Dù vậy, Trúc Chi vẫn còn nhiều người ở bên cạnh. Cô không cần vùi đầu vào mớ suy nghĩ buồn phiền này thêm nữa. Cô sẽ chỉ khiến mọi người lo lắng thôi.
Hơn nữa, Tiểu Bạch vẫn còn ở bên cạnh cô. Nó đi đi về về giữ hai nơi, tin tức của nó cũng chẳng nhiều. Nó hầu như không gặp được Huyết Yêu, nó chỉ đến chổ hắn dọn dẹp gọn gàng rồi quay trở lại nhà Trúc Chi mà thôi. Ngay cả Vô Ảnh cũng chẳng gặp Huyết Yêu một lần nào kể từ lúc Trúc Chi trở về. Nhờ nghĩ vậy mà tâm trạng cô cảm thấy tốt hơn. Cô đã ngồi dậy và thôi suy nghĩ mong lung.
Vừa hay lúc này, Trúc Chi bị Thanh Lâm và Nhất Uy làm cho phân tâm. Hai người ngồi xuống trước mặt cô, Thanh Lâm đưa cho cô một gói bánh. Nó nói:
“Nhìn chị buồn vậy? Mọi chuyện đã ổn rồi, sẽ không có điều tồi tệ xảy ra nữa đâu.”
Thanh Lâm đã khôi phục ký ức nhờ Minh Nghĩa nhập xác. Nó lại còn được Nhất Uy bổ sung vài thông tin quan trọng, nên mới biết một vài điều đã xảy ra gần đây.
Trúc Chi cười hì hì:
“Chuyện này khiến chị không quen lắm.”
Thanh Lâm đề nghị:
“Tối nay tụi mình đi xem phim đi. Lâu rồi, tụi mình chưa giải trí gì mà.”
Trúc Chi giơ cả hai tay đồng ý. Cô biết họ đang cố làm cho cô vui vẻ hơn, không cần bận tâm đến những chuyện phiền não nữa. Cô sẽ gọi Tiểu Bạch đi cùng. Nó có quyền được vui chơi và giải khuây cùng mọi người.
Vô Ảnh chắc chắn không đi xem phim đâu. Dạo gần đây, vì Trúc Chi đã tỉnh lại, nên anh không còn lo lắng nhiều. Anh giao cô cho Nhất Uy, Tiểu Bạch và Thanh Lâm chăm sóc. Rồi anh lại vùi đầu vào mấy công chuyện ngầm của anh. Khó ai dò hỏi được chuyện anh đang làm là gì. Mỗi lần Trúc Chi hỏi, Vô Ảnh lại giở giọng huyền bí nói:
“Thiên cơ bất khả lộ.”, rồi lặn mất tăm.
Huyết Yêu không phải không muốn tìm gặp nhóm người của mình. Hắn đang gặp phiền phức, rất phiền là đằng khác. Sau trận chiến với Mạnh Quân, dù Gia Khánh lẫn Minh Nghĩa đều giữ kín bí mật về Trúc Chi, nhưng Huyết Yêu vẫn không thoát khỏi sự nghi ngờ của “chính phủ” trên kia.
Mạnh Quân chỉ bị giết chết bởi thanh kiếm Quỷ, mà thanh kiếm ấy chỉ được sử dụng bởi Quỷ vương. Không lý nào Huyết Yêu lại sử dụng được nó và giết chết Mạnh Quân dễ dành đến thế. Mà điều khiến họ không mấy thích thú chính là một tháng sau Huyết Yêu mới xuất hiện báo cáo tình hình cho họ biết.
Thiên giới đã nghe Gia Khánh và Minh Nghĩa nói sơ qua. Nhưng bởi vì cả hai phải giữ kín tất cả chi tiết liên quan đến Trúc Chi, vì thế họ nói hơi lan man, không rơi vào trọng tâm. Cái cách mà hai người thay nhau kể lại rất mơ hồ, ấy là họ còn trực tiếp tham gia vào trận chiến ấy. Tứ đại hung thần làm sao mà người người đều ngã xuống chết một cách nhảm nhí như cái cách Minh Nghĩa nói, cái cách mà gã nói như thể cả bốn người đều chết bởi vì quá sốc khi nhìn thấy gã xuất hiện. Điều đó hoàn toàn vô lý.
Huyết Yêu xuất hiện câu chuyện mới hoàn toàn có lý một chút. Hắn đã nói rằng Đông Bạch cuối cùng đã biết người giết chết sư phụ của mình là Mạnh Quân, nên mới quay đầu hợp sức với họ. Mạnh Quân không thể đánh một lúc với bốn người. Huyết Yêu đã đâm xuyên qua trái tim của gã và thiêu đốt gã thành tro bụi.
Huyết Yêu rất không vui nói:
“Thiên tử đã giao cho Huyết Yêu xử lý Mạnh Quân và Huyết Yêu đã làm được. Không một câu khen ngợi từ người lại chỉ toàn ngờ vực. Người nghi ngờ Huyết Yêu chuyện gì, có thể nói thẳng.”
Vị Thiên tử ngồi trên ngai vàng gõ từng nhịp ngón tay xuống thành ghế. Khuôn mặt uy nghiêm, điềm tĩnh. Nhìn đường nét trên khuôn mặt chỉ độ 42 tuổi, nhưng tuổi đời thật của vị thiên tử trên kia chắc cũng mấy ngàn năm chứ không ít. Y nhắm mắt, hưởng thụ mùi hương tỏa ra từ chậu hoa lan bên cạnh, môi thì cử động:
“Ta chỉ muốn biết chuyện xảy ra bên dưới là gì. Ngươi cho rằng ta không có quyền được biết ư?”
“Huyết Yêu đã nói hết, Thiên tử không tin thần cũng mặc kệ. Hiện giờ thần rất bận, thần xin phép cáo lui.”
“Khoan đã.”, Thiên tử đứng dậy, bước xuống đến bên cạnh Huyết Yêu.
Gia Khánh trông thấy liền nín thở. Không riêng gì Gia Khánh, mà bốn vị đại thần đứng trong điện (tính luôn cả Minh Nghĩa) đều đang phát hoảng trong tình huống này. Huyết Yêu quả nhiên to gan. Dám ăn nói vô lễ với Thiên tử như vậy, chỉ hắn mới có gan làm. Minh Nghĩa nghĩ trong đầu rằng: Thiên tử nên cho hắn một bài học nhớ đời cho chừa cái tật ngạo mạn của hắn.
Thiên tử ra lệnh cho tất cả thần tiên lui xuống, trừ Huyết Yêu buộc phải ở lại. Thần tiên chưa nhìn thấy bộ mặt giận dữ như vậy của Thiên tử, ai cũng thay Huyết Yêu lo lắng, nhưng họ cảm thấy nhẹ nhõm khi không phải đối diện với hai người này. Gia Khánh lại trầm tư, không hiểu sao y có cảm giác rất xấu về chuyện này.
Thiên tử chờ tất cả rời đi mới đặt tay lên vai Huyết Yêu nói:
“Ngươi gấp cái gì. Ta còn chưa ban thưởng cho ngươi mà.”
Thiên tử thấy Huyết Yêu im lặng. Y nghĩ hắn coi bộ đang run sợ mình nên lạnh lùng nói tiếp:
“Giao lại chức vụ thần giữ của. Ta sẽ thăng vị cho ngươi, một chức vị cao trên Thiên giới. Đến lúc đó...”
“Thần không có phúc phần đó, Thiên tử hãy trao cho người khác đi. Thần muốn giữ mấy món đồ quý giá của thần thôi.”
Thiên tử giận đến đỏ mặt, y nói mà như đang gầm:
“Ngươi đang muốn kháng lệnh của ta? Ngươi càng ngày càng không xem ai ra gì. Bộ ngươi tưởng ta không biết gì về cái đội quân toàn người phàm nho nhỏ của ngươi dưới hạ giới ư?”
Huyết Yêu lạnh nhạt đáp:
“Họ là người của thần và họ giúp thần rất nhiều trong vụ của Mạnh Quân. Họ còn hữu dụng hơn cả đám thần tiên ngồi trên này chỉ biết đánh cờ cùng người.”
Thiên tử quát to:
“Láo xược. Lộng ngôn.”
Huyết Yêu đã ngán đến tận cổ khi phải đứng đây hầu chuyện cùng Thiên tử. Hắn không thích và không muốn. Nếu không phải vì sợ thân phận của Trúc Chi và Nhất Uy bị bại lộ, hắn đã không lên tiếng đề nghị mình được trực tiếp tham chiến với Mạnh Quân. Gã đã bị tiêu diệt, hắn không muốn đôi co thêm với Thiên tử. Hắn sợ bản thân để lộ sơ hở. Hắn nói một cách dứt khoát:
“Thần không hợp với chuyện của Thiên giới. Sau này, thần sẽ không bước lên trên này nếu không thật sự cần thiết. Thần hy vọng người đừng triệu thần nữa.”
Huyết Yêu nói xong quay ngoắt người lại và bước đi. Bỏ mặc Thiên tử đang giận điếng người. Nhìn điệu bộ của y, y rất muốn muốn tự mình giết chết Huyết Yêu.
Từ cái lần khẩu chiến với Thiên tử, Huyết Yêu bị giám sát bởi thiên binh thiên tướng. Hắn đi đâu cũng xuất hiện vài tên tháp tùng, khiến hắn muốn điên đầu. Hắn không cách nào liên lạc với nhóm người của mình, ngay cả việc về nhà cũng sợ bị chúng bám đuôi. Trước hết, hắn phải nghĩ cách cắt đứt cái đuôi phiền phức này trước đã.
Tối hôm đó là đêm trăng tròn, bốn người đi bên nhau đến rạp chiếu phim. Họ xem phim xong, lại cùng nhau đi ăn uống. Cùng kể cho nhau nghe mấy chuyện cười, có một mình Tiểu Bạch không kể được câu chuyện cười nào cả, nó làm gì biết mấy câu chuyện của thế giới con người. Nó chỉ biết ôm bụng cười khà khà. Mấy câu chuyện của Thanh Lâm thật sự rất buồn cười, ngay cả Nhất Uy là người không dễ bị chọc cười cũng phải bật cười ha hả.
Lâu lắm rồi cả bọn mới đi chơi vui vẻ như vậy. Thanh Lâm và Nhất Uy đưa Tiểu Bạch và Trúc Chi về tận nhà mới rời đi.
Họ không biết rằng, chỉ cách rạp chiếu phim không xa đã xảy ra một vụ giết người dã man. Một sinh vật kì quái với chiếc áo choàng màu đen đang cắn vào cổ một ai đó. Nón trùm đầu chê kín nửa trên khuôn mặt, chỉ thấy mỗi cái miệng dính máu và hai chiếc răng nanh lộ ra bên ngoài.
Gã buông nạn nhân ra, cào nát mặt người ta, rồi ung dung đứng dậy. Gã liếm máu trên mỗi đầu ngón tay, mắt đăm đăm nhìn vào một khoảng không. Gã mở miệng nói với ai đó gần đấy:
“Đêm trăng tròn lý tưởng quá hả?”
“Chùi cái mép dính đầy máu của ngươi cho ta nhờ.”, người còn lại nói giọng kinh tởm, không thấy y đâu, giống như y đang vô hình vậy.
Gã giết người không hề tỏ ra phật lòng. Gã nhúng vai rồi lau vội vết máu trên khóe miệng theo lệnh của tên kia. Gã nói:
“Mục đích gọi ta trở về lần này là gì hả, Quý Nhậm? Ngươi cần gì ở một người đã lỗi thời như ta hả?”
Người được gọi là Quý Nhậm không trả lời gã trùm kín mặt, mà lại nói chuyện khác, nghe trong giọng có chút phiền hà:
“Có một vài lời đồn về một phượng hoàng. Nhưng ta đã quan sát con bé đó một tháng nay vẫn không phát hiện nó đặc biệt chổ nào. Cho đến khi biết được tin tức đó chỉ là giả. Hóa ra tụi nhỏ chỉ chơi cái trò đóng vai mấy sinh vật huyền thoại, vì ba của một trong số chúng là pháp sư? Ta tưởng ta đã gần chạm đích rồi. Thật bực mình mà.”
Gã ma cà rồng không quan tâm người bạn của mình đang bực bội. Gã chỉ muốn biết điều mà gã muốn biết. Gã nhấn mạnh lại một cách rõ ràng cái câu hỏi trước đó của mình.
Quý Nhâm vẫn phớt lờ câu hỏi của gã. Y bắt đầu khiêu khích nỗi niềm riêng tư của gã, cái khao khát được biết đến trước đây, cái dục vọng trên đỉnh vinh quang trước đây. Y cười nói:
“Ngươi không muốn vui đùa một chút ư? Ngươi không nhớ khoảng thời gian ngươi nắm trùm trước đây ư? Ngươi không muốn tận hưởng ánh hào quang đó lại lầm nữa à?”
“Ta không muốn trở thành món đồ cho người khác lợi dụng, Quý Nhậm. Ta muốn biết vì sao ngươi chiêu mộ ta trở lại.”
Quý Nhậm khoanh tay, rõ ràng không hài lòng với câu hỏi của gã che mặt. Gã lạnh nhạt nói một hơi dài:
“Ngươi muốn ta huỵch toẹt ra ở đây à? Ngươi cứ vui đùa thỏa thích không tốt hơn sao. Sau này, ta sẽ tìm ngươi nói rõ ràng. Dù gì ngươi thấy đấy, ngươi đâu bị thiệt hại thứ gì đâu.”
Nói xong Quý Nhậm biến mất dạng. Gã che mặt thôi suy tư nữa. Gã đã trở lại, điều này mới quan trọng. Gã sẽ gầy dựng một đôi quân của mình. Cho dù tên Quý Nhậm có mưu đồ gì thì gã cũng không sợ hãi y đâu.
Khuya hôm đó, Trúc Chi ngủ sớm. Tiểu Bạch đợi cô ngủ say mới rời đi trong đêm, chắc lại trở về chổ Huyết Yêu làm vài việc lặt vặt.
Mười phút sau khi Tiểu Bạch rời đi, Trúc Chi đột nhiên ngồi dậy, mắt mở to, khuôn mặt vô hồn và trống rỗng. Cô xuống giường, bước ra ngoài ban công, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao, rồi lập tức cầm lan can rồi nhảy xuống đất. Cô hòa mình vào đêm đen, bước đi như người mộng du.
Trúc Chi tỉnh lại đã thấy mình nằm bên cạnh một xác chết, máu me khắp nơi, một số còn dính trên tay của cô. Cô giật mình, ngồi ôm lấy đầu mình. Cô không nhớ chuyện gì cả. Cô chỉ nhớ mình đã lên giường ngủ rồi. Cô nhìn xuống đôi chân trần của mình, nó đầy vết trầy xước do đi bộ rất lâu. Không lẽ cô đã giết người mà ngay cả bản thân cũng không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT