Lục Triều Thanh thuận thế ngồi xuống cạnh Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn một cái liếc mắt cũng không nhìn anh ta. Kỳ thật chút mâu thuẫn nhỏ trên đường cao tốc cũng không tính là gì, nếu Lục Triều Thanh nói
hai câu dễ nghe dỗ dành cô một chút, thí dụ như bảo đảm với cô là sẽ
không mách với mẹ Mạnh thì Mạnh Vãn cũng sẽ cho qua, nhưng gã này lại
còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ anh với giáo sư Cao không giống nhau,
Mạnh Vãn liền không vui.
Lục Triều Thanh yên lặng uống trà.
Lưu Niệm cười hỏi anh: "Giáo sư Lục làm gì đắc tội Vãn Vãn đại lão bản chúng tôi rồi?"
Lục Triều Thanh thần sắc không vui đáp lại cô một ánh nhìn nhàn nhạt.
Mạnh Vãn vượt xe anh không tán đồng, nhưng Mạnh Vãn là bạn gái anh, Lục
Triều Thanh chỉ không tán đồng, cũng không có cảm thấy phản cảm cái gì,
lúc Lưu Niệm lái xe của anh còn vượt xe khác điên cuồng, lại chỉ là bạn
gái của đồng nghiệp, Lục Triều Thanh nhìn Lưu Niệm liền có chút không
vừa mắt, ít nhất giờ phút này là như vậy.
Lưu Niệm bị ánh mắt Lục Triều Thanh chọc giận, nhưng mà cô cũng lười so
đo với Lục Triều Thanh, vốn đang muốn giúp đôi tiểu tình nhân chứ, bây
giờ thì Lưu Niệm ước gì Mạnh Vãn tiếp tục lạnh nhạt với Lục Triều Thanh.
Mạnh Vãn cũng không muốn phá hỏng bầu không khí, cô chỉ là không muốn để ý tới Lục Triều Thanh, vẫn tiếp tục vừa nói vừa cười với các nhân viên
của mình, Lưu Niệm, Tiểu Diệp, Từ Cường, Chu Dương đều là người ồn ào
hoạt bát, bữa cơm này không có một giây tẻ nhạt nào.
Giáo sư Cao dưới sự giúp đỡ của cô bạn gái hay cười hay nói đã trở thành hướng nội, anh cũng quen những trường hợp như thế này, hơn nữa Lưu Niệm biết chiếu cố anh, cho nên khi nhìn tới đồng nghiệp Lục Triều Thanh bơ
vơ không ai nói chuyện cùng thì lòng đồng cảm của giáo sư Cao bắt đầu
dâng cao.
Anh quyết định giúp đỡ Lục Triều Thanh.
Lịch buổi chiều là đi khu ngắm cảnh, mọi người ra khỏi sơn trang, trên
đường đi tới điểm xe bus tới khu ngắm cảnh, giáo sư Cao lại gần Lục
Triều Thanh một thân một mình, nhỏ giọng hỏi anh:
"Cậu với Mạnh Vãn giận dỗi?"
Lục Triều Thanh nhìn bạn gái đi tuốt đằng trước, mấp máy môi: "Là cô ấy nháo với tôi."
Giáo sư Cao: "Vì sao vậy?"
Lục Triều Thanh nói chuyện cô vượt xe trên cao tốc.
Từ góc độ an toàn mà nói, giáo sư Cao và Lục Triều Thanh là cùng một
chiến tuyến, có điều anh nghĩ đến dáng vẻ sung sướng của Lưu Niệm khi
lái xe, giáo sư Cao khụ khụ, dùng giọng của người từng trải khuyên Lục
Triều Thanh: "Cô ấy thích làm cái gì thì để cho cô ấy làm là được rồi,
cần gì chọc cô ấy không vui, nhìn xem, hiện tại Mạnh Vãn không để ý tới
cậu, cậu cũng khó chịu đi?"
Lục Triều Thanh trầm mặc, anh không cảm thấy khó chịu, nhưng mà ngực không quá thoải mái, giống đánh đổ cái gì.
Giáo sư Cao vỗ vỗ vai anh, thanh âm càng thấp: "Phụ nữ thích nghe lời
ngon tiếng ngọt, lát nữa cậu đuổi theo Mạnh Vãn, nói xin lỗi, sau đó vui vẻ đi chơi đi."
Lục Triều Thanh đang suy tư xem vì sao mình phải xin lỗi, Lưu Niệm ở bên kia nhìn sang bên này, giáo sư Cao thấy vậy lập tức bỏ rơi đồng nghiệp, tung ta tung tăng mà chạy tới bên bạn gái.
Giáo sư Cao vừa đi, Chu Dương lại tới, cậu ta không có khách khí như
giáo sư Cao, vừa nói liền chê bai ông anh họ không thân lắm này: "Anh
ngốc đấy hả, chị Vãn Vãn có lòng mang anh đi chơi, còn đặt phòng đơn
giúp anh, rõ ràng là cho anh cơ hội tiếp cận mình, thế mà bây giờ vừa
tới nơi anh đã chọc người ta tức giận, mau đi dỗ dành chị ấy đi, bằng
không đừng nói ở chung một phòng, em thấy đến cơ hội hôn cũng bay mất!"
Tuy rằng Chu Dương chỉ là tiểu thịt tươi năm nhất, nhưng cậu còn hiểu chuyện hơn ông anh họ giáo sư!
Lục Triều Thanh nhìn em họ, nghĩ thầm, phòng đơn là do anh mạnh mẽ yêu cầu, có liên quan gì tới Mạnh Vãn chứ.
Nhưng mà dỗ xong Mạnh Vãn, tương đương với có thể có cơ hội hôn cô ấy à?
"Mau đi mau đi!" Chu Dương hung hăng đẩy Lục Triều Thanh một phen.
Lục Triều Thanh dưới sự thúc đẩy của cậu em họ không quá thân thiết, rảo nhanh bước chân đi tới bên cạnh Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn đang nói chuyện cùng Tiểu Diệp, nhìn thấy anh, cô lập tức quay đầu sang Tiểu Diệp.
Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tiểu Diệp liền chạy về phía sau, cự tuyệt đóng vai bóng đèn.
Mạnh Vãn liền tập trung đi đường.
"Đừng nóng giận nữa." Nhìn bên mặt cô không có biểu tình, Lục Triều Thanh thấp giọng nói.
Mạnh Vãn hừ lạnh: "Anh cũng không có làm gì sai, em tức giận cái gì đâu."
Lục Triều Thanh nhíu mày hỏi: "Vậy sao em không để ý tới anh?"
Mạnh Vãn cố ý cười: "Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chính là không muốn để ý anh."
Nói xong, Mạnh Vãn liền rảo bước chân.
Lục Triều Thanh theo bản năng giữ tay cô lại, Mạnh Vãn bị anh kéo một
cái, theo quán tính xoay người về phía sau, kết quả cô còn chưa nhìn
thấy mặt Lục Triều Thanh mà đã thấy mấy người ở phía sau, ánh mắt Tiểu
Diệp, Từ Duyệt hưng phấn, ngay cả Lưu Niệm đang bận rộn đánh yêu giáo sư Cao cũng nhìn sang đây. Mạnh Vãn nhất thời đỏ mặt, trừng mắt với Lục
Triều Thanh:
"Buông tay."
Lục Triều Thanh ngoài ý muốn thấy cô mặt đỏ, sau đó liền cảm thấy Mạnh Vãn mặt đỏ đáng yêu hơn lúc cô làm mặt giận.
"Không buông." anh lặng lẽ nắm chặt tay cô.
Lúc hai người đang "khoe ân ái" những người khác lục tục vượt qua bọn
họ, Chu Dương còn to gan lớn mật hò hét: "Giáo sư Lục làm tốt lắm!"
Mặt Mạnh Vãn càng đỏ hơn, chờ bọn họ đi xa, cô nhìn ngực Lục Triều Thanh hỏi: "Anh kéo tay em làm cái gì?"
Lục Triều Thanh đáp lễ: "Không nguyên nhân gì đặc biết, chính là muốn nắm tay em."
Mạnh Vãn:......
Giáo sư Lục quả nhiên là khác giáo sư Cao, giáo sư Cao tuyệt đối không dám nói chuyện như vậy với Lưu Niệm!
Ý thức được Lục Triều Thanh khó đối phó thế nào, Mạnh Vãn nhìn nhìn xe
bus đậu cách đó không xa, đành lựa chọn thỏa hiệp: "Được rồi, em không
giận anh, mau đi lên xe đi, đừng khiến người ta chế giễu."
Lục Triều Thanh gật gật đầu, sau đó, anh nắm tay Mạnh Vãn đi về phía xe bus.
Mạnh Vãn quỳ!
"Người khác cũng không có nắm tay nhau." cô tức muốn hộc máu, nhắc nhở anh.
Lục Triều Thanh quay đầu lại xem cô: "Sao phải so đo với người khác?"
Mạnh Vãn vậy mà không biết nên trả lời như thế nào!
Giằng co chốc lát, cô nhìn hai bên, đỏ mặt nhỏ giọng nói thầm: "Nhiều
người nhìn như vậy, ngại lắm, dù sao em cũng không quen ở trước mặt mọi
người làm như vậy."
Lục Triều Thanh lập tức phản bác: "Buổi tối cùng nhau đi về tiểu khu, em đòi anh nắm tay." Chắc là cô còn đang giận, cho nên mới không
cho anh nắm tay.
Mạnh Vãn muốn dậm chân, ngẩng đầu trừng anh ta: "Ban ngày với buổi tối
có thể giống nhau hay sao? Buổi tối dắt tay người khác cũng chưa chắc đã nhìn thấy."
Lục Triều Thanh nhìn đôi mắt cô sáng ngời, rốt cuộc tán thành lý do này, buông tay.
Mạnh Vãn lập tức đi về phía trước, Lục Triều Thanh đuổi sát theo sau.
Hai người là người cuối cùng lên xe buýt, Mạnh Vãn đi từ xa xa đằng trước xe cho tới đuôi xe, cae đường đỏ mặt.
Lục Triều Thanh như không có việc gì ngồi cạnh bạn gái.
Hai mươi phút sau, xe buýt ngừng trước cửa khu du lịch.
Lúc này Mạnh Vãn chủ động cùng Lục Triều Thanh đi ở cuối hàng.
Lục Triều Thanh là người rất biết học hỏi, anh thấy trên đường có không
ít đôi tình nhân, hoặc là người nam chụp ảnh cho người nữ, hoặc là hai
người ôm vào nhau cùng chụp, lại nghĩ đến Mạnh Vãn thích chụp ảnh, Lục
Triều Thanh chủ động hỏi cô: "Em có muốn chụp ảnh không?"
Mạnh Vãn không tin kỹ thuật chụp của anh chút nào, hừ giọng nói: "Có muốn chụp em tự chụp được."
Vừa mới nói xong, Mạnh Vãn liền nhìn trúng một chỗ cảnh đẹp, cùng lúc đó, Lưu Niệm đã lôi kéo giáo sư Cao đi qua đó.
Lưu Niệm nghĩ muốn chụp dáng giáo sư Cao đang cõng cô, đám người Từ
Cường ở bên cạnh vây xem, mặt giáo sư Cao đỏ hồng. Mạnh Vãn đuổi đám
nhân viên như đuổi chim sẻ, chờ giáo sư Cao mặt bớt đỏ mới giơ máy ảnh
của Lưu Niệm lên chụp. Trừ bỏ dáng cõng, hai người còn chụp một tấm hôn
môi.
"Hai người có muốn chụp một tấm không?" Lưu Niệm có qua có lại.
Mạnh Vãn vừa muốn lắc đầu, Lục Triều Thanh lại đưa camera trong tay
sang, đó là máy ảnh của Mạnh Vãn, Mạnh Vãn chê nặng nên mới đưa anh cầm
hộ.
"Cảm ơn." Lục Triều Thanh đối Lưu Niệm nói.
Lưu Niệm còn nhớ lúc trên bàn cơm Lục Triều Thanh trừng mắt nhìn cô một cái, nể mặt Mạnh Vãn cô quyết định không so đo nữa.
Mạnh Vãn cứng đờ đi theo Lục Triều Thanh tới chỗ chụp.
"Hai người cứ đứng như vậy à?" Lưu Niệm buồn cười hỏi, giáo sư Cao cũng đứng bên cạnh cô cười ngây ngô.
"Anh cõng em?" Lục Triều Thanh thấp giọng nói bên tai Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn lập tức lắc đầu, sau đó nhích một chút tới bên cạnh Lục Triều Thanh, lại nhìn về phía Lưu Niệm: "Cứ như vậy đi."
Lưu Niệm nhún vai, giơ camera, đúng lúc cô chuẩn bị chụp thì Lục Triều
Thanh đột nhiên khoác tay lên vai Mạnh Vãn. Mạnh Vãn kinh ngạc đến ngây
người mà hé miệng, Lưu Niệm nhanh tay lẹ mắt ấn nút, chụp được một màn
khôi hài này. Đưa camera lại cho đôi tiểu tình nhân, Lưu Niệm đã đi cùng giáo sư Cao ra thật xa rồi Mạnh Vãn vẫn còn có thể nghe thấy tiếng Lưu
Niệm cười.
"Khi nào chúng ta có thể giống như bọn họ?" Lục Triều Thanh tò mò hỏi, anh cũng muốn cùng bạn gái chụp ảnh thân mật.
Mạnh Vãn vừa định giả bộ hồ đồ, lại nghĩ đến, cô đắc ý cười: "Chúng ta là chúng ta, vì sao cứ phải so với người khác?"
Lục Triều Thanh nhấp môi.
Mạnh Vãn tâm tình thực hảo, bước chân cũng nhẹ nhàng đi nhiều, nhìn thấy quang cảnh mình thích liền dừng lại dùng di động tự chụp.
"Cùng nhau chụp ảnh đi." Lục Triều Thanh bị bỏ rơi chính thức đưa ra yêu cầu.
Mạnh Vãn từ chối.
Vì thế, Lục Triều Thanh liền làm người khuân máy ảnh cho cô cả một buổi trưa.
Buổi tối, mọi người cùng nhau ăn thịt nướng BBQ, trừ hai vị giáo sư vật lý uống nước ngọt thì những người khác đều uống bia.
Chu Dương lại tiến đến cạnh Lục Triều Thanh, lén lút ra chủ ý: "Đợi chút nữa anh hẹn Vãn Vãn tỷ đi đi dạo quanh đây đi, hai người đi riêng là cơ hội tốt nhất để tăng cao độ thân mật, nhất là vào buổi tối." Thật là,
nhìn chuyện yêu đương xủa anh họ cậu cũng muốn sốt ruột theo, chẳng có
tý tình thú nào.
Lục Triều Thanh nghe vậy, nhìn về phía bạn gái đang hát hò cùng Lưu Niệm.
Hơn tám giờ tối, bữa BBQ mới kết thúc, sau đó là thời gian tự do, mọi người tự sắp xếp.
"Lão bản, em về phòng, chị thì sao?" Tiểu Thẩmcùng phòng Mạnh Vãn khách khí hỏi.
Mạnh Vãn cùng Lưu Niệm thi rượu hơi quá đà, chơi đến mức hưng phấn quên
luôn bản thân hiện tại đã là người có gia thất, gật gật đầu liền muốn
cùng tiểu Thẩm về phòng, mãi đến khi có một bóng dáng thon dài đĩnh bạt
thân ảnh trước tới mặt gọi cô. Mạnh Vãn ngẩng đầu, đối diện với gương
mặt tuấn mỹ của Lục Triều Thanh, ánh đèn đêm làm cho không khí có một vẻ lãng mạn khác hẳn mọi khi, dưới ánh đèn ấy giáo sư vật lý không giống
người máy chút nào.
"Đi dạo quanh đây không?" Lục Triều Thanh làm theo kiến nghị của em họ, nghiêm túc mời cô.
Mạnh Vãn chớp chớp mắt, nhìn về phía Tiểu Thẩm, Tiểu Thẩm đã cười tránh đi.
"Tùy tiện đi một chút." Lục Triều Thanh cứ tự nhiên nắm lấy tay cô, hiện tại là buổi tối, có thể nắm.
Bạn trai mình hiếm hoi lắm mới muốn lãng mạn một chút, Mạnh Vãn liền thành thành thật thật đi theo anh.
Sơn trang nằm tại một cổ trấn, ngoài cổ trấn có một mảnh hồ, là nơi thích hợp nhất cho các đôi tình nhân muốn đi dạo đêm.
Gió thu hơi lạnh, nhưng bàn tay Lục Triều Thanh to rộng ấm áp, khiến cả người Mạnh Vãn cũng liền ấm áp theo.
Bên bờ hồ đặt rất nhiều ghế dài, hai người vừa men theo bờ hồ đi dạo,
vừa tìm một chiếc ghế dựa để, ghế thì không tìm được, nhưng Lục Triều
Thanh lại thấy rất nhiều đôi tình nhân ngồi trên ghế hôn nhau. Có đôi
ngồi song song, có đôi thì bạn nữ ngồi ở trên đùi bạn nam. Đại khái là
do ánh sáng tối tăm, những người đó hôn đến say sưa, hồn nhiên quên
mình.
Giáo sư vật lý đột nhiên biến thành một nhà xã hội học, thẳng thắn quan sát màu sắc nhân sinh.
Mạnh Vãn chú ý tới ánh mắt bạn trai, xấu hổ muốn chết, người khác hôn nhau anh nhìn cái gì mà nhìn?
"Bên kia có bậc thang, qua đó ngồi một lát đi." Mạnh Vãn phát hiện một chỗ có thể ngồi nghỉ.
Lục Triều Thanh liền nắm tay cô đi qua.
Bậc thang từ bờ hồ chạy thẳng tới mặt nước, đứng ở nơi xa cũng chỉ có
thể nhìn đến mấy bậc phía trên cùng, Mạnh Vãn muốn ngắm mặt nước gần một chút, liền chọn chỗ thấp có thể cản gió ngồi xuống. Cô lấy di động ra
chụp cảnh đêm, Lục Triều Thanh ngồi bên cạnh cô, bóng đêm dù đẹp đi nữa, thì trong đầu anh tất cả đều là trên hình ảnh các đôi tình nhân bận rộn hôn nhau.
Lục Triều Thanh nghiêng đầu.
Mạnh Vãn đang tập trung tinh thần mà chụp cảnh hồ, mới từ quán nướng đi
ra nên cô chỉ buộc một cái đuôi ngựa đơn giản, ánh đèn hắt từ mặt hồ
đong đưa, hạ xuống bóng dáng lay động trên mặt cô, đôi mắt xinh đẹp càng thêm đẹp, sống mũi cao, đôi môi hồng tràn ngập dụ hoặc.
Cổ họng lăn lộn, Lục Triều Thanh cầm lòng không đậu đi về phía cô.
Nhìn thấy người đàn ông đang tới gần, Mạnh Vãn cho rằng Lục Triều Thanh
muốn xem ảnh cô chụp được, cô vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm màn ảnh, sau
đó đưa điện thoại di động về phía anh.
"Anh xem kìa, trong nước hình như có cá......" Mạnh Vãn dương cằm về
phía mặt hồ, vừa nói vừa quay đầu, ý bảo Lục Triều Thanh đi xem.
Lúc cô quay lại đây thì vừa hay, Lục Triều Thanh thuận thế giữ lấy mặt cô, đè ép lên đôi môi đỏ hơi hơi mở ra.
Trong nháy mắt hai môi dán vào nhau, Mạnh Vãn mở to hai mắt nhìn, "bang" một tiếng, di động cô đang cầm rơi xuống bậc thang.
Nhưng Lục Triều Thanh dường như không nghe thấy, nhẹ nhàng hôn hôn cô,
tựa hồ như đang tinh tế cảm nhận tư vị, anh giữ gương mặt Mạnh Vãn, lại
lần nữa hôn xuống, hơn nữa gia tăng sức lực nụ hôn này.
Mạnh Vãn đầu quả tim run lên, nhắm hai mắt lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT