Lúc đó, Ngư Lâm đã trở lại. Ông bắt đầu thấy phiền, bao nhiêu con người đang ngồi trong phòng bác bảo vệ. Từ khi nào chổ ở của ông lại trở thành chổ tị nạn của cả đám người thế này.
“Bác đã hạ được chúng rồi. Nhưng điều lạ lùng là chúng khai rằng: Huyết Yêu là người đã thả chúng ra. Đây rất có thể âm mưu của ai đó nhầm đổ tội cho Huyết Yêu.”
Vô Ảnh cả kinh:
“Một mặt gửi chúng đến giết người của Huyết Yêu, mặt khác lại đổ thừa cho anh ấy thả chúng. Nếu là người có đầu óc hẳn sẽ nhận ra đây là cái bẫy. Dù anh ấy thả chúng ra thì làm sao lại giết người của mình được.”
Ngư Lâm nói, có vẻ hơi thuyết phục:
“Kẻ đứng đằng sau chắc chắn biết Huyết Yêu đã bị giam bởi vì tội phản nghịch. Hắn làm như thế và đổ thừa cho Huyết Yêu giết người diệt khẩu. Kiểu như mấy đứa chết rồi, không còn bằng chứng cho thấy Huyết Yêu tạo một đội quân riêng cho mình.”
Cả nhóm người rơi vào trầm tư. Kẻ đứng đằng sau mọi chuyện lần này có vẻ khôn ngoan hơn những tên trước đây họ đối phó. Ít ra chúng đều có âm mưu liên quan đến Tam giới. Còn người này chỉ chăm chăm nhầm vào Huyết Yêu, mà hắn lại là người thông minh nhất trong nhóm.
Trúc Chi đứng lên, đi đến gần Ngư Lâm. Cô nói ra những suy luận từ nảy đến giờ của họ cho Ngư Lâm nghe, hy vọng từ ông biết được chút thông tin trên Thiên giới. Ngư Lâm trông có vẻ hơi buồn bã, bởi vì ông được giao cho công việc tẻ nhạt nhất: Canh giữ cổng Quỷ môn quan. Ông chưa được tham gia bất cứ buổi chầu nào trên thiên giới, và những gì ông nghe được đều là lời đồn thổi trong tam giới.
Trúc Chi mệt mỏi nói:
“Tụi mình cần người biết thông tin nội bộ trên Thiên giới mới được. Tụi mình đang mù tịt và bất lực.”
Tiểu Bạch lên tiếng:
“Chú Huyết Yêu đã từng nhờ vả chú Gia Khánh. Hay chúng ta gặp chú ấy hỏi tình hình xem sao.”
Trúc Chi nói như kiểu đã tuyệt vọng tới nơi:
“Làm sao mới tìm được người đó đây?”
Ngư Lâm thở dài, lên tiếng hứa:
“Bác sẽ giúp mấy đứa liên lạc với Gia Khánh. Giờ thì làm ơn làm phước ai về nhà nấy đi.”
Vô Ảnh lùa cả đám đi ra ngoài. Đêm nay coi bộ lại là một đêm dài cho coi. Anh nói:
“Anh đi dò hỏi xem sao. Mấy đứa về nghỉ ngơi đi. Bây giờ không nên tách nhóm ra, hung thủ biết tụi mình chưa chết chắc chắn sẽ phái thêm người tới đối phó với chúng ta. Cẩn thận vẫn hơn.”
Cả nhóm dắt díu nhau về nhà Nhất Uy. Dạo gần đây, chú Nhất Đằng biến đi đâu mất dạng, Huyết Yêu từng nói đã giao nhiệm vụ cho chú và Cẩm Như đi đâu đó. Có lẽ họ vẫn chưa hay tin Huyết Yêu gặp chuyện.
Nhất Uy vội vàng cùng Tuấn Tú chuẩn bị đồ ăn đêm cho mọi người. Hẳn là ai cũng mệt và đói rồi. Tuấn Tú còn nghe bụng của Thiên Thanh réo lên liên tục vì đói.
Thiên Thanh vừa mới gia nhập vào nhóm nên cũng hăng hái phụ Tuấn Tú một tay. Anh tự hào về tài nấu nướng của mình lắm. Dù sao anh cũng là một người tự lập lâu nhất mà.
Họ vẫn chưa có một bửa tối trọn vẹn. Khi cả nhóm đang mới bắt đầu ăn được vài phút, một cơn gió lùa vào bên trong phòng có hòa lẫn mùi hơi thở như mùi máu tanh. Trúc Chi không muốn mọi người lo lắng quá, cô đứng dậy, giả vờ đi đóng cửa. Nhất Uy nhìn theo bóng lưng của cô, lòng căng thẳng, tay cứ chạm vào chiếc thắt lưng.
Trúc Chi vừa ra tới cửa đã trông thấy rắc rối đợi bên ngoài. Ngôi nhà của Nhất Uy bị bao vây bởi binh lính áo đen mà Quý Nhậm phái tới. Chúng gần như không cho một hạt bụi lọt qua ngôi nhà.
Đám người đội nón lá màu đen đang đứng xung quanh ngôi nhà, vẫn chưa thấy có hành động gì nguy hại cho mọi người. Cô vẫn đứng trước của nhà quan sát động tĩnh của chúng, hình như chúng muốn giám sát họ.
Tên đứng đầu, rất giống thủ lĩnh trong đám người kỳ quái, mở miệng dặn dò đàn em:
“Trừ thằng nhóc Thanh Lâm đó ra, giết hết không tha ai cả.”
Trúc Chi nghe không sót một lời nào. Cô nhanh chóng đóng cửa nhà lại, khóa chặt. Cô lao vào nhà bếp với tốc độ nhanh như tên lửa. Cô cấp báo với mọi người:
“Chúng ta chuẩn bị cho trận chiến trước mặt. Có một đám người kỳ quái đã bao vây ngoài kia.”, Trúc Chi quay sang Tiểu Bạch dặn dò thêm, “Tiểu Bạch bảo vệ Thanh Lâm. Hình như chúng muốn bắt cậu ấy đi đâu đó.”
Tiểu Bạch gật đầu, nhanh tay kéo Thanh Lâm đi trốn trên lầu. Tay Thanh Lâm đã thủ sẵn nỏ thần, hy vọng nó không làm chậm chân Tiểu Bạch.
Tuấn Tú và Thiên Thanh húp vội chén canh. Họ chụp lấy khẩu súng trên bàn, rồi chạy theo Nhất Uy và Trúc Chi ra bên ngoài.
Trúc Chi bắn ba mũi tên Thượng Nguyệt vào ba gã đằng trước. Nhưng chúng phản ứng nhanh vô cùng, chúng né được mũi tên của cô.
Thiên Thanh và Tuấn Tú giơ súng bắn vào không khí, hy vọng bắn trúng thứ cần bắn. Mỗi Tuấn Tú là nhìn thấy chúng, Thiên Thanh vẫn chưa được khai nhãn nên không nhìn thấy được. Điều này gây bất lợi không ít.
May mắn viên đạn mà Thiên Thanh bắn một cách tùy tiện mà lại trúng ngực một tên trong số chúng. Viên đạn xuyên qua cơ thể của gã, gã không bị làm sao cả. Viên đạn như vừa mới gãi ngứa cho gã.
Những tên này không có trong sách bóng đêm, khiến Trúc Chi hơi băn khoăn. Cô không nghĩ ra được điểm yếu chí mạng của chúng. Cô đành nhảy ra tự mình tìm ra điểm yếu của chúng mà thôi.
Trúc Chi nói với Nhất Uy:
“Chia nhau ra hành động.”
Cả nhóm chia ra làm ba hướng, cùng nhau chống lại đám người kì quặc. Nhất Uy và Thiên Thanh bị ép ở đằng sau ngôi nhà. Tuấn Tú bị kẹt với Trúc Chi ở đằng trước. Tiểu Bạch đang bảo vệ Thanh Lâm bên trong nhà khi mười tên vừa xông vào nhà thành công.
Trúc Chi và Tuấn Tú bị mười tên tấn công. Súng của Huyết Yêu không hề đả thương được địch, mà còn khiến chúng điên tiết thêm. Ngay cả mũi tên được bắn ra Thượng Nguyệt cũng không hề khiến chúng bị chút thương tổn nào. Nó chỉ khiến chúng chậm hơn bình thường thôi.
Năm tên tách Trúc Chi ra khỏi Tuấn Tú. Cô ném cho Tuấn Tú một mũi tên từ Thượng Nguyệt. Bởi vì mũi tên có vẻ ảnh hưởng một chút tới chúng. Cô vẫn chưa nghĩ ra đối sách nào khả thi ngoài gọi Hắc Ma đến bên cạnh cô. Cô hy vọng Hắc Ma vẫn còn đủ sức chiến với những bóng đen kỳ quái này.
Tuấn Tú bị chém một đường dài đằng sau lưng. Anh rú lên đau đớn, vẫn nắm chặt mũi tên trong tay. Anh ngã xuống đường, tay chạm lên vết thương của mình khiến máu dính vào mũi tên.
Một tên thừa cơ Tuấn Tú ngã quỵ đã bay đến tính đâm cho anh một nhát nữa. Tuấn Tú nhắm mắt, toang buông xuôi số phận. Anh bị bóng đen ngã xuống đè lên người mình, gã đã chết.
Tuấn Tú hú hồn hú vía đẩy gã áo đen sang một bên. Trong lòng thầm sợ hãi. Vừa rồi trong cơn nguy kịch anh đã dùng mũi tên đâm gã, khiến gã chết luôn. Nhưng mà điều khó hiểu nhất là lúc Trúc Chi giết chúng bằng mũi tên này đâu có nhằm nhò gì.
Tuấn Tú nhìn mũi tên một lần nữa và anh đã phát hiện ra điểm lạ, cái này có vẻ sẽ giúp ích cho họ rất nhiều. Tuấn Tú hét lên:
“Trúc Chi, anh biết huyền cơ rồi. Chúng vẫn có thể bị giết chết. Tẩm máu lên mũi tên đi em.”
Tuấn Tú vừa nói xong đã bị một tên đè lên. Gã định đâm xuyên thanh kiếm qua trái tim của anh. Vậy mà Trúc Chi nhanh hơn gã đến ba giây. Cô đã kịp bôi máu lên mũi tên và bắn về phía gã. Gã áo đen chết ngay lập tức.
Trúc Chi nhanh chóng bôi máu lên mấy mũi tên còn lại. Tám tên còn lại bối rối thấy rõ. Dĩ nhiên chúng không ngờ bàn thân có thể bị giết chết.
Trúc Chi làm liều bắn cùng lúc bốn mũi tên, lại xoay người sang bên phải bắn tiếp bốn mũi tên nữa. Tám tên chết ngay tại chổ. Trúc Chi biết được điểm yếu của chúng rồi. Máu người văng vào người chúng, chúng vẫn bình thường, chỉ khi máu thâm nhập vào bên trong cơ thể mới khiến chúng tiêu tan.
Trúc Chi nói với Tuấn Tú:
“Anh nhanh chóng đến chổ Nhất Uy, em chạy vào nhà xem Thanh Lâm và Tiểu Bạch thế nào rồi. Hai đứa không biết cách hạ chúng. Sẵn gọi cho Vô Ảnh luôn. Em đoán anh ấy cũng bị tấn công giống chúng ta.”
Tuấn Tú không kịp nói lời tạm biết, Trúc Chi đã chạy mất vào nhà. Anh vội vàng chạy đến chổ Nhất Uy.
Thiên Thanh không giúp được Nhất Uy chút nào cả, ngược lại anh còn nhận ra mình trở thành gánh nặng cho cậu. Với đôi mắt của người thường cậu không hề thấy chúng, chứ đừng nói đến chuyện chạy thoát khỏi chúng. Anh nhì sang bên cạnh thấy Nhất Uy một mình đầu với không khí. Hình như chúng rất đông. Bởi bì anh thấy Nhất Uy có vẻ khó khăn đỡ từng đòn của chúng. Lúc này anh mới thấy bản thân vô dụng thế nào. Phải như khi trước đó anh đùng ba hoa rằng mình không phải là người vô năng.
Nhất Uy múa những đường kiếm vô cùng điệu nghệ. Nhưng thanh kiếm chỉ khiến chúng bị thương chút đỉnh, chứ không giết được hoàn toàn. Mà trái tim của chúng ở đâu, cậu khó mà xác định được. Việc cùng lúc đánh với mười tên khiến cậu sắp không kéo dài được thời gian. Nếu không nhanh chóng tìm điểm yếu của chúng, cậu sẽ chết vì kiệt sức trước khi bị chúng giết chết.
Bỗng dưng Thiên Thanh thấy Tuấn Tú đang chạy về phía mình. Không phải nó đang ở cũng Trúc Chi ư. Không lẽ Trúc Chi đã tiêu diệt sạch sẽ đám người kia. Thiên Thanh nhanh chóng được biết cách giết chết đám người này là máu người tẩm lên vũ khí của mình. Phải đâm vũ khí được tẩm máu người mới giết được chúng, ném một tí máu dính bên ngoài cũng không nhằm nhò, nhất định phải đâm sâu vào người chúng.
Tuấn Tú la làng:
“Nhất Uy, phải tẩm máu của em lên thanh kiếm Kim Quy.” Anh chạy đến bên cạnh Nhất Uy thì ngã xuống đất, do vết thương càng lúc càng nghiêm trọng.
Thiên Thanh chạy đến đỡ Tuấn Tú dậy. Nhất Uy vừa hay nghe được, cậu gạt nhát kiếm từ kẻ địch, nhanh tay rạch một đường dài trên cánh tay của mình. Cậu nhỏ máu lên thanh kiếm Kim Quy.
Nhất Uy mất đến mười phút mới hạ hết đám người áo đen. Chúng mạnh, nhưng thanh kiếm có tẩm máu người một khi đâm trúng chúng, chúng đều lăn ra chết. Bởi vì cậu còn trông chừng cả Thiên Thanh và Tuấn Tú ở đằng kia, nên mới mất nhiều thời gian hơn.
Vô Ảnh cũng chẳng khá những người khác là mấy. Vì một mình rời đi, anh bị mười tên áo đen kỳ bí ngăn trở. Chúng bao vây anh, cùng một lúc bay vào tấn công anh. Vô Ảnh phản ứng nhanh nhạy, anh dùng thanh kiếm lưỡi hái cản ba tên đang tấn công từ phía trước. Nhưng bởi vì số lượng của chúng quá đông, Vô Ảnh bị hai tên tấn công từ phía sau và anh không kịp né tránh. Anh lãnh trọn hai nhát kiếm từ chúng.
Vô Ảnh khụy chân xuống đất. Anh căm phẫn gào lên:
“Đau đấy.”
Chúng không cho Vô Ảnh cơ hội đứng lên nữa. Ba tên lại tiếp tục tấn công anh một lần nữa, đường kiếm nhanh như vũ bão, Vô Ảnh còn chưa kịp nhìn chúng tới từ hướng nào đã lại trúng thêm ba nhát đâm khác vào bụng.
Vô Ảnh điên tiết, cớn tức giận khiến anh quên luôn mình đang bị đau từ da thịt. Anh thoát xác Hiếu Minh, thân thể Hiếu Minh ngã xuống đất. Chúng tưởng Vô Ảnh đã chết. Ngờ đâu anh xuất hiện từ đằng sau lưng chém vào đầu ba tên nọ. Nhưng chúng chẳng hề bị kiếm của anh gây hại. Ba cái đầu mọc lại một cách đáng ghét.
Vừa hay, chúng còn phát hiện linh hồn Vô Ảnh đang phía kia. Chúng không tấn công xác của Hiếu Minh nữa, chúng rượt theo linh hồn của anh.
Thanh kiếm của Vô Ảnh cũng chẳng đụng được vào thân ảnh của chúng. Giống như chúng không có thân thể, mà chỉ làn khí hợp thể thành hình dạng ấy. Đây là những tên kì quái mà anh gặp lần đầu.
“Thiệt là nhục. Sống bao năm trong thế giới ngầm mà chưa từng giáp mặt với chúng.” Vô Ảnh tự chửi mình thậm tệ.
Ngay lúc này, Vô Ảnh nhận cuộc gọi của Tuấn Tú về cách giết đám bóng đen này. Vô Ảnh thiếu điều nhảy cẫng lên vui sướng. Hiếu Minh là con người, vậy thì máu của nó có thể giúp anh giết đám người này rồi.
Vô Ảnh trở lại thân xác của Hiếu Minh. Anh bôi cả đống máu lên thanh kiếm, rồi điên cuồng chém giết. Chẳng mấy chốc mười tên đã bại dưới chân anh.
“Tuấn Tú gọi đúng lúc lắm. Đồng nghĩa với việc tụi nhỏ cũng đã xong.” Anh nhấc gót rời đi.
Trúc Chi vào trong nhà thấy đám người áo đen chết nằm mỗi tên mỗi góc trong phòng Trúc Chi trước đây. Thanh Lâm đang trốn dưới gầm giường. Nó chui ra ngoài. Nó chạy tới đứng cạnh Trúc Chi. Nó run rẩy nói:
“Tiểu Bạch bị bắt đi rồi. Con bé biến thành em rồi bị một tên lầm tưởng là em bắt đi. Tiểu Bạch đã hy sinh bị bắt đi, còn em chỉ biết lẫn trốn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT