Ngoại thành Hàng Châu, một căn phòng nằm cheo leo lưng chừng núi, Tề Lâm Nhi tựa mình, thẫn thờ nhìn khoảng không, những giọt lệ lăn dài trên má.

.......

Kế hoạch ám sát thất bại, Chu Quế cùng Chu Hạo chết đi. Khiến hắn vô cùng đau xót. Từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, phải lang bạt đầu đường xó chợ, tìm cái ăn qua ngày. Cuộc sống tưởng cứ như vậy tiếp diễn, cho đến khi hắn gặp cả hai.

Lần đó, như bao ngày, sau khi ăn xin trở lại ổ, vô tình hắn gặp hai người đói ngất. Hắn đau lòng đưa phần ăn tối lại. Hai người dần hồi phục, Chu Quế nói:

“ Cảm ơn cậu nhóc. Đây là chút tiền lẻ chúng ta trả ơn.”

Vừa đưa túi tiền qua, tiếp:

“ Ta nhìn tướng mạo cốt cách của ngươi rất hợp học võ. Ngươi có muốn.”

Hắn nghe vậy động tâm, nhớ đến sự uy mãnh của Dũng chột, nói:

“ Học xong có một địch mười được không.”

Chu Quế cười ha hả:

“ Không chỉ mười mà hai mươi cũng được.”

“ Vậy ta theo ngài.”

Từ đó, hắn theo hai người lăn lộn. Hắn còn chứng kiến hai người dùng cách tương tự hôm đó để chiêu mộ ‘ sư muội’. Thấy hắn đã rõ chân tướng, Chu Quế cười:

“ Ngươi giờ có hối hận.”

Hắn lắc đầu:

“ Không. Còn tiếc là hai người không lừa sớm hơn.”

“ Haha.”

.......

Sau đó hai người tham dự Bạch Liên giáo, hắn cùng sư muội đi theo và rồi có ngày hôm nay.

Hai người rời đi, hắn một mặt căm phẫn lũ triều đình độc ác, một mặt cũng căm nghét chính giáo phái này. Tại sao phải chém giết? Chung sống hòa bình không được ư? Phản thanh phục minh làm gì? Hắn có phải họ Chu đâu?.....

Ngàn câu hỏi cứ hỗn loạn trong đầu. Thật lâu, hắn thẫn thờ buông xuông, bên cạnh sư muội Tề An nhẹ giọng:

“ Ám sát thất bại, tên kia ắt thêm lửa giận. Có cho người của ta rút về?”

“ Không cần. Muội cứ để vậy đi. Lí niệm cũng là gì khi chả còn mục đích. Muội truyền tin cho bọn Vương Tam Hoè, Lưu Chi Hiệp... tự chủ hành động. Thành hay bại cũng được? Cố gắng giết thêm vài người, cho bọn chúng đi bồi sư phụ?”

“ Làm vậy càng tổn hại. Hay là buông bỏ? Núi xanh còn đó, thiếu gì củi đốt.”

Hắn trầm mặc:

“ Từ nhỏ hai ta được sư phụ giáo, sống chết vì sứ mệnh phản thanh phục minh. Sư phụ hai người đã đi, giáo chúng chết vô số, không làm ra thành tích nào đó mà lui lại. Thì sau muốn gây dựng lại càng khó.... Liều ăn cả ngã về không...”

Tề An lắc đầu.

......

Bỗng lúc này, Nguyễn Toản trong thân áo đen kịt, chậm rãi đi đến, ném lá thư lại, nói

“ Sư phụ ngươi làm ra lần này. Một mặt cũng muốn kết thúc. Sứ mệnh đó quá xa xôi. “

Cả hai nhìn lên, thấy là Nguyễn Toản. Tề Lâm Nhi cầm lấy lá thư dở ra đọc. Đúng là nét chữ đó, ký hiệu đó...... Càng đọc cả hai càng thổn thức. Thật lâu, Tề Lâm Nhi đứng dậy ôm quyền:

“ Cảm tạ huynh, không biết lá thư này từ đâu mà có.”

Hắn cười:

“ Hôm đó giao chiến ta có ở ngoài. Trước khi quan phủ đến có lấy đi trước một số vật.”

Tề Lâm Nhi gật gật đầu, nói:

“ Không biết lần này huynh đến làm gì. Giờ ta vô sản không có gì có thể làm sinh ý.”

“ Haha.” Hắn cười lớn, tiếp:

“ Đàm tiền bạc lại mất lòng. Có thứ đáng giá hơn, đệ muốn nghe? Nếu không ta rời đi.”

“ Vậy được. Huynh nói thử xem” Tề Lâm Nhi suy tư đáp.

Hắn cười, nói:

“ Ta muốn đệ tách ra khỏi bạch liên giáo mang theo một bộ phận cực thân tín xuôi xuống biên giới phía Nam, thành lập một thái bình thiên quốc với khẩu hiệu vì dân nghèo cùng đả đảo tham quan..... trong đó thời gian đầu, ta sẽ tài trợ, để ổn định đời sống, cấy cầy tăng gia, buôn bán...... làm sao có thể tự cung tự cấp. Thật vững mới bắt đầu chiêu mộ, mở rộng.”

Tề Lâm Nhi nghe động tâm, là người đứng đâu, nên hắn biết được sự bất cập, hạn chế của mô hình Bạch Liên giáo hiện tại, những điều Nguyễn Toản nói có thể khắc phục hết thẩy.... Tề Lâm Nhi quay sang trao đổi củng Tề An. Thật lâu, đáp:

“ Không có miếng bánh không. Huynh nói đi?”

“ Haha. Ta muốn phát triển mạng lưới tình báo đồng thời giúp đỡ. Dù sao ta làm kinh doanh cũng trọng nhân quả. Mặt khác nơi đó là quê hương ta. Thành đạt cũng muốn góp một chút sức.....”

“ Được. Để đệ thu xếp. Xong sẽ báo lại.”

“ Cần gì thu xếp. Ta thấy ngoài Tề An và mấy người còn lại canh gác đủ thân tín. Những kẻ khác giờ này ở đâu, một là trốn chạy, hai là đã điên cuồng cướp bóc.... kẻ đến mệnh lệnh không nghe, đánh tin ư..?”

Nghe Nguyễn Toản nói, Tề Lâm Nhi cúi đầu, thở dài:

“ Vậy ta đi theo huynh.”

Gọi mấy người còn lại vào, khẽ căn dặn.

Một lúc sau, căn phòng cháy rực.

........

Do Nguyễn Toản an bài, mấy hôm sau, khắp Giang Nam thông tin Tề Vương cùng hai vị sư tổ bị chết trong kế hoạch ám sát, khiến lòng người trong giáo hoang mang.

Nhận thấy như vậy, Vương Tam Hoè, Lưu Chi hiệp, Ngô Bất Nguyệt...... cũng tỏ ra hoang mang, nhưng nhờ dùng tiền mua kế sách từ Hắc Vệ Quân, cả ba đã biến bất lợi thành có lợi. Những câu chuyện về lòng trung nghĩa, những khẩu hiệu “ Trả thù cho giáo chủ. Trả thù cho anh em.”..... lan ra. Những giáo chúng như được tẩy não, không còn lo sợ mà càng điên cuồng, khí thế hăng hái. Trong hoàn cảnh đó ba thành: Mã Sơn An, Vu Hồ, Tuyên Thành bị phá. Như một vụ nổ mạnh, khiến toàn bộ Giang Nam cũng như nhà Thanh rung động.

Các nơi biên giới hẻo lánh, bạo loạn cũng liên tiếp nổi lên.

........

Tô Châu, một căn phòng

Tây Độc đang thiu thiu ngủ thì bỗng một cánh chim xà xuống trên vai. Biết rằng có tin khẩn cấp, hắn ngồi dậy, chong đèn đọc. Đọc xong, cả người ớn lạnh, toát mồ hôi, thầm nhủ: May mắn không có chuyện gì xảy ra, nếu không công sức bao năm thành công cốc. Định thần, suy nghĩ thật lâu, hắn viết một lá thư đưa cho tên thân tín nói:

“ Ngươi nhanh chóng mang về kinh, dâng lên cho bệ hạ.”

“ Vâng.”

........

Đợi người rời đi, hắn cũng khẽ chỉnh chu quần áo, cho người gọi Lều Hoa cùng Hải Sát Lang tới.

Hai người vừa bước vào, hắn kể lại tình hình, xong tiếp:

“ Ta sẽ đem vài người tới Hàng Châu phục mệnh điện hạ. Tô Châu giao cho hai ngươi. Cấm hành động tùy ý, đợi lệnh từ kinh. Đặc biệt để ý tên Đông Tà đó, hắn có bất cứ di chuyển nào, lập tức báo cho ta.”

“ Vâng.”

Căn dặn thêm vài câu. Hai người rời đi, hắn cũng cùng mấy tên khác tiến về Hàng Châu.

.......

Bốn ngày sau (cũng là ngày Tề Lâm Nhi gặp Nguyễn Toản bên trên), Tây Độc đã tới Hàng Châu hai ngày. Theo chỉ đạo của Vĩnh Diễm, hắn bắt đầu tỷ thí, đàm đạo võ thuật, thông qua đó thăm dò tính cách bản chất Lê La.

......

Đêm ngày thứ hai, Tây Độc tiến vào căn phòng, Vĩnh Diễm đã đợi sẵn, cung kính:

“ Thưa điện hạ, thần thấy kẻ này có thể trưng dụng. Hắn vốn là trẻ mồ côi được một chùa nhỏ ở Tây Lãm thu nuôi, nên đối với việc cứu nạn, phát gạo dân nghèo rất cố chấp.

Điện hạ có thể mở giá cao như vậy thu mua, một mặt khiến hắn cảm kích, biết được người coi trọng. Mặt khác, hầu như hắn dùng tiền để mua gạo cứu đói..... Ngoại trừ những người quen, biết bản chất. Còn dân chúng chỉ có thể thấy đó là người dưới trướng điện hạ làm, tức là được điện hạ sai khiến, qua đó càng cảm tạ người. Nhất cử lưỡng tiện.”

Vĩnh Diễm nghe xong, lòng nở hoa, mặt ngoài vẫn điềm nhiên:

“ Được. Mấy ngày nay ngươi điều tra xung quanh, tiễu trữ phản tặc. Còn một tên có thể đang nhảy nhót bên ngoài.”

“ Vâng.”

..........

Ba thành trì Giang Nam bị phá, như vụ bom phát nổ, cả triều đình nhao nhao, từ hàng quán nước, đâu đâu cũng bàn luận.

Trong tâm điểm như vậy, Càn Long nhìn mấy người trong quân cơ các nói:

“ Việc này nói to cũng không phải. Nhỏ cũng không xong. Từ lâu, trẫm đã muốn lập Vĩnh Diễm làm trữ quân. Nhưng tích lũy chưa đủ. Nay nhân cơ hội này, trẫm muốn thử thách bản năng của hắn. Các khanh thấy sao.”

Mấy người liếc lẫn nhau, hô:

“ Bệ hạ anh minh.”

Càn Long gật đầu.

Lúc này, Hòa Thân đứng lên khỏi hàng cung kính:

“ Thưa bệ hạ, chúng ta đang có một nhánh quân đóng ở Lưỡng Quảng. Để không cũng nhàm rỗi, bệ hạ có thể cho hoàng tử điều khiển kết hợp với đội quân ở Tô Châu nhanh chóng bình định. Để lâu không tốt. Mặt khác, xứ mọi di phía Nam, vương nước đó đang trên đường về kinh. Là nước lớn, chúng ta cũng phải cho thấy thành ý.”

Càn Long khá hài lòng, nhìn triều thần, nói:

“ Hòa ái khanh đề nghị vậy. Các khanh có ý kiến gì không.”

“ Bệ hạ anh minh.” Ngoài mặt tung hô nhưng kẻ ngu cũng biết, Càn Long đang thuận thế đẩy Vĩnh Diễm lên. Bởi với 80 vạn quân, cho con lợn điều khiển cũng thắng chắc.

........

Hôm sau chiếu chỉ ban ra, hầu hết tất cả đều vui mừng. Dù sao, trong tất cả hoàng tử, Vĩnh Diễm cũng là nổi trội nhất. Mọi người cũng đoán từ lâu. Chỉ mỗi Hòa Thân cùng phe cánh có chút ỉu xìu.

.......

Tin nhanh chóng tới Hàng Châu, Vĩnh Diễm cười lớn, định bày tiệc khao tất cả, nhưng Tây Độc vội can ngăn:

“ Thưa điện hạ, lúc này cần nhất là thân dân, người làm vậy. Có thể khiến nhiều kẻ nghị kỵ gièm pha. Dù bệ hạ nói vậy, nhưng chưa chính thức, cần cẩn trọng. Chúng ta có thể mộ binh, nhanh chóng bình. Sau đó khải hoàn về kinh, tổ chức không muộn.”

Vĩnh Diễm nghe xong thấy có li, gật đầu:

“ Được. Trước dùng quân ở Tô Châu cường công Mã An Sơn, Vu Hồ. Quân Lưỡng công Tuyên Thành, sau đó phân tán ra xung quanh, bắt sống.”

“ Vâng.”

“ Mặt khác mỗi nơi đi qua, gom toàn bộ bọn Bạch Liên giáo lại, tập thể chém đầu, bắt người dân đi xem. Một tạo uy, hai cũng răn đe kẻ có tâm tư. Ai đi xem được phát gạo, phát áo. Hôm nọ, nhà họ Chu nói muốn làm từ thiện. Quần áo trước lấy bên đó,; lúa gạo bảo tên Lệ Ngạc chi ra.....”

“ Vâng.”

.......

Mấy hôm sau, bắt đầu từ Tô Châu, một đợt cuồng phòng càn quét. Thanh danh triều đình ban đầu bị ô uế bởi dịch bệch, Bạch Liên giáo..... lòng người oán hận. Nhưng chính những nơi như ba thành trì kia, ban đầu căm nghét, chỉ ngắn ngủi một tuần sống dưới sự bao phủ của Bạch Liên giáo, bỗng mong nhớ triều đình như con chờ mẹ. Cộng với chính sách khôn khéo của Vĩnh Diễm. Nhà Thanh cũng như Càn Long địa vị ngày còn cao hơn trước.

.........

Tô Châu lúc này, một đoàn xe ngựa đứng ở ngoài thành, nhìn thế đã định, Nguyễn Toản cười khổ:

“ Đúng là lão hồ li a. Lần này ta làm lợi cho các ngươi ư?”

Xong thúc ngựa rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play