Mạnh Vãn không biết vì sao tự nhiên Lục Triều Thanh lại hôn mình, lúc đầu
cũng hơi hú hồn, nhưng sau đó cô cứ ngồi im như bị điểm huyệt trên bậc
thang, mặc anh một tay nâng mặt mình, một tay ôm lấy vai mình, hai bờ
môi khẽ cọ xát khiến tim cô đập điên cuồng trong lồng ngực.
Mạnh Vãn cảm thấy đầu óc trống rỗng, hô hấp khó khăn, thân thể bị anh tấn
công kịch kiệt. Cô vô thức ngả người ra sau, nhưng ngay lúc bám vào cánh tay Lục Triều Thanh, mũi giày lại xê dịch về phía trước. "Bộp" một
tiếng, hình như cô đá rơi mất cái gì đó thì phải.
Fuck! Điện thoại của cô.
Giờ Mạnh Vãn mới nhớ ra vừa nãy mình bị rơi điện thoại, có phải giờ đây nó đang tắm nước lạnh hay không?
Vài ngày lại mất một thứ, tài sản bị mất cộng với nguyên khí cạn kiệt đã
nhanh chóng lôi cô ra khỏi thế giới ngọt ngào, cô đẩy kẻ đầu sỏ Lục
Triều Thanh ra, nhìn nhanh xuống đất. May thật, điện thoại rơi ở trên
bậc thang cao nhất, không bị tắm nước lạnh dưới hồ!
Mạnh Vãn dùng tốc độ ánh sáng nhặt điện thoại lên, mượn ánh sáng phản chiếu
trên mặt hồ để săm soi một hồi, may là không vỡ màn hình!
Lúc này cô mới nới lỏng tâm tình căng thẳng nãy giờ.
"Tại anh cả đấy." Mạnh Vãn vừa khởi động lại điện thoại vừa trừng mắt với
tên bạn trai ngồi cạnh. Cô đứng bật dậy, muốn che dấu sự xấu hổ sau nụ
hôn kia.
Lục Triều Thanh thấp giọng xin lỗi.
Mạnh Vãn hừ lạnh, đi lên bậc thang: "Về!"
Lục Triều Thanh không nhúc nhích, ánh mắt phức tạp nhìn mặt hồ.
"Đi không?" Thấy bạn trai không đi theo, cô dừng lại nghi hoặc hỏi.
Lục Triều Thanh liếc cô một cái, nói: "Đợi thêm tí nữa."
Mạnh Vãn càng khó hiểu, cô nhìn anh chằm chằm: "Đợi cái gì cơ?"
Lục Triều Thanh không biết phải nói thế nào nữa, ngồi quay lưng lại bộ dáng suy tư.
Mạnh Vãn thấy lạ nha, cô xuống bậc thang tới ngồi cạnh anh. Lục Triều Thanh
không nhìn cô, Mạnh Vãn nhoài người ra quan sát anh một hồi, không nhịn
được hỏi: "Anh sao thế?" Có phải anh chê hôn chưa đủ mà cô đã đẩy ra,
hay là anh xấu hổ. Không biết anh suy nghĩ gì về nụ hôn vừa rồi nhỉ? Chứ không sao giờ lại thành thiếu nam u buồn thế này?
Thấy bạn gái nghi ngờ, Lục Triều Thanh mím môi, thấp giọng nói nhỏ: "Bây giờ anh không tiện đứng lên."
Mạnh Vãn đang định hỏi tại sao thì trong đầu lóe lên nội dung tiểu thuyết
người lớn mà Lưu Niệm gửi. Trong chương 1, nam chính giáo sư kia cũng vì ôm hôn nữ chính mà thân thể biến hóa khác thường, sau đó nam chính lặng lẽ gác đùi phải lên đùi trái khiến cho thần không biết quỷ không hay,
chỉ mình nữ chính bị anh ôm mới biết thôi.
Mạnh Vãn lúng túng, nhưng cô phản ứng rất nhanh, giả ngốc hỏi: "Sao lại
không tiện?" Nói xong, cô không đợi anh trả lời, lôi điện thoại ra lẩm
bẩm: "Được rồi, em chơi game một lát, khi nào anh ổn thì gọi em."
Trên màn hình hiện ra trò chơi quen thuộc nhưng tâm tình của Mạnh Vãn đều
đặt hết lên người Lục Triều Thanh. Được rồi, quả nhiên cô đã nhìn nhầm
anh. Tên này bình thường đều tỏ ra cứng ngắc vô hại như người máy, thật
không ngờ khi yêu lại là phái chủ động, chỉ hôn thôi mà cơ thể cũng
thành thật như vậy!
Lần
đầu tiên Mạnh Vãn ý thức được rằng, đàn ông dù có là giáo sư vật lý đi
chăng nữa cũng chỉ là người đàn ông bình thường. Cô không thể trông mặt
mà bắt hình dong được.
Cô nghịch điện thoại một lát để phân tán tư tưởng, còn Lục Triều Thanh bên cạnh bất tri bất giác lại quay ra nhìn bạn gái.
Đây là lần đầu tiên anh mất khống chế như vậy. Hóa ra việc hôn có thể mê người đến thế, đến mức anh muốn hôn nữa.
"Em chơi trò gì vậy?" Lục Triều Thanh tới gần Mạnh Vãn, nhìn màn hình điện thoại của cô hỏi.
Mạnh Vãn đưa điện thoại sang bên cạnh cho anh nhìn.
Lục Triều Thanh dù nhìn cũng chả hiểu gì, cũng không muốn hiểu.
"Vừa rồi, em rung động đúng không?" Ánh mắt sáng ngời của anh đặt trên người Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn ngơ ra: "Rung động gì cơ?"
Ngẩng đầu lên cô liền đối diện với đôi mắt anh, đôi mắt ấy như phản chiếu ánh sáng từ mặt hồ, ánh trăng bàng bạc phủ lên hai người yêu nhau. Trong
màn đêm mờ ảo, khuôn mặt anh đẹp như một bức họa, ánh mắt lãnh đạm ngày
thường trở nên tĩnh mịch, giống như chất chứa vô vàn điều muốn nói.
Trái tim cô đập điên cuồng trong lồng ngực
"Anh hôn em, em có rung động không?" Lục Triều Thanh hỏi lại.
Nhiệt độ trên mặt cô dần tăng lên. Cô không xấu hổ, nhưng không muốn trả lời.
Cô cúi đầu.
Mạnh Vãn không biết rằng bộ dạng mình lúc này giống như chú thỏ con ngoan
ngoãn. Một cô gái dám đua xe trên đường cao tốc, một bà chủ có thể uống
rượu tưng bừng với đám nhân viên, một cô gái có thể ôm micro điên cuồng
hát bài "đến chết vẫn muốn yêu", lúc này có thể thu lại khí thể của
mình, đương nhiên sẽ tiếp thêm dũng khí cho bạn trai.
Lục Triều Thanh giật lấy điện thoại của bạn gái, đáp ra bậc thang phía sau
cô. Sau đó anh dựa theo những kiến thức mình học được trên đường, thử ôm lấy Mạnh Vãn. Cô vô cùng ngượng ngùng, đang do dự có nên từ chối hay
không thì Lục Triều Thanh đã bế cô đặt lên đùi mình. Mạnh Vãn hoảng loạn không biết nhìn vào đâu, anh bất ngờ cúi xuống, đặt môi mình lên môi
cô.
Được rồi, thế này thì cô cũng không cần nhìn đi đâu nữa.
Mạnh Vãn không biết những cặp tình nhân khác hôn lần thứ hai có thể duy trì
được bao lâu, cô chỉ biết rằng lần thứ hai mình và anh hôn nhau cũng hết ít nhất một canh giờ. Trừ ôm hôn, Lục Triều Thanh không có thêm hành
động nào khác. Và qua tư thế hôn của hai người, Mạnh Vãn lần đầu tiên mơ hồ đoán được thực lực của bạn trai trên phương diện nào đó.
Hai người đang ngọt ngào thì bị chuông điện thoại của mẹ Mạnh cắt ngang,
Mạnh Vãn chạy vụt ra khỏi anh, nhặt điện thoại trên cầu thang, đưa lưng
về phía anh để nghe. Chắc mẹ Mạnh đang định tâm sự gì đó, Mạnh Vãn vừa
sốt ruột nghe mẹ Mạnh thao thao bất tuyệt, vừa quan sát bạn trai đang
ngồi phía dưới, suy nghĩ xem anh cần bao lâu để khôi phục lại trạng thái bình thường.
Ngắt điện thoại, Mạnh Vãn đợi thêm vài phút mới thấy Lục Triều Thanh đứng lên.
"Đi thôi." anh đi bên cạnh cô, hai bàn tay đan vào nhau một cách tự nhiên.
Mới đó đã mười giờ rồi, gió càng lúc càng lớn, Mạnh Vãn vừa co ro vài cái, Lục Triều Thanh liền ôm lấy vai cô.
Đôi môi cô khẽ nhếch lên, trong lòng ngọt ngào như tẩm đường.
Hai người quay về khách sạn, Lục Triều Thanh nhất quyết đòi tiễn cô tới tận cửa phòng.
Bên ngoài tối đen như mực nhưng ánh đèn trên hành lang lại rất sáng. Mạnh
Vãn không nhìn anh thêm cái nào, nhỏ giọng nói chúc ngủ ngon rồi vào
phòng.
Tiểu Thẩm đang xem ti vi trong phòng khách, thấy Mạnh Vãn mặt mũi ửng hồng đi vào, hai
người ngầm hiểu nhau cười cười. Cũng may Tiểu Thẩm là người tương đối
yên tĩnh, không hóng hớt như Tiểu Diệp, cũng không trêu ghẹo Mạnh Vãn.
Sáng mai mọi người còn phải leo núi nữa, Mạnh Vãn tắm xong thấy Tiểu
Thẩm tắt ti vi chuẩn bị đi ngủ, cô cũng tắt đèn rồi leo lên giường.
Vừa cầm điện thoại lên liền thấy tin nhắn của bạn trai: Sáng mai leo núi đấy, em ngủ sớm đi.
Mạnh Vãn: Vâng, anh cũng thế.
Lục Triều Thanh: Sáng mai gặp.
Mạnh Vãn: Được.
Hôm sau mọi người hẹn nhau bảy giờ xuống phòng ăn để ăn sáng. Khi Mạnh Vãn
và Tiểu Thẩm đến nơi mới phát hiện mọi người đã đông đủ hết rồi. Anh em
Từ Cường, Tiểu Diệp, Trần Thủy Sinh ngồi cùng một bàn, Lưu Niệm, giáo sư Cao một bàn, còn Chu Dương và Lục Triều Thanh ngồi bàn bên cạnh.
"Chị dâu!" Chu Dương vô cùng vui vẻ gọi Mạnh Vãn.
Mặt cô thoắt đỏ lên, Chu Dương sao đã đổi giọng gọi cô là chị dâu rồi?
Cô nhìn Lục Triều Thanh, vừa lúc anh cũng đang nhìn cô. Thần sắc anh rất bình thản cứ như tối qua chưa xảy ra chuyện gì vậy.
Mạnh Vãn không chịu thua được, cô nhanh chóng ổn định tâm trạng, kéo Tiểu
Thẩm đi lấy đồ ăn sáng. Lúc mang đĩa quay lại, cô cố ý ngồi với Tiểu
Thẩm ở một bàn khác.
Nhưng lúc leo núi, Mạnh Vãn cuối cùng vẫn đi cùng Lục Triều Thanh, hai người đi cuối cùng.
Thời gian này không có nhiều khách du lịch lắm, đường núi phía trước bỗng
nhiên thay đổi, đến khi đoàn người dần biến mất, Lục Triều Thanh mới đột ngột giữ chặt tay Mạnh Vãn, nhìn cô nói: "Tối qua anh mơ thấy em."
Mạnh Vãn nháy mắt "ồ" một cái, không phải là giấc mơ cấm trẻ em chứ? Nếu thế thật thì chắc anh sẽ không nói với cô đâu.
Đúng là giấc mơ của anh có nội dung cấm trẻ em thật, nhưng đây không phải mục đích anh giữ cô lại.
"Anh muốn hôn em." Anh rất thành khẩn nói ra khao khát của mình.
Mạnh Vãn vô thức nhìn về đường núi phía sau, chẳng có ai cả.
"Đợi lát về rồi hôn. " Mạnh Vãn trốn tránh, giọng lắp ba lắp bắp, cô vẫn sợ bị người khác thấy.
Lục Triều Thanh tôn trọng quyết định của cô.
Hai người tiếp tục leo núi, nhưng không biết có phải ảo giác của Mạnh Vãn
hay không, mỗi khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh giống như truyền đạt tới cô: Anh muốn hôn em.
Mạnh Vãn cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi, trong đầu cô lúc này chỉ toàn hôn với hôn.
Leo núi xong cũng là giữa trưa. Mọi người ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ rồi bắt đầu trở về.
"Anh lái xe." Lục Triều Thanh ngồi lên xe trước.
Mạnh Vãn không hỏi gì cả, nhường ghế lái cho anh.
Lưu Niệm đứng bên cạnh quan sát, ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay Mạnh Vãn cứ như thiếu phụ ấy nhỉ?"
Mạnh Vãn hung hăng trừng mắt nhìn chị.
Lưu Niệm cười giả lả, xem ra cô đoán trúng rồi, Lục Triều Thanh nhìn bên
ngoài lạnh lùng như nội tâm chắc hẳn rất bá đạo, còn Mạnh Vãn lại là
kiểu ngoài rắn trong mềm, gặp được người đàn ông đời mình nên mới ngoan
ngoãn đến vậy.
"Anh muốn lái xe không?" Lưu Niệm quay sang hỏi bạn trai của mình.
Giáo sư Cao liền nhớ lại kí ức kinh hoàng lần trước mình lái xe, vội vàng lắc đầu: "Vẫn là em lái đi."
Lưu Niệm rất hài lòng, đeo kính râm rồi chui vào ghế lái.
Hai chiếc BMW đồng thời xuất phát, nhưng còn chưa lên cao tốc, con BMW đen của Lưu Niệm đã lặn mất tích.
Lục Triều Thanh vẫn giữ yên tốc độ lái xe của mình.
Mạnh Vãn không thấy có gì lạ, nhưng ở ghế sau anh em Từ Cường, Trần Thủy
Sinh yên lặng nhìn lẫn nhau vài lần, cuối cùng chấp nhận sự thật: Bà chủ của bọn họ lái xe thế nào cũng vẫn bại trận dưới tay ông chủ.
Vì bà chủ nhận thua nên kết quả là xe của bọn họ về muộn hơn hội Lưu Niệm
gần một tiếng. Bọn họ không chờ được nên đánh xe vào tầng hầm của chung
cư trước, rồi mai đi làm giáo sư Cao sẽ trả chìa khóa xe cho Lục Triều
Thanh.
"Bà chủ, hẹn mai gặp!" Ba người Từ Cường xuống trước tiệm mì, phất tay với Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn cười.
Trả người xong, Lục Triều Thanh mới lái xe về chung cư Hương Chương.
Trước khi xuống xe, Mạnh Vãn nhìn thời gian, mới bốn giờ hơn, cô hỏi Lục Triều Thanh: "Bây giờ đi ăn tối luôn hay đợi lát nữa?"
Lục Triều Thanh: "Anh không đói."
Mạnh Vãn gật đầu: "Vậy lên trước đã."
Hai người xuống xe, đi vào thang máy, trong thang máy có ba người, Mạnh Vãn đứng cạnh Lục Triều Thanh, yên lặng nhìn con số tầng nhấp nháy.
Đến tầng mười sáu, Mạnh Vãn ra trước, Lục Triều Thanh đuổi theo phía sau.
Hành lang rất yên tĩnh, Mạnh Vãn vừa lục túi tìm chìa khóa vừa hỏi bạn trai: "Bao giờ muốn ăn cơm thì gọi em nhé?"
Lục Triều Thanh: "Được."
Mạnh Vãn cứ nghĩ hai người sẽ ai về nhà nấy nghỉ ngơi, xoay người mở cửa.
Leo núi cả sáng cộng với ba tiếng ngồi xe khiến cô rất mệt mỏi, không có tâm tình nghĩ đến phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng lúc đóng cửa không nghe thấy tiếng nên mới nghi ngờ quay đầu lại, thấy Lục Triều Thanh đứng lù
lù phía sau.
Khuôn mặt cô mờ mịt khó hiểu.
Ánh mắt anh lướt qua môi cô, tốt bụng nhắc nhở: "Sáng nay em nói sau này có thể thoải mái hôn em."
Mạnh Vãn: ...
"Em, em vào vệ sinh một lát." Mạnh Vãn vội vàng chuyển chủ đề, chạy vào phòng ngủ.
Lục Triều Thanh nghĩ ngợi, cũng vào vệ sinh bên ngoài giải quyết nỗi buồn, tiện thể rửa qua mặt mũi.
Ánh nắng buổi chiều rọi qua cửa kính chiếu vào phòng khách, Lục Triều Thanh nhìn tòa nhà đối diện, tiện tay kéo rèm vào.
Lúc Mạnh Vãn ra ngoài liền thấy phòng khách tối mù mịt, Lục Triều Thanh
ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu nhìn mình, dáng vẻ rất nghiêm túc, không
giống bạn trai đang chờ hôn bạn gái mà giống như đang muốn cùng cô thảo
luận vấn đề học thuật vậy.
Mạnh Vãn im lặng, muốn cô đi đến đó ư. Cô không hôn đâu.
"Em đi rửa hoa quả." Mạnh Vãn khách sáo cười, đi thẳng vào phòng bếp.
Mạnh Vãn một mắt cũng không dám nhìn về phía ghế sô pha kia. Cô mở tủ lạnh
thấy có món xoài anh thích. Được đấy, Mạnh Vãn chăm chú rửa xoài, gọt
vỏ, xắt thành từng miếng bỏ vào đĩa, để thêm hai cái dĩa nhỏ nữa. Không
còn cách nào câu giờ, cô đành phải cố gắng cười tươi bưng trái cây vào
phòng khách.
"Có món anh
thích nè." Mạnh Vãn để đĩa hoa quả trước mặt anh, rồi mới tìm chỗ ngồi
xa xa một chút. Ngồi xong liền với tay lấy điều khiển từ xa.
Lục Triều Thanh biết cô thích xem chương trình giải trí hoặc phim thần
tượng, nhưng anh thì không, càng không thích hôn cô khi có tạp âm khác.
"Đợi lát nữa rồi xem." Lục Triều Thanh kịp thời nhảy qua ngồi cạnh cô, ngăn cánh tay cô chuẩn bị cầm điều khiển.
Mạnh Vãn hơi hồi hộp.
Lục Triều Thanh chậm rãi nghiêng người qua.
Mạnh Vãn đỏ mặt nhắc nhở anh: "Còn xoài."
Anh ôm lấy vai cô, nhìn bờ môi đỏ mọng gần trong gang tấc, hờ hững nói: "Để lát rồi ăn."
Bây giờ còn có việc khiến anh vui vẻ hơn cả ăn xoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT