Editor: Thùy Linh

Beta: Bỉm

Có lẽ vì vừa khóc nên mắt cô còn đọng nước, trông lấp lánh yêu kiều đến động lòng người.

Gấu mèo Tuân Dực như thừa thãi đứng cách đó không xa, nó chà chà móng vuốt, lên tiếng thăm dò, “Hay là tôi đi nhé…”

Còn chưa dứt lời nó đã bị ánh mắt lạnh như băng của Cố Hề Đình tia đến, nhất thời não trống rỗng, quên mất đang định nói gì.

“Đến nhà cậu đi.”

Cố Hề Đình mặc kệ con gấu mèo ngơ ngác, trực tiếp nắm lấy cánh tay Chu Song Song đi ra ngoài.

Lúc anh xoay người thì cái đuôi phía sau cũng biến mất.

“…?”

Tuân Dực ngây ngốc chôn chân tại chỗ.

Hiện giờ đã là rạng sáng, trên đường không một bóng người, nhưng dòng xe cộ vẫn nối đuôi nhau lưu động.

Cố Hề Đình cố ý ôm lấy bả vai Chu Song Song, đem toàn bộ trọng lượng thân thể tựa trên người cô.

Nhìn cô khó khăn đỡ anh đi về phía trước mà tâm tình cũng như tốt hơn.

Lơ đãng ngắm nhìn bầu trời đêm đen nhánh đầy sao, anh bỗng ngẩng đầu, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

“Có phải là rất đau hay không?” Chu Song Song nghĩ rằng anh đang rất đau, liền dừng bước, khuôn mặt nhỏ ngước lên nhìn anh, “Cậu có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

Mặt Cố Hề Đình lúc này hơi tái nhợt, ngay cả môi cũng trắng bệch, anh nghe thấy cô nói thì nhìn xuống, “Nghỉ ngơi thì máu sẽ tự khô lại sao?”

Thật ra vết thương của anh đã không còn chảy máu.

Đây là một loại năng lực mà người thường chắc chắn không có.

Chỉ tại lúc nãy anh bị con đại xà chích độc nên vết thương không được nhanh lành như trước, nhưng không đến mức không thể làm máu ngừng chảy.

“Thật xin lỗi…” Chu Song Song vội vàng đỡ anh đi nhanh lên trước.

Đi tới ven đường, Chu Song Song lấy điện thoại ra gọi taxi.

Sợ tài xế sẽ thấy máu trên người Cố Hề Đình nên Chu Song Song cởi áo khoác ngoài của mình ra giúp anh che lại.

Cố Hề Đình thấy động tác cẩn thận của cô thì trong lòng khẽ rung động, như có một chiếc lông vũ chạm qua, vừa tê dại vừa ngưa ngứa.

Lông mi anh run lên, che khuất con ngươi màu hổ phách sâu thẳm bên trong.

Lúc lên xe, Chu Song Song còn chu đáo kéo áo che cho anh.

“Cậu muốn uống nước không?” Cô quan tâm hỏi.

Lúc này Cố Hề Đình đã tỉnh táo trở lại, anh nhắm mắt không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Tài xế là một người đàn ông trung niên, thấy cô bé phía sau đang chăm sóc chàng trai đang “say rượu” thì ông hỏi, “Cô bé, hai đứa mấy tuổi rồi mà bạn trai cháu uống rượu nhiều vậy?”

Chu Song Song bị hai chữ “bạn trai” của bác tài xế làm đỏ mặt.

Cô vội vàng xua tay, “Không, không phải đâu ạ…”

“Được rồi, con nghĩ chú không nhìn ra sao?” Chú tài xế cười một tiếng tỏ vẻ hiểu rõ mọi chuyện.

Gò má Chu Song Song đỏ bừng, cả người bồn chồn như ngồi trên đống lửa.

Ở nơi cô không thấy, Cố Hề Đình đang nghỉ ngơi bên cạnh bỗng nhiên mở mắt.

Ánh đèn đường chiếu qua cửa xe, anh có thể thấy rõ sườn mặt cô ửng đỏ, lông mi dài nhè nhẹ run.

Có chút ưa nhìn.

Cố Hề Đình chợt nhắm mắt lại, mông lung suy nghĩ.

Sau khi xuống xe, Chu Song Song đỡ Cố Hề Đình vào nhà.

Mở cửa ra, Chu Song Song không kịp đổi giày mà trực tiếp đỡ Cố Hề Đình ngồi lên ghế, sau đó chính mình đi tìm hộp thuốc cứu thương.

Cô ôm cái hộp đi tới, mở ra thấy rất nhiều đồ vật nên nhất thời không biết lấy cái gì.

Vì vậy cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hề Đình.

“Để tự tôi.” Cố Hề Đình thấy cô ngơ ngẩn, anh ngoắc tay kêu cô đưa hộp thuốc cho mình.

Chu Song Song liền làm theo.

Vết thương bên hông anh đã ngừng chảy máu nhưng khi nãy máu tươi có lan ra đồ mặc, Cố Hề Đình vừa cởi nút áo thì thấy cô gái nhỏ đang chăm chú nhìn anh.

“Cậu không xoay qua chỗ khác à?” Anh vừa nói tay vừa mở từng nút một.

Chu Song Song như tỉnh mộng, gò má cô nóng lên vội vàng xoay người.

Cố Hề Đình mỉm cười nhìn bóng lưng cô, ngay sau đó anh liền cúi đầu tháo từng nút áo.

Muốn xử lý tốt vết thương nên anh không thể tránh khỏi việc vải áo sơ mi lướt qua da, chà xát lên miệng vết thương, làm nó lần nữa chảy máu.

Mới đó thôi mà trán anh đã đẫm mồ hôi hột.

Thuốc thường đối với anh không có tác dụng, Cố Hề Đình rắc chút bột thuốc đã chuẩn bị trước trong túi áo lên vết thương liền đỡ hơn nhiều.

Đến khi anh băng bó lại xong xuôi, giọt mồ hôi lạnh trên trán lăn xuống, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi.”

Anh lên tiếng nhắc cô gái đang ngồi như tượng gỗ bên kia.

Chu Song Song lập tức quay đầu, vừa vặn thấy anh ở trần nửa người trên, lộ ra lồng ngực trắng nõn cùng mảnh vải quấn quanh hông.

Trong chớp mắt Chu Song Song lại quay về hướng cũ, không dám nhìn anh nữa.

“Mình đi lấy quần áo cho cậu!” Cô đứng lên chạy mất.

Vì cô thường xuyên bị bệnh nên có lúc chú Hai sẽ ở lại một đêm, trong nhà còn giữ vài bộ đồ của chú.

Chu Song Song cầm một cái áo sơ mi chạy ra ngoài phòng khách liền đối thẳng với ánh mắt đầy xem xét của Cố Hề Đình.

Mí mắt anh hơi mở, nhìn chằm chằm chiếc áo trong tay cô, “Là của ai?”

Ngữ khí nghe không tốt lắm.

Chu Song Song sửng sốt, sau đó thành thật trả lời, “Của chú Hai mình.”

Cuối cùng sắc mặt anh cũng đỡ hơn, anh hắng giọng, gượng gạo quay đầu, “Đưa tôi.”

Chu Song Song đưa tới, sau đó lại ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác.

Cố Hề Đình thay đồ xong thì điện thoại reo lên.

Anh không cần nhìn cũng biết chắc là mẹ.

Không biết điện thoại reo bao nhiêu lần, đúng là chỉ có nghị lực của Đồ Ngọc nữ sĩ mới lớn như vậy.

“Mẹ…” Cố Hề Đình vừa nhìn Chu Song Song vừa trả lời điện thoại.

“Cố Hề Đình, con đang ở đâu?” Đồ Ngọc ở đầu bên kia gầm thét.

“Có biết mấy giờ rồi không mà còn chưa về! Về đây mẹ đánh chết con!”

“Làm sao mà mẹ có thể sinh ra một đứa ham chơi như con chứ! Về nhà!”

“Lúc ra cửa không phải con nói là sẽ không đi gây chuyện sao?”

“…” Cố Hề Đình chỉ kịp kêu bà một tiếng, sau đó không nói được lời nào.

Đồ Ngọc nữ sĩ còn mắng, “Cái thằng chó con này, con bị câm sao?”

“…Mẹ cho con nói à?” Cố Hề Đình bất đắc dĩ nói một câu.

“Bây giờ con ở đâu?” Đồ Ngọc tức giận hỏi.

Cố Hề Đình liếc mắt nhìn người nọ đang ngoan ngoãn ngồi trên thảm, anh nhíu mày, “Con ở nhà Tề Thư.”

“Là con vịt nhỏ nhỏ đấy hả? “Đồ Ngọc nữ sĩ nhớ lại.

“Mẹ, người ta là hạc.” Cố Hề Đình nhàn nhạt đáp.

“Vậy kêu nó ra đây nói chuyện với mẹ!” Bà đương nhiên không thể dễ dàng tin vào những lời này.

“Cậu ấy vừa chơi game xong, đang đi tắm.” Cố Hề Đình nói dối không chớp mắt.

“Thật không?” Đồ Ngọc hừ một tiếng.

“Bây giờ hơi trễ rồi, ngày mai mẹ có thể gọi điện hỏi.” Cố Hề Đình thành tâm đề nghị.

“Vậy bao giờ con về?” Đồ Ngọc nữ sĩ lại hỏi.

Cố Hề Đình thấy cô gái nhỏ ngồi đó bỗng giật mình, hiển nhiên là đang mong chờ câu trả lời của anh.

Vì vậy anh cong khóe miệng, nói: “Mấy ngày nữa rồi con về.”

“Con muốn làm một con hồ ly hoang sao?” Đồ Ngọc cười lạnh.

“Thôi, chỉ cần không gây chuyện là được rồi.”

Cuối cùng Đồ Ngọc vẫn không quên nhắc nhở.

Bà biết Tề gia, người ta là hoàng tiên hạc gia tộc, cũng coi là nửa thần tiên, Đồ Ngọc cũng không phản đối Cố Hề Đình thân quen với họ.

“Nhưng con còn chưa nói cho mẹ biết, bạn học Chu…”

“Được rồi mẹ, con muốn đi ngủ.”

Cố Hề Đình biết bà định nói gì nên liền đánh gãy lời bà.

Vừa cúp điện thoại, Cố Hề Đình nhìn thẳng vào mắt Chu Song Song.

“Nhà cậu có phòng cho khách không?” Anh hỏi cô.

Chu Song Song lập tức đứng dậy, “Có!”

Sau đó cô vội vàng chạy đến phòng ngủ giúp anh thay tấm ga giường.

Gần như chỉ ngủ được mấy tiếng, Chu Song Song đã bị tiếng đồng hồ đánh thức.

Lăn lộn trên giường một lúc lâu cô mới chống nạnh đứng dậy.

Mơ màng đi tới phòng rửa mặt, Chu Song Song vừa đánh răng vừa soi gương, đôi mắt không thể mở ra được.

Đến khi cô thấy một bóng người khác trong gương mới đột nhiên mở to hai mắt, trong nháy mắt tỉnh táo trở lại.

Tất cả trí nhớ tối hôm qua ùa về, lúc này cô mới nhớ trong nhà mình còn có người khác.

“Ngoan ngoãn đánh răng đi.” Cố Hề Đình ngủ không ngon vì bị thương nên sắc mặt khá kém, đầu tóc rối loạn, thấy Chu Song Song đứng ngốc ở nơi đó, trên cằm còn dính bọt nên đưa tay ra búng trán cô.

Chu Song Song vội vàng quay đầu ngoan ngoãn đánh răng.

Mấy con sâu ngủ lúc nhúc trong cô như chạy biến mất.

Cô lấy bàn chải đánh răng mới từ tủ ra đưa cho anh sau đó liền lui về bên cạnh cầm ly mình súc miệng.

Hai người đứng bên bồn rửa mặt cùng vệ sinh cá nhân, trong lòng Chu Song Song sinh ra loại cảm giác thật lạ.

Thỉnh thoảng cô không nhịn được mà lén nhìn anh.

Gương mặt trắng sáng, lông mi dài mảnh che khuất đôi mắt anh, thần sắc lạnh nhạt có chút lười biếng.

Cô để ý có túm tóc dựng thẳng trên đầu anh, rất muốn giúp anh chỉnh lại, nhưng rốt cuộc vẫn không đủ dũng khí.

“Hôm nay cậu nghỉ ở nhà nhé?” Chu Song Song lưng đeo cặp sách, lo lắng cho vết thương của anh.

Cố Hề Đình nhìn thoáng qua cô, anh ngồi trên sô pha nhẹ gật đầu.

“Vậy mình đi mua đồ ăn sáng bên ngoài.” Chu Song Song nắm chặt quai đeo.

Cố Hề Đình ừ một tiếng, lại thấy cô đứng đó, “Cậu còn có việc gì sao?”

Chu Song Song gật đầu, gò má ửng hồng, cô nhìn anh ngượng ngùng, lấy hết dũng cảm mở miệng, “Cái đó… Số điện thoại của cậu là gì?”

“Vì mình không biết cậu thích ăn gì…” Cô giải thích.

Cố Hề Đình vốn không muốn ăn, bình thường anh cũng không quá chú trọng chuyện ăn uống, nhưng thấy cô thận trọng như vậy anh cũng ngoắc ngoắc tay, “Cậu đưa điện thoại đây.”

Chu Song Song ngoan ngoãn đưa cho anh.

Cô không cài mật khẩu nên Cố Hề Đình nhanh chóng mở ra, sau đó nhập số của mình vào rồi trả lại điện thoại cho cô.

Chu Song Song lấy điện thoại về, thấy màn hình đang hiện là giao diện của Wechat, cô chưa kịp phản ứng đã thấy Cố Hề Đình cầm điện thoại của anh lên bấm bấm mấy cái, chưa tới hai giây, Wechat trên tay cô liền hiện lên một liên hệ mới.

Cô sửng sốt.

“Có chuyện gì thì tìm tôi.” Cố Hề Đình ném điện thoại trên ghế, nói một câu.

“Ừm.” Chu Song Song đáp.

Khi cô đi ra khỏi nhà đón ánh nắng ban mai, trong lòng vui mừng không thôi, cô cầm điện thoại di động, cảm giác thoải mái cười mỉm.

Cô như người trên mây bước ra khỏi nhà, tâm tình nặng nề đè nén nơi đáy lòng như được ánh nắng ban mai thay thế, dần dần mở cửa cho xúc cảm vui mừng. Tay cô nắm chặt di động, cong cong khóe môi, lúm đồng tiền nhỏ lấp ló hai bên má.

Trong giờ học, Chu Song Song thỉnh thoảng xuất thần.

Cô mải nghĩ về căn nhà luôn vắng người của mình hiện tại lại có một cậu thiếu niên ở đó.

Không kiềm chế được mà cứ suy nghĩ vẩn vơ, không biết giờ này anh đang làm gì, liệu có ăn bữa sáng cô mua cho không.

Đây rõ ràng là bị ràng buộc.

Trái tim nơi lồng ngực cô đã hoàn toàn thuộc về người khác.

Buổi trưa, Chu Song Song theo Nhậm Hiểu Tĩnh đi đến nhà ăn.

Bưng khay cơm ngồi xuống bàn, Chu Song Song cảm giác điện thoại rung rung, cô để đũa xuống, lục túi áo đồng phục lấy điện thoại ra.

Là thông báo của Wechat.

Cố: “Cậu đang ăn trưa à?”

Là Cố Hề Đình.

Chu Song Song vội vàng trả lời:

Tiểu Hoàn Tử: “Đúng vậy.”

Cô đợi mấy phút mới thấy anh nhắn lại:

Cố: “Ừ.”

Chu Song nhìn tin nhắn anh một hồi mới bắt đầu ăn cơm.

Ở nhà, Cố Hề Đình nhìn bốn món mặn một món canh trên bàn, không khỏi phiền não.

Tại sao ăn sáng xong rồi còn ăn trưa?

Người thường tại sao phải ăn nhiều như vậy?

Dù lòng chất chứa nhiều thắc mắc nhưng Cố Hề Đình vẫn cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Hai ba ngày liền Cố Hề Đình đều ở nhà Chu Song Song, tình trạng thân thể này anh tuyệt đối không thể trở về Cố gia, nếu lỡ bị Đồ Ngọc phát hiện ra vết thương thì anh sẽ lộ tẩy mất.

Đến lúc đó lại không tránh khỏi việc bị mắng.

Cố Hề Đình cảm thấy Đồ Ngọc đối với anh là luôn luôn bảo vệ quá độ.

Có lẽ vì anh hôn mê mất 300 năm vất vả mới tỉnh lại, người làm mẹ như Đồ Ngọc đương nhiên mong muốn yêu thương anh để bù đắp 300 năm thiếu hụt kia.

Nhưng anh thật sự đã đủ khả năng gách vác mọi việc.

Chuyện lần này nếu Đồ Ngọc biết dù bị mắng hay trừng phạt, anh cũng sẽ không hối hận.

Sở dĩ lừa bà là tránh cho bà suy nghĩ lung tung sinh ra lo lắng sợ hãi.

Anh có thể chịu trách nhiệm mọi việc cũng không sợ bất kỳ sự uy hiếp nào.

Đối với Cố Hề Đình, hai ba ngày ngắn ngủi này chẳng có nghĩa lý gì nhưng với Chu Song Song, đó như thể là một niềm vui hiếm có suốt mấy năm qua.

Anh không biết, cô gái nhỏ mỗi đêm khóa mình trong phòng, đều nằm trước bàn đọc sách tỉ mỉ từng nét phác họa hình dáng của anh.

Cho đến một hôm anh đến trường trở lại.

“Cậu muốn đi học rồi sao?” Chu Song Song cầm cặp sách lên, nhìn anh đi đến cửa thì sửng sốt.

“Ừ.” Cố Hề Đình cúi đầu đổi giày.

Môi Chu Song Song mấp máy, “Vết thương của cậu…”

“Không sao.” Cố Hề Đình đổi giày xong đứng ở cửa nhìn cô.

Nghe anh nói vậy, cô cũng không biết làm gì hơn.

Khi hai người cùng nhau xuất hiện trước cửa, trong chớp mắt, mọi âm thành ồn ào huyên náo trong lớp học đều tan biến.

Mọi người không tự chủ được mà nhìn chằm chằm hai người.

Nhậm Hiểu Tĩnh nhìn đến mức quên mất phải nhai miếng bánh bao trong miệng.

Chờ Chu Song Song ngồi xuống, Nhậm Hiểu Tĩnh mới quay đầu lại toan hỏi chuyện nhưng thấy Cố Hề Đình lạnh mặt ngồi bên cạnh thì ngậm ngùi rút lui.

Tối qua Chu Song Song không học bài nên giờ đang vùi đầu làm bài tập.

Nhưng Vật lý đối với cô là một môn học rất khó nhằn, trong chốc lát, cô ngẩng đầu lên kêu Ngô Tư Dự bên cạnh Nhậm Hiểu Tĩnh, “Học ủy.”

Ngô Tư Dự quay đầu lại, thấy Chu Song Song gọi mình thì lúng túng đẩy mắt kính, “Có chuyện gì sao?”

“Đề này…”

Chu Song Song chỉ trên vở bài tập, còn chưa dứt lời đã bị Cố Hề Đình bên cạnh kéo lấy bím tóc, cô quên mất chuyện mình muốn nói, khó hiểu quay đầu nhìn anh.

Mặt anh lạnh tanh, không chút cảm xúc, vừa lúc Chu Song Song chú ý đến mình thì thản nhiên buông tay, ngước mắt nhìn chằm chằm Ngô Tư Dự phía trước, “Không phải chuyện của cậu.”

“…” Ngô Tư Dự biết Chu Song Song muốn hỏi bài nhưng cậu chỉ có thể bất lực quay người lên.

Cố Hề Đình hài lòng, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Chu Song Song, “Biết tại sao tôi không cần làm bài tập không?”

Chu Song Song bỗng nhiên bị anh hỏi, đầu óc trống rỗng chỉ biết khẽ lắc.

Sau đó cô thấy anh cười, nốt ruồi nơi đuôi mắt trái trở nên sinh động, đào hoa đến động lòng người.

Cô nghe thấy giọng nói mát lạnh phát ra từ phía anh, “Bởi vì tôi thông minh.”

Chu Song Song ngẩn người.

Cô dĩ nhiên biết anh thông minh.

Trừ giáo viên Ngữ Văn ra thì các giáo viên bộ môn khác thấy anh không nộp bài tập nhiều đến quen, cũng không quá để ý.

Vì bọn họ nói, Cố Hề Đình không giỏi Văn, bài luận của anh không bao giờ đủ số chữ yêu cầu… Dường như chỉ cần viết nhiều hơn chút sẽ làm hao tốn tế bào trong não anh.

“Cho nên tại sao cậu phải bỏ gần cầu xa?” Anh nghiêng đầu nhìn cô.

Màn cửa theo gió đung đưa, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào phòng học, nhàn nhạt, ấm áp rọi lên người anh, len theo từng đường nét sắc sảo, như vẽ nên bức tranh thủy mặc kinh diễm lòng người.

Cô ruốt cuộc cũng hiểu.

“Xa” là Ngô Tư Dự.

“Gần” chính là anh.

Hiểu rõ được ý anh nói, trái tim trong lồng ngực cô như mất khống chế mà đập liên tục, Chu Song Song cúi đầu né tránh ánh mắt.

“Hửm?” Một tay anh chống cằm, tựa người trên bàn học, âm cuối khẽ nâng cao giọng, có điểm mê hoặc.

Chu Song Song cầm chặt bút, trong đầu cô rối bời, bật thốt lên, “Cậu, cậu đang phải làm bài tập Ngữ Văn mà…”

“…”

Trong nháy mắt Cố Hề Đình đen mặt.

Cô không dám nhìn anh, phải một lúc sau mới nghe anh cười lạnh: “Tôi đúng là rảnh rỗi thật.”

Chu Song Song biết anh đang giận.

Cô do dự một lúc rồi kéo khóa cặp lấy ra một viên kẹo, dè dặt đưa đến trước mắt anh.

“Mình xin lỗi…”

Cô nhỏ giọng nói.

Cố Hề Đình không để ý đến cô, anh nhắm mắt nằm nghiêng trên bàn.

Chu Song Song nhấp môi, đôi mắt sáng của cô có chút luống cuống.

Cũng bởi vì chuyện này mà cô quên khóa cặp lại.

Lúc nghỉ giữa giờ, Nhậm Hiểu Tĩnh quay đầu lại thấy Cố Hề Đình đang ngủ thì nói nhỏ, “Song Song, đi vệ sinh với mình đi.”

“Ừ.” Chu Song Song gật đầu, cô khó xử đứng lên vì vướng phải Cố Hề Đình đang ngủ bên cạnh.

Cuối cùng bạn học ngồi phía sau khẽ kéo bàn lui xuống một chút.

“Cảm ơn cậu.” Chu Song Song nói.

Sau đó cô thuận lợi đi ra ngoài.

Chẳng may đến lượt Nhẫm Hiểu Tĩnh đi ra lại hậu đậu vấp phải ghế của chính mình, thân thể lảo đảo vô tình đụng trúng bàn của Chu Song Song. Cô ấy che chân nhỏ giọng “A.” một tiếng, vội vàng chỉnh lại bàn ngay ngắn rồi kéo tay Chu Song Song đi mất.

Đương lúc hai cô ra khỏi phòng học thì tập vẽ bí mật Chu Song Song đặt trong hộc bàn rơi ngay xuống đất.

Hai tiết học trôi qua Tề Thư mới khoan thai đến lớp, cậu thuần thục nhảy qua cửa sổ, thấp mắt nhìn thấy tập vẽ của Chu Song Song rớt bên cạnh.

“Gì vậy?”

Cậu cúi người nhặt lên, thuận tay muốn giúp cô bỏ vào hộc bàn nhưng khựng lại, cậu bỗng sinh ra lòng hiếu kỳ, do dự một lúc vẫn quyết định mở ra.

Trên tờ giấy trắng như tuyết, là những đường nét rõ ràng, của một gương mặt quen thuộc.

Hai mắt Tề Thư đột nhiên trợn to, ngẩng đầu nhìn Cố Hề Đình đang nằm ngủ trên bàn, sau đó cúi đầu nhìn lại tập vẽ… Không phải đây là Đình ca sao?

Cậu lại lật thêm mấy trang nữa cũng không thấy gì khác, tất cả bức vẽ đều có duy nhất một người.

“Oa…”

Bởi vì âm lượng hơi lớn nên chỉ trong chốc lát ánh mắt của mọi người đều tập trung lên cậu.

Tề Thư vội vàng kêu Cố Hề Đình, “Đình ca, Đình ca! Mau dậy đi!”

“Muốn chết phải không?” Cố Hề Đình bị cậu bất ngờ đánh thức, mặt mày nhăn nhó.

“Đình ca, cậu nhìn này!” Tề Thư đưa tập vẽ đến trước mặt anh.

Cố Hề Đình theo phản xạ hạ tầm mắt, nhất thời con ngươi anh co lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play