Thư phòng, Nguyễn Toản bước vào đã thấy Chu Mẫn, áy náy nói:
“ Ta bận chút. Hơi trễ. Ngươi thông cảm.”
Chu Mẫn cười xòa:
“ Không sao. Đệ rảnh rỗi.”
Hắn cũng khẽ gật đầu, lấy chén trà uống, khen:
“ Quả là trà ngon. Không ngờ nơi đây ta cũng được uống trà sen...”
“ Haha. Trước đệ hỏi Lê La, thấy huynh thích nên cố tình chuẩn bi.”
Hắn nhìn sang thấy Chu Mẫn ánh mắt chờ mong khen ngợi, cười:
“ Cảm ơn thành ý của đệ. Mà mẫu áo ta bảo chuẩn bị đã xong chưa.”
“ Cũng được một ngàn bộ. Đệ đang tính tích trữ thêm rồi truyền ra. Dù sao, nếu quả như huynh nói thì chắc chắn sẽ đắt hàng nên tích trữ càng
nhiều càng tốt. Mặt khác, dịch bệnh đang hoành hành, tung ra sức mua
cũng hạn chế.”
Hắn lắc đầu:
“ Không cần. Cho mọi người thêm giờ, tích cực sản xuất, đồng thời
tăng lương gấp đôi. Hai hôm nữa tung ra, của hiếm thì càng quý.”
“ Vâng.”
“ Mà ta có ý này. Lô hàng đầu tiên tiến hành phát miễn phí. Dù sao nhìn tình cảnh ta cũng thấy thương lòng.”
“ Chúng ta có thể sử dụng hàng tồn. Dù sao công ích...”
“ Càng quý càng thể hiện được ra thành ý. Ngươi cứ chuẩn bị cho ta như vậy.....”
Chu Mẫm cảm thán:
“ Được. Huynh quá độ lượng...”
Hắn cười trừ:
“ Ngoài kia còn nhiều người khác cũng làm vậy, ta góp công sức nho nhỏ..... Chút này cũng chỉ như muối bỏ biển.”
Nghe vậy, Chu Mẫn trầm mặc, hắn ban đầu cống hiến cũng chỉ vì danh lợi, giờ huynh nói vậy... Thật lâu, Chu Mẫn nói:
“ Huynh khiến đệ hổ thẹn. Nhìn huynh làm, đệ cũng sẽ gom tiền mua lương thực phát cho người cần...”
“ Được. Tính thêm một phần của ta đi.”
“ Vâng.”
Trao đổi vài câu, hai người nhàn nhã đánh cờ. Lần này không hổ kỳ
thánh, chỉ vài nước cơ bản đã khiến hắn cúi lui, nhìn thế cục định, hắn
cười:
“ Đệ học đúng là nhanh. Giờ trò giỏi hơn thầy. Haha.”
“ Huynh đã nhường.”
Lúc sau, Nguyễn Toản cũng rời đi.
......
Mấy ngày sau, quả nhiên, chiếu lệnh ban ra, cộng thêm tác động của
quan phủ. Bệnh tật đẩy lùi, dân tâm ổn định, những nhóm Bạch Liên giáo
cũng không còn ngang nhiên như trước....
Trong một căn phòng, Tề Lâm Nhi nhìn hai lão già phía trước, cẩn trọng nói:
“ Sư bá, lần này ra tay liệu có ổn không? Tên kia ra ngoài chắc chắn
có một vị tông sư đi theo. Không bằng, đợi mấy hôm nữa, hắn ra khỏi
thành, chúng ta ra tay. Làm trong thành, e không ổn.”
Chu Quế lắc đầu:
“ Không cần. Nơi nguy hiểm lại là nơi an toàn nhất. Mặt khác dù có,
thì ta cùng Chu Hạo cũng xác định tử chiến. Đại hạn sắp tới, lấy cái
chết sáng tạo cơ hội cho giáo phái phát triển cũng không vô ích.”
Bên cạnh, Chu Hạo nghe vậy, gật đầu:
“ Tên này chết thì đại thanh cũng sẽ suy sụp. Cơ hội của chúng ta mới sáng rõ. Mấy trăm năm u tối rồi.”
Tề Lâm Nhi thở dài, biết không thay đổi được, cáo từ rời đi.
.....
Hai người nhìn Tề Lâm Nhi rời, ánh mắt lóe lên phức tạp, Chu Quế nói:
“ Lần này nếu thành công. Sẽ nổi lên cơn sóng dữ cả trong lẫn ngoài. Không biết Tề nhi chống đỡ được không?”
“ Bằng bản sự. “ Chu Hạo thở dài, tiếp:
“ Kế hoạch cũng lên chấm dứt. Dòng họ Chu khó mà đông sơn tái khởi,
chết nhiều người rồi. Để hai chúng ta kết thúc tất cả vậy. Tề nhi sống
yên ổn truyền xuống dòng máu đại minh là được...”
“ Ừm.... nên chấm dứt a....” Chu Quế có chút thổn thức, nói.
........
Giống như mọi hôm, Vĩnh Diễm lại dạo quanh phố phường, nắm bắt tình
hình dân tâm, nhưng vừa đi qua quán trọ, bên cạnh hắn, Tô Quí bỗng kéo
sát Vĩnh Diễm lại, hô lớn:
“ Có thích khách, bảo vệ điện hạ.....”
Tô Quí dứt lời, hai bóng đen cũng chém giết từ ngoài tới, nhanh chóng tiếp cận hai người. Chu Hạo cười:
“ Hôm nay là tử kỳ của các ngươi.”
Tô Quí hừ lạnh, nói:
“ Mạnh miệng. Xem ai chết..”
Khí thế bùng nổ, tông sư chi ý phát lên.
Chu Hạo thấy vậy càng cười lớn, quay sang nhìn Chu Quế, đồng thời khí thế bùng nổ, đè ép.
Tô Quí biến sắc, không nhiều lời, khẽ đánh mắt cho Vĩnh Diễm, kiếm xuất, bàng bạc dư chấn phát ra, cản hai người.
Nhân lúc đó, Vĩnh Diễm nhanh chóng rời đi, lẫn trong đám thị vệ, pháo hiệu nổ.
Lệ Ngạc trên tường thành, nghe tiếng pháo, biến sắc, nhanh mình lên ngựa lao tới...
.....
Chiêu đầu có thể cản nhất thời, không thể mãi mãi, kiếm trận nhanh
chóng phá tan.... Chu Quế lao kiếm chém tới chặn lão giả, còn Chu Hạo
nhanh chân rời đi. Thấy vậy, Tô Quí định đuổi theo nhưng Chu Quế quấn
sát, cười
“ Đối thủ của ngươi là ta.”
Tô Quí căm tức, trong lòng than thở:
“ Không thể đi được. Hi vọng điện hạ rời đi. Nhanh chóng giải quyết tên này.. rồi cứu viện.”
Nghĩ xong, không che giấu, thực lực toàn bộ phát huy, khí thế khẽ ép thoáng Chu Quế.
Chu Quế không lo sợ mà cười càng tươi, lao vào chiến.....
.......
Bên kia, dù dưới sự bảo vệ của hộ quân, nhưng chỉ cản trở được nhất
thời. Đứng phía sau, Vĩnh Diễm không bỏ chạy, bởi hắn biết dù hắn chạy,
chỉ cần giải quyết hộ vệ, tên kia sẽ nhanh chóng đuổi theo. Đi cũng chết mà chạy cũng chết. Hắn bắt đầu giảng đạo lí, dùng tiền tài, của cải dụ
dỗ để kéo dài thời gian đợi Lệ Ngạc tới, hoặc Tô Quí giải quyết xong
Nhưng Chu Hạo không đổi sắc, từng hộ vệ ngã xuống. Chỉ còn một hàng
nữa, sẽ giết tới, hắn bỗng nghĩ tới chiến thuật biển người. Nên nhìn
xung quanh, thấy được những người dân đang tán loạn bỏ chạy, hét lớn:
“ Ai hộ giá thành công, thưởng trăm lượng vàng, cho dù tử trận, gia đình sẽ được nuôi dưỡng, thưởng nhiều của cải.....”
Có nhiều kẻ động tâm dừng lại, nhưng nhìn qua vẫn vô cùng ít không thể thành trận, Vĩnh Diễm hét lớn:
“ Gia tăng gấp đôi. Ai giết được hắn, ta sẽ hứa hẹn một điều cùng với vàng bạc hậu hĩnh....”
Tiền càng lớn, mị lực càng cao. Dần dần nhiều người ở lại, lao đến.
Bên kia nhìn số người ngày càng đông, Chu Hạo cũng đen. Nghĩ tới, Chu Quế không thể kéo lâu, không giết nhanh, tất cả sẽ đổ bại. Gầm lên,
toàn lực phát:
Vĩnh Diễm tuy có thần phù chặn nhưng cũng chật vật, nhìn Chu Hạo đang chằm chằm tiến tới, hắn nhắm mặt, chờ đợi, trong lòng ngổn ngang.....
.........
Nhưng đúng lúc này, Lê La xuất hiện, một kiếm chặn ngang, dù chưa đột phá tông sư nhưng do Chu Hạo vừa tiêu hao, nên dễ đang bật lại....
Vĩnh Diễm mở mắt, Lê La nhìn hắn nói:
“ Điều ngươi hứa hẹn tin được không. Nếu đúng vậy, ta cũng liều một mạng. Không phải thì...”
Nhìn ánh mắt sắt lẹm, Vĩnh Diễm trong cơn cầu sinh ném một tấm lệnh bài khắc tên mình, sang nói:
“ Đây là miếng ngọc duy nhất, phụ hoàng ban cho ta. Ngươi tạm cầm lấy làm tin. Ta nói tất giữ lời.”
“ Được..”
Lê La cho vào người, cẩn trọng nhìn Chu Hạo tiến lại, Chu Hạo đen mày nói:
“ Việc này giữa ta và hắn. Ngươi xen vào làm gì. Ngươi chưa đến tông
sư đừng vì chút bạc mà liều. Tránh ra đi, ta coi như chưa có chuyện gì
xảy ra..”
“ Sự phụ ta nói, khi xuống núi phải giữ chữ tín. Ta đã nhận lời của
hắn thì sẽ dùng mạng để đền. Đủ hay không đừng có dùng miệng.” Kiếm cũng rời vỏ, lao lên:
“ Giết...”
Hai người đánh nhất thời ngang tay. Bên cạnh, Vĩnh Diễm khẽ lau mồ hôi.
........
Bên kia Tô Quí cuối cùng cũng chặt được Chu Quế một tay, âm trầm mở miệng:
“ Người muốn chết thì để ta tiễn.”
Rồi chậm chậm tiến lại.
Chu quế sắc mặt trắng bệch, không đáp, cắn răng nhìn phương xa, thầm
nghĩ: “ Hi vọng ngươi đã thành.” Nghĩ xong, cả người khí dồn lại tự bạo. Tô Quí thấy vậy, biết không lành, hốt hoảng quay người rời xa nhưng
không kịp. Cả người bắn ra, hôn mê bất tỉnh.
....
Chu hạo đang so tài nghe thấy, lòng rung động, thổn thức, nhìn lên Lê La, ánh mắt đen kịt, căm tức, hét:
“ Giết.”
Lê La bị ép đánh. Vĩnh Diễm thấy vậy, lo lắng. Nhưng không ngờ, bị
dồn đến cực điểm, Lê La gần như thoát thai, cả người biến đổi. Người
thường không biết, nhưng tông sư lâu năm như chu hạo cắn răng biết rằng
kẻ này sắp đột phát. Giờ có chút hơn, nếu để tên này đột phá hắn không
phải đối thủ. Mặt khác thấy, Vĩnh diễm khá sát, hắn cùng liệu tự bạo, hy vọng chấn chết tên kia. Mẹ, gần thành công vậy mà không ngờ.
Nhưng hắn chưa kịp phát tác thì cảm giác có ai đó chế trụ, chưa kịp
nghĩ biện pháp thoát ra thì bên kia Lê La đã đột phá thành công. Nhưng
trước ánh mắt của Vĩnh Diễm, Lê La không lao lên giết mà ôm Vĩnh Diễm
chạy nhanh. Còn chưa hiểu thì:
“ Oanh...”
Một tiếng nổ lớn.
Vĩnh Diễm cũng bị rung chấn, ngã sõng xoài.
........
Nhìn đám cháy dụi, đằng xa, Nguyễn Toản lắc đầu, coi như vận may,
giúp Lê La tấn cấp. Hàng châu cũng yên tâm. Rồi hắn lướt mình tìm Tô
Quí. Thấy tên kia đang thoi thót, một kiếm đoạt mệnh. Triều đình sẽ tới
nhưng cần thời gian, lo lắng tông sư đến, Vĩnh diễm sẽ giữ lại Lê La..
tìm hiểm càng lâu.... có lẽ càng thân cận.
......
Nghe hai tiếng nổ, đang chặn lại Lệ ngạc, Tề Lâm Nhi ánh mắt phức tạp chém đến một kiếm vào vai, rời đi.
......
Lệ Ngạc ánh mắt tuy tò mò tại sao tên kia không giết. Nhưng cố nén đau phi ngựa tới.
Không bao lâu, hắn cũng gặp Vĩnh diễm, thấy không sao, hắn cung kính:
“ Thuộc hạ hộ giá muộn. Mong điện hạ thứ tội.”
Nhìn khắp nơi vết chém, tay cũng bị thương, Vĩnh Diễm biết rằng muốn chặn đánh hắn kẻ này cũng chuẩn bị, lắc đầu:
“ Không sao. Ngươi cũng vất vả. Trước hết về phủ. Rồi tìm người dọn dẹp sau...”
“ Vâng...”
.......
Nhanh chóng, Vĩnh Diễm cùng Lê La đi nghỉ ngơi, phủ được vòng quanh ba bốn lớp lính. Chiến trường bị dọn dẹp.....
........
Vĩnh Diễm tỉnh giấc cũng là chiều, nghe Lệ Ngạc báo cáo, gật đầu:
“ Được. Ngươi thu xếp cho tôn lão một nơi yên nghỉ cử người chăm sóc. Dù sao hắn cũng bảo vệ ta từ nhỏ.”
“ Vâng.”
“ Còn người khác vô tình hay có công. Đều hỗ trợ ma chay cùng chút tiền bạc. Đại thanh ta sẽ không bạc đãi kẻ có công.”
“ Vâng..”
.......
Nhìn Lệ Ngạc đi, Vĩnh Diễm thở dài, lấy chim bồ câu ra, khẽ nhét thư, hy vọng phía Tây Độc nhanh phái người hỗ trợ. Hắn có chút chủ quan. Nếu không có kẻ kia. Hazzzz.
...........
Nhớ tới người kia, hắn sửa soạn quần áo. Dù sao, bện cạnh hắn không
có ai, kẻ kia có thể giết hắn bất cứ lúc nào. Cũng phải thăm dò, nếu bất lợi thì phải trừ sớm.
Hắn đến, Lê La đang luyện công, vỗ tay:
“ Huynh đài, thật tuyệt.”
“ Quá khen. Mà ngươi đến làm gì. Bao giờ tiền bạc của ta tới.”
“ Haha. Huynh đài đợi chút. Ta là hoàng tử, chút bạc này sẽ không thiếu.”
Lê La lắc đầu:
“ Ta chả cần biết ngươi là ai. Nhưng ta làm việc vì kiếm tiền cứu giúp dân nghèo. Ngươi cho muộn một ngày. Họ càng chết đói..”
“ Ồ. Lê huynh lòng dạ bao dùng...” xong bắt chuyện tìm hiểu.
Lê La tỏ vẻ như kẻ si võ ngốc nghếch, chỉ nghĩ kiếm tiền để giúp dân...... Vĩnh Diễm mừng, suy nghĩ nói:
“ Lê huynh đang tìm việc. Không bằng hộ vệ cho ta. Mỗi năm ta trả
huynh 6000 lượng bạc cùng 6000 hộc gạo (ngang lương bổng của thế tử- con trai thân vương).”
Lê la tỏ ra lẩm bẩm suy tính, nói:
“ Nhưng phải có giấy tờ. “
“ Được.” Vĩnh Diễm nói, xong soạn. Lê La nhìn xem, khẽ điều chỉnh nói:
“ Như vậy ta mới đồng ý. Tuy ta không rành nhưng cái này cũng biết.”
Vĩnh diễm xem lại, cũng thấy điều có lợi cho mình bị bỏ, cười trừ, kí tên.
Mảnh giấy chia hai, Lê La nói:
“ Điện hạ muốn giúp ta thành lập một nhà Lê la quán. Ta sẽ cho mấy
người bạn làm. Sau này ta tất cả thưởng ta sẽ chỉ giữ lại một nửa. Còn
đâu mời điện hạ quy ra gạo chuyến đến đây, để từ nơi này phát cho dân
nghèo. Người đói khổ cũng không ít.”
“ Được.” vĩnh Diễm cười, hàn huyên chút rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT