Thế là Mạnh Vãn kí hợp đồng thuê lại quán mì trong năm năm, mỗi năm trả hai trăm ngàn tiền thuê.
Lục Triều Thanh cho cô vay trước hai trăm năm mươi ngàn.
Tiền đã trả, quán mì chính thức thuộc về Mạnh Vãn. Mọi việc quá suôn sẻ khiến cô cười không khép miệng lại được.
Sáng sớm thức dậy, Lục Triều Thanh định quay sang cho bạn gái nhỏ nụ
hôn chào buổi sáng như thường lệ, không ngờ cô đã dậy trước, còn mỉm
cười rất tươi. Nhìn đôi mắt Mạnh Vãn lóe sáng tràn ngập bong bóng màu
hồng, anh cảm thấy thật đáng yêu, nhưng cũng biết bề ngoài vui vẻ vậy
thôi, chứ trong lòng cô chịu không ít áp lực.
Lúc xuống lầu mua đồ ăn sáng, Lục Triều Thanh ghé vào siêu thị mua cho cô năm chậu cây kim ngân lộ để lấy may.
Ăn sáng xong, Mạnh Vãn muốn Lục Triều Thanh đưa cô đến quán. Hôm nay là buổi khai trương đầu tiên kể từ khi cô làm bà chủ. Mạnh Vãn vô cùng hồi hộp, muốn tới tiệm sớm một chút để chuẩn bị.
"Giữa trưa anh sẽ tới." Lục Triều Thanh đưa cô đến cửa tiệm, cười nói.
Mạnh Vãn gật đầu, nhìn đến khi anh băng qua đường mới vào trong.
Sau khi đổi chủ, tiệm mì cũng được trang trí lại theo kiểu giới trẻ
ngày nay thích. Vừa hiện đại vừa lịch sự, không hề giống với những kiểu
tiệm mì phổ thông khác. Đây là kết quả mà Mạnh Vãn, Tiểu Điền và Mạnh
Vãn cùng bàn bạc, mục đích thu hút thêm nhiều thanh niên hoặc học sinh,
sinh viên.
Hai anh đầu bếp nấu mì rất ngon, không cần
phải lo lắng nhiều. Thu ngân Tiểu Diệp là nhân viên mới tuyển, có đôi
mắt cười rất thu hút. Còn Mạnh Vãn tuy đã thành bà chủ nhưng vẫn vào bếp rửa bát cùng Tiểu Diệp để đỡ tiền thuê một nhân viên, cũng không phải
lo mình quá rảnh rỗi.
Mười giờ, tiệm mì mở cửa.
Lúc này còn sớm nên tiệm khá vắng, thật ra thì cũng không khác mọi khi là bao, nhưng Mạnh Vãn vẫn cảm thấy lo lắng.
Sau đó, khách ngày một đông lên, bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Buổi trưa, có một nhóm sinh viên rất đông kéo đến tiệm ăn, đa số là nam sinh. Kì lạ là mấy nam sinh đó cứ liếc trộm cô, có người lại nhìn cô
cười hô to "sư mẫu". Mạnh Vãn ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì. Cho đến khi
Lục Triều Thanh bước chân vào đến cửa, mấy nam sinh đó bắt đầu nháo nhào lên.
"Có chuyện gì vậy?" cô đỏ mặt kéo anh qua một bên.
Lục Triều Thanh nhìn khóe miệng cô vẫn còn dính bọt, cười nói: "Hôm nay anh dẫn mấy đệ tử đến ủng hộ tiệm."
Hốc mắt cô nóng bừng lên, trước kia Tống Bân chưa bao giờ đến đây vì sợ xấu hổ. Nhưng Lục Triều Thanh không những không chê mà còn kéo sinh
viên đến để khoe.
Thấy bạn gái nhỏ đột nhiên mít ướt,
Lục Triều Thanh trêu chọc: "Ngày ngày đưa em về nhà, em còn chẳng thèm
cảm động. Giúp em quảng cáo tiệm chút thôi đã mừng cỡ này, xem ra em vẫn thích tiền hơn anh."
Mạnh Vãn bật cười, lườm anh một cái rồi chạy vào trong.
Buổi tối Lục Triều Thanh tới đón cô như thường lệ, đến nơi thì thấy
Mạnh Vãn đang ngồi tính tiền với Tiểu Diệp sau quầy thu ngân. Anh ra
hiệu cho Tiểu Diệp yên lặng rồi rón rén ngồi xuống bàn gần nhất ngắm cô
đếm tiền, càng ngắm càng vui mắt.
"Hôm nay làm ăn thế nào?" Trên đường về nhà, Lục Triều Thanh cười hỏi.
Mạnh Vãn cười rụt rè, không che giấu nổi tâm tình đang vui vẻ.
Anh nắm tay cô vào quán trà sữa gần đó: "Bà chủ nhỏ không ngại mời anh một cốc trà sữa chứ?"
Thế là hôm nay, Mạnh Vãn có thể chính thức mời anh uống trà sữa.
Tâm tình của cả hai cùng tốt nên vận động buổi tối cũng rất hài hòa vui vẻ.
Kết thúc, Lục Triều Thanh ôm bạn gái đang thở hồng hộc, mở điện thoại đưa cho cô xem số tiền trong tài khoản của mình.
Mạnh Vãn cứ tưởng số tiền lần trước anh cho cô vay đã nhiều lắm rồi, nhưng bây giờ cảm giác được nâng lên một tầm cao mới.
Lúc này, cô đã nhận ra mấy lời trước kia của mình dối trá thật. Cô thực sự không yêu Lục Triều Thanh vì tiền, nhưng mà bạn trai có tiền vẫn vui hơn.
"Căn hộ này bán đi cũng được sáu, bảy trăm vạn." Khoe tiền xong, anh lại chỉ vào căn nhà.
Mạnh Vãn im lặng, không rõ anh nói mấy cái này để làm gì.
Lục Triều Thanh lật người đè cô xuống, hai bờ môi ma sát nhẹ nhàng: "Em không cần lo nghĩ gì hết, nếu tiệm có ế thì anh nuôi em."
Mạnh Vãn cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng cô sẽ không để bạn trai nuôi mình đâu.
Mạnh Vãn bắt đầu cuộc sống đi sớm về trễ của một bà chủ. Hằng ngày đều
cam đoan với khách hàng cửa tiệm luôn sử dụng thực phẩm tươi sống, sợi
mì tươi ngon được chế biến trong ngày, các loại hoa trang trí trong tiệm cũng thường xuyên được thay mới. Bà chủ vừa xinh đẹp lại nhiệt tình
hiếu khách nên được rất nhiều người yêu thích, dần dần khách đến ăn còn
đông hơn lúc trước.
Tháng thứ tư sau khi thuê lại quán
mì, Lục Triều Thanh đang làm thí nghiệm ở trường thì nhận được tin nhắn, tài khoản được chuyển ba trăm ngàn.
Lục Triều Thanh lắc đầu cười, nhắn lại cho Mạnh Vãn: Cho nhiều thế.
Mạnh Vãn: Năm mươi ngàn là tiền lãi nha.
Lục Triều Thanh: Người có tiền có khác.
Mạnh Vãn trở về mang theo khuôn mặt tươi cười hớn hở.
Buổi tối hai người đi ăn một bữa no nê, Mạnh Vãn bao tất.
Lục Triều Thanh chưa bao giờ để ý vấn đề tiền nong nên sau khi cô trả
tiền, anh cũng không quan tâm lắm. Nhưng dần dần, ngoài việc bạn gái
càng ngày cuồng kiếm tiền, anh còn nhận ra khá nhiều sự thay đổi ở cô.
Không còn gánh nặng kinh tế, Mạnh Vãn thuê thêm một em gái phục vụ. Cô
cũng rảnh rang hơn nên tần suất có mặt ở thư viện đại học Z rất nhiều.
Mạnh Vãn hay mượn về các loại sách từ khoa học, tiếng anh, marketing đến hạt giống tâm hồn... Nói chung là đầy đủ các loại, chỉ thiếu mỗi sách
toán hay khoa học tự nhiên thôi.
Cô ấy muốn trau dồi học thức cho mình sao?
Bạn gái mình chăm chỉ học tập, anh rất ủng hộ. Nhưng dạo này hôm nào cô cũng miệt mài đọc sách đến nỗi bỏ quên người bạn trai này, Lục Triều
Thanh cảm thấy mình giống như oán phụ chờ chồng.
Hôm nay Mạnh Vãn mượn về một quyển tiểu thuyết nước ngoài, đọc say mê từ
sáng đến tối. Lúc anh đi tắm, cô lại tựa vào đầu giường đọc tiếp. Lục
Triều Thanh tắm xong ra ngoài, nhìn bìa xem cô đọc sách gì, rồi lại nhìn tốc độ đọc của Mạnh Vãn, mày nhíu càng chặt hơn.
"Ngày mai đọc tiếp." Anh nhẹ nhàng nói.
Mạnh Vãn vẫn đang mê mẩn, mắt không rời khỏi quyển sách: "Anh đi ngủ trước đi."
Lục Triều Thanh nhìn cô chằm chằm: "Đèn sáng lắm, anh không ngủ được."
Cô đi thật, Lục Triều Thanh đờ đẫn ngồi trên giường một lá rồi xỏ dép
ra ngoài. Mạnh Vãn đang ưỡn ẹo nằm trên sô pha đọc say sưa, có người đến gần cũng không biết.
Anh ho khan một cái.
Mạnh Vãn ngẩng đầu.
Lục Triều Thanh lên tiếng nhắc nhở: "Ngủ thôi."
Cô cầm điện thoại xem giờ: "Mới mười rưỡi thôi mà, cho em đọc thêm nửa tiếng nữa."
Lục Triều Thanh mím môi, lại gần Mạnh Vãn cướp lấy quyển sách.
Mạnh Vãn trừng mắt, anh nhẹ nhàng phân tích: "Một ngày hai mươi tư giờ, sáng từ tám giờ đến chín giờ tối, tổng cộng mười ba tiếng em đều ở tiệm mì. Còn lại mười một tiếng thì phải dành ít nhất bảy tiếng để ngủ.
Nghĩa là một ngày chúng ta chỉ gặp nhau được bốn tiếng. Không đến, trừ
đi thời gian ăn cơm, tắm rửa, gọi điện thoại nữa thì chẳng còn bao
nhiêu."
Thôi được rồi, chẳng qua anh chỉ muốn kéo cô đi ngủ thôi mà, lý lẽ nhiều vậy làm gì.
"Ok, em đi ngủ được chưa." Mạnh Vãn cười đầu hàng.
Lục Triều Thanh , đột nhiên kéo rèm vào rồi đẩy cô ngã xuống ghế sô pha, sau một hồi vật lộn lại quay về phòng ngủ.
Mạnh Vãn: ... .
Việc đọc sách điên cuồng của cô kéo dài được một thời gian, sau đó vẫn
còn đọc nhưng cô lại có sở thích mới là make up và làm đẹp, phong cách
ăn mặc cũng tăng lên mấy level.
Đương nhiên Lục Triều Thanh sẽ ủng hộ bạn gái mình chăm sóc và yêu thương bản thân hơn.
Nhưng không lâu sau đó, anh lại để ý thấy tiếng thông báo wechat của cô vang lên càng nhiều. Trước đây Mạnh Vãn chỉ có hai đến ba người bạn,
bao gồm Tiểu Điền và chị Lệ, cô kết bạn mới lúc nào vậy? Để tìm hiểu lý
do, hôm nay nhân lúc Mạnh Vãn nhắn tin, anh tranh thủ liếc trộm màn
hình, và nhận ra avatar là của đàn ông.
"Ai đấy?" anh nhàn nhạt hỏi.
Mạnh Vãn: "À, đây là bạn em quen ở thư viện, dân IT đấy, giỏi cực luôn."
Lục Triều Thanh: "Sao em lại kết bạn wechat với cậu ta?"
Mạnh Vãn thành khẩn khai báo: "Hôm đó em đang ngồi trong thư viện lên
mạng để tra tư liệu thì máy tính bị hỏng. Cậu ấy ngồi ngay cạnh em nên
giúp em sửa lại máy tính, còn nói sau này máy gặp vấn đề gì cứ gọi, tiện thể thêm wechat luôn."
Lục Triều Thanh: "Anh cũng biết sửa máy tính mà."
Mắt cô giật giật vài cái, bạn trai của cô đang ghen sao?
Đúng lúc đó, anh chàng IT gửi tin nhắn mới.
Mạnh Vãn trả lời lại ngay trước mặt Lục Triều Thanh: Thôi để lúc khác nói chuyện tiếp, tôi đi ăn cơm với bạn trai đã.
Vẻ mặt anh như ngưng đọng lại, đợi Mạnh Vãn tắt máy, Lục Triều Thanh giả bộ hờ hững hỏi: "Cậu ta biết em có bạn trai chưa?"
Mạnh Vãn gật đầu.
Anh mím môi lại, biết người ta có bạn trai rồi còn nhắn tin thả thính,
thằng này muốn đào góc tường nhà mình à? Nghĩ rồi lại nhìn Mạnh Vãn,
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trông không khác sinh viên là mấy, thực ra cô mới chỉ hai mốt tuổi thôi mà.
Lục Triều Thanh đột
nhiên cảm giác nguy cơ đang đến, thầm nghĩ mình cần một danh phận rõ
ràng. Có bạn gái vừa giỏi giang lại xinh đẹp, khả năng ong bướm bâu
không ít.
"Tết dương lịch theo anh về nhà nhé, bà nội muốn gặp em." Anh nói.
Mạnh Vãn ngẩn người, bắt đầu lo lắng hồi hộp, mới yêu chưa bao lâu đã dẫn về gặp trưởng bối sao.
"Có nhanh quá không anh?" Mạnh Vãn nhỏ giọng nói.
Lục Triều Thanh nhìn cô: "Năm ngoái anh còn ăn Tết ở nhà em đấy."
Mạnh Vãn câm nín, Lục Triều Thanh ở nhà cô những hai tuần, đến phiên cô chỉ cần về tết dương lịch, cũng coi như lời hơn rồi.
Mạnh Vãn gọi cho mẹ để hỏi ý kiến, bà nghe xong rất vui, đây là dịp để
con gái ghi điểm trong mắt trưởng bối nên bà dặn dò kĩ lưỡng phải mua
những quà gì, gặp người lớn phải lễ phép chào hỏi ra sao.
Thế là, kì nghỉ Tết dương lịch, Mạnh Vãn theo Lục Triều Thanh về ra mắt gia đình.
Bà nội Lục sau khi biết thằng cháu đần thối nhà mình có bạn gái, còn là một cô gái dịu dàng lễ phép thì rất vui. Mạnh Vãn muốn phụ giúp làm
việc nhà nhưng bà nhất quyết không đồng ý. Khi trò chuyện với bà, cô còn sơ ý để lộ ra chút tự ti nhưng bà nội Lục không hề chê trách, cười hiền nói: "Cháu còn học được lên cao trung, ngày xưa bà chỉ được học hết cấp hai, chẳng phải vẫn nuôi dạy được hai cha con Lục Triều Thanh nên người đó thôi."
Mạnh Vãn nghe xong cảm thấy thán phục thực sự!
Bà nội Lục cười thỏa mãn.
Ông nội Lục ngồi cạnh hừ lạnh, nghĩ thầm chẳng phải gen của con cháu đều từ ông mà ra ư.
Tết dương lịch trôi qua, đến tết âm lịch, Lục Triều Thanh và Mạnh Vãn ai về nhà nấy, năm nay cô đặc biệt mua vé máy bay.
Thấy bạn gái không cần khổ sở tiết kiệm như trước nữa, Lục Triều Thanh cũng yên tâm.
Lễ tình nhân khá sát với kì nghỉ Tết, năm nay lại vào đúng mồng bốn tháng Giêng, mà Mạnh Vãn mồng sáu mới về Giang Thành.
Lục Triều Thanh là kiểu đàn ông học ban tự nhiên nhạt nhẽo hết chỗ nói, nên chẳng biết đón lễ tình nhân là gì. Hai người đã sống với nhau được
nửa năm, Mạnh Vãn cũng không phải người thích lãng mạn cầu kì nên cũng
không cần. Vào ngày lễ tình nhân, hai người chỉ gọi video tán gẫu cả tối như mọi ngày.
Chiều mồng bốn, Mạnh Vãn đang chơi đấu
địa chủ với mẹ và em trai thì ngoài cửa có tiếng còi xe ô tô. Chẳng ai
để ý, nhưng đến khi chiếc ô tô đó đỗ trước cửa nhà, mọi người nghi ngờ
chạy ra xem. Ngoài cửa, một người đàn ông cao lớn lịch lãm bước ra khỏi
xe, không phải Lục Triều Thanh thì là ai?
Mẹ Mạnh vừa mừng vừa sợ: "Tiểu Lục sao lại tới đây thế này?"
Lục Triều Thanh xách quà cáp lỉnh lỉnh vào nhà, cười nói: "Cháu đến
chúc Tết gia đình, cháu bận quá nên giờ mới tới được, cô thông cảm ạ."
Mẹ Mạnh cười tươi rói, nhìn Lục Triều Thanh chẳng khác gì con ruột.
Bạn trai ngàn dặm xa xôi đến nên Mạnh Vãn cực kì ngọt ngào, chập tối anh rủ ra ngoài đi dạo, cô vui vẻ đồng ý.
Lục Triều Thanh khá quen thuộc với nơi này, anh tay nắm tay Mạnh Vãn ra hồ ngoài thôn. Mặt trời đỏ ối từ từ khuất dần sau núi, ánh hoàng hôn
phủ một tầng sáng êm dịu lấp lánh trên mặt hồ, và trên gương mặt cô gái
nhỏ xinh xắn, giống như một bông hoa nở rộ e ấp, tươi mới.
"Ngồi nghỉ một lát đi ạ." Mạnh Vãn chỉ vào bụi cây gần đó, ngồi đây có thể ngắm trọn khoảnh khắc đẹp này.
Hai người cùng ngồi xuống.
Xung quanh yên ắng không một bóng người. Đôi tình nhân hôn nhau say đắm quên trời đất, Lục Triều Thanh áp sát bạn gái vào ngực, nâng mặt cô hôn sâu hơn. Cơn gió hiu hiu thổi khiến mặt hồ lăn tăn gợn sóng, làm dịu
mát bầu không khí nóng rực giữa hai người. Lục Triều Thanh cuối cùng
cũng ngừng lại, Mạnh Vãn mở to mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh.
Cô chợt nhớ lại lần đầu gặp nhau, trên con đường quốc lộ lạnh lẽo cô
đơn, anh đụng phải vai cô từ phía sau. Khi đó cô vẫn là một đứa con gái
quê mùa phải đi làm thuê vì nhà nghèo, còn anh mặc cả cây đen trên
người, lạnh lùng hơn cả mùa đông ở Giang Thành.
Cứ ngỡ chỉ lướt qua nhau trong thoáng chốc, ai ngờ giây phút này có thể nắm tay nhau chung một đường.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Lục Triều Thanh nhìn đôi mắt mơ màng của cô, hỏi khẽ.
Mạnh Vãn hoàn hồn, mỉm cười tựa vào vai anh: "Hôm chúng ta gặp nhau ở KTV, anh có đã từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay chưa?"
Hồi ức ùa về trong anh, còn có cảm giác ngây ngất khi lần đầu được hôn một người con gái.
"Không, lúc đó chỉ đơn thuần muốn lên giường với em." Lục Triều Thanh
cúi người, âm thanh trầm khàn gợi cảm vướng vít quanh lỗ tai cô.
Tai nóng sắp chết rồi, Mạnh Vãn đẩy anh ra.
Lục Triều Thanh lại ôm choàng lấy cô từ đằng sau, hôn lên mu bàn tay cô, sau đó, anh móc từ trong túi ra một chiếc nhẫn.
Mạnh Vãn ngơ ngác nhìn viên kim cương lấp lánh trong ánh tà dương.
"Vãn Vãn, gả cho anh nhé." Lục Triều Thanh nâng chiếc nhẫn, trong đôi mắt anh chỉ có bóng hình cô.
Không có ánh nến lãng mạn, không phải những lời thề non hẹn biển, chỉ đơn giản là anh đã sẵn sàng che chở cho cô cả cuộc đời.
"Năm ngoái, tại nơi này, anh nói anh yêu em. Năm nay, cũng là nơi này,
anh muốn cùng em đi đến bạc đầu." Lục Triều Thanh cầm trong tay chiếc
nhẫn kim cương, đôi mắt đong đầy yêu thương.
Ánh mắt cô di chuyển từ đôi bàn tay anh, chiếc nhẫn, sau cùng là khuôn mặt người cô yêu.
Mạnh Vãn vẫn nhớ như in ngày anh tỏ tình bên bờ hồ, khi đó cô rất thích anh, nhưng lại đắn đo không dám bước tiếp, lo sợ sẽ chẳng bên nhau được bao lâu. Giờ đây, cô yêu anh, và hơn tất cả, cô có thể dũng cảm nắm lấy tay anh.
Lục Triều Thanh không hề chuẩn bị trước màn
cầu hôn, trong lòng cô cũng không quá xao động. Chỉ là, ánh hoàng hôn ấm áp vô cùng, lồng ngực của anh cũng thật ấm, còn lời cầu hôn của anh như ánh nắng soi rọi trái tim cô.
"Vâng." Mạnh Vãn gật đầu, mỉm cười ngọt ngào.
Lục Triều Thanh cười tươi, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, xỏ chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Cuối mùa hè, hai người cử hành hôn lễ.
Năm thứ hai sau kết hôn, Mạnh Vãn sinh thai long phượng, anh trai tên
Lục Tiểu Triều còn em gái tên Lục Tiểu Vãn. Hai đứa nhóc khỏe mạnh lớn
lên, Mạnh Vãn và Lục Triều Thanh cũng dần dần học cách nuôi dạy con. Chỉ là công việc dạy con học đều dồn lên dầu ông bố IQ cao Lục Triều Thanh.
Nhưng giáo sư Lục không phải lúc nào cũng có nhà.
Lần này, Lục Triều Thanh đi công tác nước ngoài năm ngày, ba vắng nhà, mẹ trở thành trụ cột gia đình.
May là năm nay hai con đã lên lớp ba, may mắn, còn nhóc Lục Tiểu Triều
đã sớm tự lập không cần ba mẹ dạy học. Mạnh Vãn nhìn còn gái ngồi trên
sô pha xem Peppa Pig, nghĩ thầm mình dù gì cũng học xong cấp ba, chẳng
lẽ không dạy nổi kiến thức tiểu học hay sao.
...
Lục Triều Thanh dỗ con gái mè nheo không chịụ học đi ngủ, lại dặn con
trai ngủ sớm xong mới được về phòng. Anh rón rén mở cửa, thấy Mạnh Vãn
đã ngủ mất, trên tay vẫn cầm điện thoại di động.
Lục
Triều Thanh đóng cửa lại, định rút điện thoại của bà xã ra thì cô chợt
nhíu chặt mày lại, miệng lẩm bầm câu gì đó: "Rõ là bài này dễ..."
Anh chưa kịp nghe hết, cô đã mở mắt tỉnh dậy, vẫn nhíu mày.
Hai vợ chồng nhìn nhau vài giây, Mạnh Vãn bật cười: "Em vừa mơ mình dạy con học toán, quái lạ là em không thể dạy nổi!"
Lục Triều Thanh im lặng, nhớ lại mấy hôm trước cô mở sách Olympic toán của con bắt anh giải thích, giảng mãi cô vẫn không hiểu.
Quả nhiên con gái giống Mạnh Vãn!
"Ngủ đi." Lục Triều Thanh đoạt lấy điện thoại của cô.
Mạnh Vãn vô thức giấu điện thoại đi.
Anh nhìn cô đầy nghi ngờ.
Mạnh Vãn nghĩ vợ chồng thì không nên giấu giếm nhau chuyện gì, cô cười
thần bí, nói: "Chị Lưu đã từng lấy hai chúng ta làm hình mẫu để viết một bộ tiểu hoàng văn(*) đó. Hôm nay mới ra hai ngoại truyện này, anh muốn
đọc với em không?" Nói xong, Mạnh Vãn lại hỏi: "Đúng rồi, anh có biết
tiểu hoàng văn là cái gì không đấy?"
(*) Tiểu hoàng văn: truyện người lớn (mọi chú thích đều là của editor)
Vừa rồi cô đọc quá nhập tâm nên lúc ngủ cũng mơ thấy tình tiết trong
truyện, mọi thứ sẽ rất đẹp nếu không có chi tiết dạy toán cho con gái.
Lục Triều Thanh không biết tiểu hoàng văn là cái gì, nhưng nhìn nụ cười quái dị của bà xã, cộng thêm tính cách đen tối của chị Lưu, anh có vẻ
đã biết đáp án.
"Không hứng thú." Lục Triều Thanh nằm xuống đi ngủ.
Mạnh Vãn nhìn ông xã thanh khiết như tờ giấy trắng, thở dài: "Thật ra em thích anh phiên bản nam chính trong truyện hơn."
Lục Triều Thanh không đáp.
Đèn tắt, anh lật người đè cô xuống, Mạnh Vãn vừa bị tiểu hoàng văn kích thích nên rất nhiệt tình, khác hẳn ngày thường.
Lục Triều Thanh nhận ra sự khác thường này. Đợi vợ ngủ, anh lén đọc
trộm điện thoại của cô. Tìm kiếm trong lịch sử có thể thấy ngay bộ
truyện kia.
Mới đọc được chương một, mặt Lục Triều
Thanh đã nhăn nhó lại, sao anh có thể ngủ với một cô gái xa lạ được,
thật quá hoang đường!
Cốt truyện quả là não tàn, Lục Triều Thanh chỉ đọc mấy chỗ "đặc sắc" nhất.
Đọc xong, Lục Triều Thanh nhìn bà xã đang ngủ say bên cạnh, hiểu nhầm rằng cô thích mấy tình tiết trong truyện.
Thế là hôm sau, Mạnh Vãn đang trông tiệm thì nhận được điện thoại của Lục Triều Thanh, bảo cô đến văn phòng anh một chuyến.
"Đến làm gì?" Mạnh Vãn tò mò hỏi.
"Cứ đến đây đã." Lục Triều Thanh trả lời mập mờ rồi cúp điện thoại.
Mạnh Vãn khó hiểu, nhưng vẫn đi, ai bảo cô đang rảnh quá chứ.
Không ngờ, chuyến đi này của cô kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
"Thích kiểu này, hửm?" Rèm cửa đóng kín, không khí nóng hầm hập, Lục
Triều Thanh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của bà xã, giọng trầm khàn quyến rũ.
Mạnh Vãn nằm sấp trên bàn làm việc khóc ra máu, biết vậy không cho thằng cha này xem tiểu hoàng văn nữa!
HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT