Trúc Chi dìu Thanh Lâm ngồi dậy. Đầu óc nó bây giờ đang mất tỉnh táo, nó vẫn còn run rẩy sợ hãi. Cô phải ép nó nhìn vào mắt cô, ép nó nghe giọng nói của cô:
“Em phải bình tĩnh và cố nhớ lại xem Tiểu Bạch có nói gì trước khi bị bắt đi hay không?”
Thanh Lâm như bị thôi miên, tâm trí đang trôi trở lại cách đây mấy chục phút. Khi đó, Tiểu Bạch kéo tay nó chạy vào phòng Ngân Chi trước đây, Tiểu Bạch còn trấn an Thanh Lâm rằng:
“Có em ở đây, anh sẽ không gặp nguy hiểm nào đâu.”
Nhưng mười tên áo đen xuất hiện và quật nhã Thanh Lâm xuống thành giường, hình như chúng không muốn làm hại nó, chúng chỉ đơn giản muốn nó rời khỏi cuộc chiến với Tiểu Bạch mà thôi. Nó còn nhớ như in, Tiểu Bạch khi ấy hét lớn:
“Anh cứ ở yên đó, em lo được.”
Tiểu Bạch nói lo được và nó đã làm được. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, nó đè bẹp chúng, nhưng không cách nào giết được chút. Thanh Lâm ở yên một chổ nhìn thôi cũng cảm thấy sốt ruột.
Đột nhiên Tiểu Bạch bay đến chổ thành giường và rạch một đường trên tay Thanh Lâm. Chỉ mười phút sau, nó đã giết hết chín tên và làm tên thứ mười bị thương. Nhân cơ hội tên ấy đang quằn quại đau đớn, nó bay đến chổ Thanh Lâm một lần nữa. Nó lấy chiếc điện thoại bên trong túi của cậu, dí mặt cậu sát ầm nhà. Thanh Lâm chỉ nhớ lại mà vẫn toát mồ hôi hột, nó run giọng trả lời Trúc Chi:
“Tiểu Bạch lấy điện thoại của em đi rồi. Sau khi giết sạch chín tên áo choàng đen. Em không hiểu sao con bé trở nên kinh dị hơn bình thường.”
Thanh Lâm chìa cánh tay bị thương của mình cho Trúc Chi xem. Nó nói tiếp:
“Tiểu Bạch rạch một đường trên tay em nè. Nó dùng máu của em bôi lên thanh kiếm của nó, em không nhìn thấy nó lấy từ đâu nữa. Nhưng nó đã giết được chín tên. Sau đó, nó vồ lấy em ngã xuống gầm giường.”
Thanh Lâm nhớ lại Tiểu Bạch đã ném cậu vào sâu dưới gầm giường. Sau đó nó biến trở thành Thanh Lâm và ló đầu ra, giả vờ vấp nhã và bị tên sống sót duy nhất bắt đi.
Thanh Lâm nắm lấy tay áo của Trúc Chi, bàng hoàng nói thêm:
“Làm như em ấy âm mưu để mình bị bắt đi vậy.”
Trúc Chi ngẫm nghĩ một hồi. Tiểu Bạch dạo gần đây cử chỉ và hành động có vẻ không giống nó chút nào. Có vẻ nó đã biết sử dụng mưu kế nhiều hơn lúc trước. Việc nó giết được những tên áo choàng, rõ ràng vì nó có khả năng nhìn thấu nỗi sợ hãi của những tên áo choàng đen kia. Tiểu Bạch lấy điện thoại của Thanh Lâm với mục đích nào đó, có thể muốn nhóm của cô tìm ra nó lắm.
Nhất Uy trở lại, đằng sau có Tuấn Tú và Thiên Thanh đi cùng. Trúc Chi thay Thanh Lâm kể ra tình hình lúc vừa rồi.
Nhất Uy trầm trồ:
“Tiểu Bạch có thể chiến thắng đám người áo đen chắc chắn vì năng lực nhìn thấy mỗi sợ hãi của chúng. Con bé giỏi lắm. Càng lúc càng trưởng thành rồi.”
Trúc Chi cũng gật đầu tán thành:
“Chị nghĩ em ấy muốn chúng ta tìm đến sào huyệt của kẻ đứng sau. Nên em ấy muốn mình bị bắt. Vì ít ra em ấy còn có thần lực chiến đấu còn Thanh Lâm thì không.”
Thành nghe đến đó thì rên rỉ và một chút xấu hổ lan tỏa khắp tế bào. Nó thật chẳng nghĩa khí gì cả khi để Tiểu Bạch một mình dấn thân vào nguy hiểm.
Thiên Thanh lúc này cẩn thận xem xét nét mặt của Thanh Lâm một hồi, rồi anh lơ đễnh nói:
“Anh có thể tìm ta nơi Tiểu Bạch bị bắt đi. Anh với ba đã lén cài định vị vô điện thoại của Lâm.”
Thanh Lâm quắc mắt nhìn Thiên Thanh, hơi nhăn mặt. Rõ là chuyện Thiên Thanh vừa nói là điều lần đầu Thanh Lâm được nghe. Hai người đã lén theo dõi nó ư?
Thiên Thanh cười hà hà đầy gượng gạo. Cuối cùng, khi nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh của Thanh Lâm, anh đành thú nhận:
“Tại mày cứ như khùng như điên sau cái đợt tự ý hành động lung tung vụ của Hải Phong ấy. Anh với ba sợ mày lại lén chạy lung tung nên mới...”
Thiên Thanh không nói hết câu, mọi người cũng đoán được kết quả. Lần đó, Minh Nghĩa nhập xác Thanh Lâm và mất tích. Mà cũng tại Trúc Chi đề nghị Tiểu Bạch giả vờ làm Thanh Lâm, rồi còn sốt ly bì.
Trúc Chi lên tiếng giải hòa, cũng như muốn mọi người về nghỉ ngơi:
“Em nghĩ tối nay như vậy là đủ rồi. Tên chủ mưu sẽ không tiếp tục phái thêm ai nữa đến giết chúng ta khi lần lượt người của hắn bị giết hại tơi bời. Hắn sẽ cho người canh giữ chúng ta thay vì giết. Và chúng ta cần tìm ra nguyên nhân vì sao Thanh Lâm bị bắt đi.”
Tuấn Tú gật đầu đồng ý, anh nói thêm:
“Anh thấy chúng ta nên ngủ một giấc đi. Sau giờ học ngày mai, tụi mình tập hợp tại văn phòng thám tử đi. Nơi đó gần trường, cũng gần bệnh viện mà anh đang làm. Sẵn tiện, anh Thanh sẽ truy tìm Tiểu Bạch luôn.”
Trúc Chi gật gù nói:
“Ý hay đó. Sáng mai em sẽ hỏi bác bảo vệ có cách nào giúp mình tránh được sự tìm kiếm của âm giới hay không. Vì chúng tìm thấy chúng ta quá dễ dành, em sợ tụi mìn sẽ bị tấn công nếu tách riêng ra.”
Năm người vào phòng Tuấn Tú ngủ, mỗi người chọn một gốc thoải mái nhất mà ngả lưng xuống, thiếp đi.
Tên áo choàng đen - người sống sót cuối cùng, đã trở lại chổ Quý Nhậm, trong tay vẫn còn giữ Thanh Lâm thật chặt. Gã bị thương đầy mình, nhưng vẫn cố bắt bằng được Thanh Lâm (lúc này đang là Tiểu Bạch giả dạng, đã ngất xỉu vì quá đỗi sợ hãi) về và nhận tội trước Quý Nhậm, khi cả bốn mươi tên đã bị giết đến 39 người.
Quý Nhậm nghe tên thuộc hạ bẩm báo lại, mắt gã gần như lồi ra ngoài. Gã không thể tin được chuyện này. Trong một đêm mà người của gã thất thủ dưới tay lũ con người vô danh tiểu tốt ư? Đám quái vật đó thì không nói, nhưng người của gã chỉ có gã mới biết cách giết chết chúng cơ mà.
Tên áo choàng đen quỳ rập xuống đất, nói như đang trong cơn mê sảng:
“Bẩm chủ nhân, chúng không phải con người bình thường đâu. Thuộc hạ đã theo dõi suốt trận đánh, chỉ phát hiện ba tên là con người. Còn một đứa con gái dùng cung tên màu bạc rất giống Thượng Nguyệt, còn một thằng nhóc lại dùng thanh kiếm thần Kim Quy đấy ạ. Tất cả đều bị giết sạch. Thuộc hạ rất khó mới bắt được thằng nhóc trở lại.”
Quý Nhậm im lặng nuốt từng lời vừa rồi. Thượng Nguyệt và thanh kiếm Kim Quy ư? Đây đều là những món đồ mà Huyết Yêu trông coi. Dám là hắn đã đưa cho lũ người vô dụng (có lẽ hơi hữu dụng hơn so với suy nghĩ của gã) dùng chăng? Hắn cũng có gan đấy, dám đưa bảo vật cho người của hắn. Gã sẽ tâu thêm chuyện này cho Thiên tử nghe. Ông già ấy chắc chắn sẽ không vui vẻ đâu, như vậy Huyết Yêu sẽ chết sớm hơn gã nghĩ nhiều lắm.
Quý Nhậm chán ghét nhìn tên thuộc hạ của mình. Dù tên này đã đưa được Thanh Lâm về đây, nhưng gã vẫn chưa hài lòng. Gã gầm lên:
“Tất cả đều chết, duy chỉ có ngươi sống sót, ngươi không thấy nhục nhã sao? Người của Quý Nhậm ta không lẽ không đấu lại người của Huyết Yêu?”
Vừa nói xong, Quý Nhậm giết chết gã áo choàng đen trước mặt mình.
Tiểu Bạch lúc này vẫn giả vờ ngất xỉu, đang trong trạng thái hôn mê. Nó nghe rõ ràng: Người của Quý Nhậm. Quý Nhậm không phải là người đang lãnh nhiệm vụ điều tra về Huyết Yêu hay sao? Thì ra chính gã là người đứng sau mọi chuyện: Một mặt đẩy Huyết Yêu hết mọi tội trạng, mặt khác lại ám sát người của hắn.
Tiểu Bạch cảm thấy Quý Nhậm đang vác nó đi đâu đó. Nó hé mắt thật nhỏ, muốn xem xung quanh là nơi nào. Nó thấy toàn bộ đều là thảo nguyên xanh ngát. Nó nhắm mắt lại hưởng thủ từng đợt gió lùa vào da mặt. Trong lòng bắt đầu nghĩ ra kế sách vẹn toàn. Nó thử đứng trong hoàn cảnh của Huyết Yêu mà nghĩ xem, trong tình huống này, nó phải xử lý ra sao cho đúng.
Quý Nhậm ném Tiểu Bạch trước ngôi mộ trên thảo nguyên, rồi bỏ đi đâu đó. Nó lén mở mắt đọc được dòng chữ trên bia mộ: Y Lân Chi Mộ. Y Lân không phải là quỷ vương đầu tiên của Tam giới hay sao. Không lẽ người này cũng mục đích giống Hải Phong, đều muốn hồi sinh thứ nguy hiểm bậc nhất ư? Bộ gã này không nhận thấy kết cục thê thảm của chúng khi tự hồi sinh kẻ độc ác đáng nguyền rủa nhất ư?
Tiểu Bạch lôi chiếc điện thoại của Thanh Lâm ra, nó vừa nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo. Nhưng rồi nó giật mình, húa vía, nhanh chóng nhắm mắt lại khi nghe động tĩnh từ phía xa. Tiếng bước chân của hai kẻ đang tiến lại gần nó. Thì ra Quý Nhậm rời đi gọi thêm một kẻ khác đến đây.
Quý Nhậm chỉ tay vào người Tiểu Bạch và nói với người kia:
“Thân thể thằng bé chịu đựng sức mạnh của Thanh Trì Minh Nghĩa mà không hề bị hao tổn nguyên khí. Ta cho rằng thằng nhóc này xứng đáng có được linh hồn của ngài ấy.”
“Chủ nhân chắc chứ?”, tên còn lại có giọng khàn đục và già hơn Quý Nhậm, lão nói tiếp, “Kết cục xương máu của Mạnh Quân còn đó. Ngài không thấy rằng như vậy quá nguy hiểm cho ngài ấy ư? Ngài ấy có thể bị giết chết một lần nữa.”
“Lần này khác.”, Quý Nhậm nói rất chắc chắn, “Mạnh Quân nếu thông minh thì hắn nên biết cứ duy trì linh hồn của mình trong cơ thể thằng nhóc người phàm kia mới là kế sách tuyệt diệu. Cho dù thân thể kia bị giết hại, linh hồn của hắn vẫn không thương tổn gì. Chỉ vì hắn quá háo thắng, quá thèm cơ thể mục rửa của mình mà có kết cục đó.”
Quý Nhậm không muốn những gì Mạnh Quân làm trở nên công cốc. Mạnh Quân muốn triệu hồi Quỷ vương – Y Lân, để trả thù. Hắn vẫn còn cách rất gần rất gần, gã không muốn đánh mất cơ hội ngàn vàng này. Gã khác Mạnh Quân, gã không phải báo thù Y Lân mà muốn ngài thật sự hồi sinh trở lại, nhập vào thân xác hoàn hảo. Sau đó thanh kiếm của Quỷ cũng sẽ thuộc về ngài. Còn gã sẽ trở thành Thiên tử bên cạnh Quỷ vương. Mọi chuyện của Tam giới sẽ do Y Lân quyết định.
“Bảo Đăng, ta không muốn chúng ta thất bại giống Mạnh Quân. Chúng ta chỉ cần giết thêm một thần phán xet, thần giữ của, một thần từng nằm trong thân thể con người. Phượng hoàng có thể thay bằng hồ ly, quy có thể thay bằng gã ma cà rồng kia và rồng hãy để Linh Đàm phải chết vậy. Ngươi giúp ta lan truyền một tin: Huyết Yêu bị giam giữ vì đã thả thuồng luồng tinh ra ngoài. Ta tin Linh Đàm sẽ xuất hiện nếu biết Huyết Yêu bị giam vì hắn. Còn tên ma cà rồng kia sẽ có người giúp ta giết gã.”.
Truyện Đam MỹBảo Đăng cúi đầu, thành khẩn nói:
“Hy vọng thành công. Thuộc hạ lập tức đi làm ngay.”
Tiểu Bạch nghe không sót bất cứ điều gì, ngay cả việc chúng muốn giết Linh Đàm - người cha chưa từng gặp mặt của nó. Nó đã bật ghi âm trên điện thoại. Bây giờ nó phải tìm cách gửi điện thoại này cho Trúc Chi mới được.
Thiên đế đang đi vào thiên lao, nơi giam giữ Huyết Yêu. Ông đứng đó nhìn Huyết Yêu với đôi mắt dữ tợn. Ông đang phân vân không biết nên vào bên trong hay không. Dù sao ông cũng ghét đối diện với Huyết Yêu, cái tên chưa bao giờ kính trọng ông. Nhân cơ hội Quý Nhậm điều tra hắn, ông phải cho hắn một bài học nhớ đời, hoặc một bản án thích đáng.