồi rồi do dự hỏi, “Song Song, cậu thật
sự… thích Cố Hề Đình sao?”
Nếu không phải cô sợ để tập vẽ ở nhà sẽ bị Cố Hề Đình phát hiện mà mang theo trong
cặp, nếu mà tập vẽ của cô cứ bình yên ở đó không rơi ra ngoài… thì nghe
Nhậm Hiểu Tĩnh hỏi vậy, cô nhất định sẽ lắc đầu một cách quyết đoán.
Bởi vì từ trước đến giờ đó luôn là bí mật thầm kín của riêng cô.
Cô không dũng cảm, vĩnh viễn không đủ dũng khí như Phục Lam hôm đó, tỏ
tình ngay trước mặt anh, đến cả một bức thư tình cô cũng không có can
đảm viết.
Chính Chu Song Song xưa nay cũng ghét bản thân luôn hèn nhát như vậy.
Nhưng mỗi lần đối diện với anh, cô lại cảm thấy mình rất nhỏ bé.
Đơn phương, có lẽ luôn biết cách tàn nhẫn dày vò người như thế, nhưng đồng
thời, nó cũng cho Chu Song Song cơ hội đối mặt với thế giới.
Bởi vì bây giờ, bí mật đã không còn là bí mật nữa.
Cô nhẹ gật đầu với Nhậm Hiểu Tĩnh thay cho câu trả lời.
“Song Song…” Ánh mắt Nhậm Hiểu Tĩnh phức tạp, “Cậu mà cũng bị sắc đẹp làm mù mắt sao?”
Thật ra lúc trước Nhậm Hiểu Tĩnh đã có lần phát hiện nhưng cô chỉ cho rằng mình đang phỏng đoán lung tung.
Ai mà biết cô lại đoán chuẩn như vậy?
“Song Song, Cố Hề Đình không hợp với cậu.”
Cuối cùng, Nhậm Hiểu Tĩnh thở dài một hơi.
Cố Hề Đình cao ngạo như vậy đời nào sẽ chú ý đến người khác?
Một người thành tích ưu tú, dáng dấp lại vô cùng đẹp mắt như anh đương nhiên sẽ thu hút nhiều nữ sinh.
Như đại đa số nữ sinh, Nhậm Hiểu Tĩnh cũng từng chết mê chết mệt với bề ngoài xuất sắc và tính cách lạnh lùng của Cố Hề Đình.
Nhưng những lúc trái tim pha lê của cô dâng trào cảm mến đều bị sự lạnh nhạt Cố Hề Đình đập vỡ vụn.
Anh không phải là học sinh khiêm tốn lễ phép, ngược lại, anh biết đánh
nhau, cũng thường xuyên cúp học, thậm chí còn đánh cả giáo bá của trường đến mức nhập viện.
Đối với những người thích mình, anh không có kiên nhẫn, cũng chẳng bao giờ để tâm đến.
Cho dù là vậy vẫn có rất nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ anh.
Nhậm Hiểu Tĩnh đôi lúc suy nghĩ, rốt cuộc người như thế nào mới có thể động đến tâm can sắt đá của Cố Hề Đình?
Ở Tầm Thành Nhất Trung, vấn đề này được rất nhiều người thảo luận, Nhậm
Hiểu Tĩnh im lặng một bên, cũng nghe được rất nhiều, nhưng chẳng thể
liên tưởng tới người như Chu Song Song.
Cô quá mức an tĩnh lại vô cùng ngoan ngoãn, tựa như hồ nước mùa xuân, không chút xôn xao rung động.
Tóm lại là không phải kiểu người Cố Hề Đình sẽ thích.
Nghe Nhậm Hiểu Tĩnh nói xong, Chu Song Song trước sau vẫn trầm mặc, chưa từng mở miệng.
Kết thúc tự học buổi tối, Chu Song Song ngồi xe buýt về nhà.
Nhập mật khẩu, cửa tự động mở ra.
Vừa mở đèn phòng khách, Chu Song Song giương mắt liền thấy một thân ảnh cao gầy đang nằm trên sô pha.
Đồng tử cô co lại, sững sờ đứng trước cửa.
Có lẽ bởi vì ánh đèn quá chói nên người nằm đó khẽ nhíu mày, sau đó lập tức mở mắt.
Đôi mắt màu hổ phách ban đầu hơi mê man, nhưng chỉ trong chốc lát, anh xoa xoa huyệt thái dương, mắt lại tỉnh táo như thường.
Anh nghiêng đầu thấy Chu Song Song cứ mải ngây ngốc, không chịu đi vào, liền nhíu mày một cái.
“Cậu đứng đó làm gì?” Giọng anh trầm thấp còn mang chút ngái ngủ.
Chu Song Song siết chặt cặp sách, vẫn đứng yên chỗ cũ.
Cậu ấy chưa rời đi.
Đây là chuyện cô không ngờ được.
“Lại đây.” Anh tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Nhưng dù anh nói gì Chu Song Song vẫn đứng yên nơi đó không nhúc nhích.
Cố Hề Đình híp mắt lại.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Chu Song Song vừa xoay người muốn đi ra cửa, Cố Hề Đình lập tức đứng lên, “Cậu đi đâu?”
Chu Song Song dừng lại nhưng vẫn không chịu xoay người.
“Chu Song Song, cậu nói cho tôi biết, trời tối như này rồi cậu muốn đi đâu?” Giọng Cố Hề Đình trở nên lành lạnh.
Chu Song Song sửng sốt.
Đúng vậy, ra khỏi cửa này thì cô có thể đi đâu?
Chu gia sao?
Không thể nào.
Nhưng rất nhanh sau đó cô nghĩ đến Tuân Dực.
“Mình đi tìm Tuân Dực.” Chu Song Song cuối cùng cũng chịu nói chuyện.
Cô quay người về phía anh, lưng thẳng tắp, dáng đứng đoan chính.
Tâm tình không tốt đè nặng nơi ngực trái, làm cô vô tình như đang cương ngạnh với anh.
Cố Hề Đình nhìn chằm chằm bóng lưng cô, nghe cô nói xong thì cười lạnh, “Cậu nói tìm ai cơ?”
Chu Song Song mím môi, không nói gì thêm.
Cố Hề Đình trực tiếp đi tới cửa, vòng qua người cô, “Cậu đi làm gì?”
“Tôi đi là được.”
Cửa đóng “Ầm” một tiếng, phòng khách im lặng trở lại.
Chu Song Song đứng nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, hồi lâu cũng không động đậy.
Không biết qua bao lâu, cô bỗng ngồi xổm người xuống, chôn đầu vào hai đầu gối, nước mắt từng giọt nặng hạt rơi xuống.
Đêm hôm ấy, Chu Song Song khóa lại tập vẽ trong ngăn kéo.
Cô cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Mấy ngày sau, Chu Song Song bị Cố Hề Đình cho ăn “bơ” toàn tập đã trở thành tiểu đáng thương trong mắt tất cả bạn học lớp 11-3.
Từ khi Chu Song Song đổi chỗ với Tề Thư thì giữa hai người bọn họ như cách nhau cả một dải ngân hà.
Đình ca không muốn nói chuyện với cậu, bạn nhỏ cùng bàn kia cũng không nói
một câu nào, giữa hai người là bầu không khí kỳ lạ mà một từ “áp lực”
cũng chẳng diễn tả được.
Cậu ngồi bên bàn học mà như đang trên đống lửa.
Cho đến một ngày nọ, bên ngoài cửa lớp 11-3 xuất hiện một cậu nam sinh, nói là muốn tìm Chu Song Song.
Đổi chỗ với Tề Thư xong thì Chu Song Song ngồi gần cửa sổ, ngày thường muốn đi ra ngoài đều phải nhờ bạn học đằng sau lùi bàn xuống chút để cô
không phải đối mặt với Cố Hề Đình.
Nghe nói có người muốn tìm mình nên Chu Song Song đứng lên, bạn học đằng sau thấy vậy nhanh tay giúp cô nhích bàn xuống.
Chu Song Song cười với cậu, tức khắc sắc mắt cậu bạn liền ửng đỏ.
Đi ra hành lang, Chu Song Song thấy một thân hình cao gầy đứng ở đằng xa.
Cậu mang cặp mắt kính lớn, mặt mũi thanh tú, đối với cô khẽ cười, tiếng nói nhu hòa, “Cậu là Chu Song Song?”
“Cho hỏi cậu có chuyện gì không?” Chu Song Song gật đầu, sau đó hỏi lại.
Cậu nam sinh gương mặt sạch sẽ, nụ cười ôn hòa, đưa tay ra, trong tay cậu là một cái thẻ, “Cậu bị rớt thẻ học sinh này.”
Chu Song Song ghé nhìn, theo phản xạ sờ sờ túi áo, quả nhiên đã bị rơi mất.
Vì vậy cô vội vàng nhận lấy, thành tâm nói, “Cảm ơn cậu.”
Tề Thư ngồi trong lớp nghiêng đầu ngó qua cửa sổ nhìn hai người đứng cách
đó không xa, cậu tò mò họ đang nói chuyện gì. Cố Hề Đình bên cạnh không
biết đã tỉnh lại tự lúc nào, lúc này đang yên lặng nhìn chằm chằm hai
người bên ngoài, ánh mắt lạnh như băng.
Tề Thư bất ngờ.
Sao vẻ mặt này của Đình ca… lại đáng sợ như vậy?
Chu Song Song vừa vào lớp liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh.
Cô mím môi tránh né.
Có lẽ thói quen thật là một việc đáng sợ.
Cố Hề Đình trước đây chưa bao giờ nghĩ vậy.
Anh đã quen thuộc với thi thoảng những lần Chu Song Song lén nhìn mình,
quen với việc mỗi sáng cô đều đặt trên bàn một hộp sữa ngọt đến khó
nuốt, quen với đôi mắt hạnh to tròn những khi bạo dạn nhìn thẳng anh hay cả gương mặt đỏ ửng ngại ngùng ngay sau đó…
Nhưng cô lại bỗng nhiên thay đổi.
Không lén nhìn anh, cũng không đưa sữa cho anh nữa, ấy vậy mà anh lại nhớ đến những động tác nhỏ như vậy.
Anh cảm thấy không quen chút nào.
Buổi tối trằn trọc khó ngủ, Cố Hề Đình không nhịn được mà lấy điện thoại ở đầu giường, gửi tin nhắn cho Tề Thư.
Gu: Làm sao để bỏ được thói quen xấu?
Lúc Tề Thư nhận được tin nhắn là rạng sáng ba giờ.
Đôi mắt cậu khẽ mở, liên tưởng đến bầu không khí mấy ngày đây của hai người cùng bàn, lại nhớ đến cuốn tập vẽ hôm đó, cậu cười cười hai tiếng, rồi
trả lời:
Thư Khắc: Đình ca, thói quen xấu của cậu tên là Chu Song Song phải không?
Cố Hề Đình nửa đêm ngồi chờ tin nhắn, thấy tin cậu trả lời, mặt mày bỗng dưng như ngưng tụ sương lạnh.
Mẹ nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT