Huyết Yêu cảm thấy có lỗi một chút khi chưa nói hết sự thật cho Thủy Vương nghe, rằng Trúc Chi không phải cháu ngoại mà là chắt ngoại của lão. Hắn muốn cứu sống Trúc Chi, không còn cách nào đành nói dối như thế. Nếu Trúc Chi là đứa con của Thủy Hà, huyết thống gần hơn, sẽ tạo cảm giác gần gủi hơn. Sau khi cứu sống Trúc Chi, hắn sẽ cùng cô đến tạ tội với Thủy vương sau.
Huyết Yêu trở về đã là ngày thứ tư. Nhất Uy vui sướng, thiếu chút nữa đã vồ lấy hắn mà ôm lấy. Dĩ nhiên Nhất Uy vẫn có chừng mực, cậu chỉ mỉm cười chào đón Huyết Yêu đi vào bên trong.
Vô Ảnh vẫn chưa hay tin Huyết Yêu trở về. Anh đang mãi mê tìm kiếm sự giúp đỡ trong vô vọng. Nhất Uy chắc mẻm ảnh sẽ rất vui nếu như biết tin này. Vì vậy cậu nhờ Tiểu Bạch đi tìm ảnh về gấp.
Huyết Yêu bồng Trúc Chi vào mật đạo, vẫn chưa lên tiếng chào hỏi Nhất Uy đã gấp gáp đưa Trúc Chi đi. Nhất Uy không dám hó hé nửa lời, cậu biết lý do Huyết Yêu trở nên gấp rút như thế bởi vì tính mạng Trúc Chi đang trên bờ vực thẳm. Cậu chỉ còn cách âm thầm chờ đợi tin từ Huyết Yêu. Hắn đã trở về đồng nghĩa với việc Trúc Chi sẽ được cứu, điều này quan trọng hơn thắc mắc của cậu.
Không ai biết Huyết Yêu đang làm gì dưới mật đạo, chỉ thấy hắn trở lên nhà sau một ngày nhốt mình cùng Trúc Chi bên trong mật đạo. Hắn trông rất tiều tụy, ăn vội bửa tối, nói vài lời với Nhất Uy và Vô Ảnh (anh đã trở về ngay sau khi Tiểu Bạch báo cáo tình hình).
Huyết Yêu nói:
“Vô Ảnh hãy dập tắt tin đồn Trúc Chi là phượng hoàng. Bằng mọi cách đệ phải làm được. Chúng ta không muốn sau khi Trúc Chi tỉnh lại, sẽ xuất hiện thêm những kẻ khác truy sát phượng hoàng, hiểu chứ.”
Vô Ảnh gật đầu đồng ý. Huyết Yêu quay sang nói với Nhất Uy và Tiểu Bạch:
“Trúc Chi mất tích mấy ngày nay sẽ khiến mọi thứ trở nên rối tung. Tiểu Bạch hãy trở thành Trúc Chi, cùng Nhất Uy đến trường đi.”
Nhất Uy và Tiểu Bạch cũng gật đầu đồng ý. Nhất Uy nhớ lại chuyện của Thanh Lâm, liền nói cho Huyết Yêu nghe. Nó đang được chăm sóc đặt biệt trong phòng ngủ của Tiểu Bạch. Hắn nghe vậy thì cau mày, rồi búng tay một cái, Thanh Lâm xuất hiện ngay trước mặt họ (nó vẫn còn đang nhắm mắt ngủ rất sâu). Huyết Yêu nhét một viên dược đan vào miệng nó. Hắn truyền một phần thần lực vào mi tâm của nó. Hắn giải thích qua loa cho Nhất Uy biết tình trạng của Thanh Lâm:
“Thanh Lâm chịu sự chi phối của Minh Nghĩa quá lâu, thân thể có chút thương tổn, nhưng không nặng lắm. Sau ba giờ sẽ tỉnh lại bình thường thôi. Và trí nhớ đã được khôi phục.”
Sau đó Huyết Yêu nhờ Nhất Uy đưa nó trở về nhà của nó. Bởi vì hắn khó mà di chuyển đến nơi khác, hắn đang bận rộn lắm.
Vừa nói xong, Huyết Yêu lau miệng, tỏ ý không dùng thêm bửa tối. Rất nhanh hắn sải bước vào mật đạo mà không nói gì thêm với mọi người. Lần này đã ba ngày hắn vẫn chưa xuất hiện, không biết hắn có cứu được Trúc Chi hay không.
Huyết Yêu lau mồ hồi, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất bên trong mật đạo. Hắn nhấp ly trà trên bàn, mắt vẫn nhìn chòng chọc người nằm trên giường. Đã là ngày thứ bảy, Trúc Chi đã không còn bị dày vò bởi hai luồng khí nữa, khuôn mặt đã trở lại bình thường, rất nhanh thôi cô sẽ tỉnh lại. Hắn cũng yên tâm phần nào.
Huyết Yêu đặt một viên ngọc màu xanh ngọc bích trở lại chiếc hộp màu đen. Đây là món đồ hắn mượn từ Thủy vương. Đây là viên ngọc của Thủy Hà, sau khi công chúa chết đi, viên ngọc chứa sức mạnh của công chúa sẽ quay trở về với biển cả, với Thủy vương. Lần này, hắn phải đi đến tận nơi mượn món đồ này cũng bởi vì Trúc Chi mang một phần huyết thống của Thủy Hà, chỉ có viên ngọc ấy mới rút hết thần khí bên trong người cô, mà cô không phải chịu bất cứ thương tổn nào.
Vẫn còn viên ngọc khác giúp Huyết Yêu chữa trị cho Trúc Chi. Đó là viên hắc ngọc, mà Nguyệt Nương là người điều khiển nó, vì Trúc Chi hôn mê không còn khả năng sử dụng nó. Viên hắc ngọc thu hết quỷ khí từ người cô vào thanh kiếm.
Bên trong thân thể Trúc Chi hiện giờ không còn hai luồng khí điên cuồng áp chế đối phương nữa. Cô lúc này chỉ giống như một người bình thường, không có năng lực đặc biệt, không còn là tiểu ma vương hay một người mang dòng máu lai nữa.
Lúc này, Huyết Yêu đặt ly trà xuống bàn, mắt chuyển sang một làn khói màu đỏ ngay bên cạnh đuôi giường của Trúc Chi. Hắn nói:
“Vất vả cho ngươi rồi.”
Giọng nói một nữ nhân vang lên:
“Hắc Ma là người cảm ơn ngài mới đúng. Vì Hắc Ma nhập xác chủ nhân mới khiến hai luồng khí bộc phát bất ngờ, làm nguy hiểm đến tính mạng của chủ nhân. Nếu chủ nhân có mệnh hệ gì, Hắc Ma sẽ hối hận suốt đời.”
Huyết Yêu phất tay, tỏ ý không hề gì. Hắn nói:
“Ta là người lôi cô ấy vào mấy chuyện nguy hiểm này, bản thân cũng có trách nhiệm phần nào. Điều quan trọng là cô ấy cuối cùng đã được cứu sống.”
Huyết Yêu thấy Hắc Ma im lặng bất thường. Có thể nó đang suy nghĩ điều gì đó mà ngại nói ra cho hắn nghe, hắn cũng không ép. Hắn chỉ không hiểu vì sao nó vẫn chưa trở lại thanh kiếm mà cứ đứng bên cạnh Trúc Chi.
Huyết Yêu nói tiếp:
“Ngươi cũng mất rất nhiều kiếm khí, ta khuyên ngươi nên trở về với thanh kiếm, có như thế ngươi mới nhanh khôi phục sức mạnh.”
Hắc Ma từ chối:
“Hắc Ma không còn bận tâm chuyện gì nữa.”
Hắc Ma, người trước đây là Nguyệt Nương coi như đã toại nguyện mong ước của mình, giết được Mạnh Quân. Nàng đã trả được mối hận ngày xưa. Bây giờ, nàng không còn bất cứ điều gì vương vấn nữa. Hắc Ma nói với Huyết Yêu:
“Hắc Ma không còn bất cứ điều gì bận tâm nữa. Duy chỉ có chủ nhân làm Hắc Ma lo lắng.”
Huyết Yêu hứa chắc nịch:
“Ta sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Hắc Ma buồn bã:
“Hắc Ma quả thật đã chọn Trúc Chi là chủ nhân. Ta đã trốn khỏi nơi giam giữ mà đến bên cạnh ngài ấy. Ta không biết rằng mối thù của ta lại đem nhiều rắc rối như vậy cho chủ nhân. Ta thề quỷ khí của ta sẽ không gây thêm bất cứ thương tổn nào đến chủ nhân và sẽ dùng phần đời còn lại mà bảo vệ ngài.”
Hắc Ma nói xong liền mất hút vào viên hắc ngọc. Thanh kiếm dài biến thành cây trâm nhỏ xíu, im lìm nằm cạnh Trúc Chi. Nó không biết rằng bởi vì cứu tính mạng Trúc Chi lần này, nó hoàn toàn trở thành thanh kiếm và linh hồn không cách nào thoát ra khỏi thanh kiếm lần nữa.
Trúc Chi đã ngủ say một tuần liền, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, dù không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Huyết Yêu đã cài lên tóc của cô cách đây một tuần.
Huyết Yêu trấn an Nhất Uy và Vô Ảnh rất nhiều. Bởi vì hai người này suốt ngày bám lấy hắn hỏi han về lý do tại sao Trúc Chi chưa tỉnh lại. Hắn phải nhắc đi nhắc lại đến năm lần (mà nếu hai người kia dám hỏi thêm lần thứ sáu, hắn sẽ cho họ biết tay) rằng:
“Thần khí và Quỷ khí đã được rút ra ngoài cơ thể. Bây giờ cô ấy chỉ là một con người bình thường. Sau này sẽ không có tình huống này xảy ra nữa. Rất nhanh cô ấy sẽ tỉnh lại thôi.”
Vô Ảnh ngạc nhiên:
“Ngư Lâm nói phải hủy đi một trong hai luồng khí mới sống được.”
“Đúng vậy.”, Huyết Yêu trừng mắt nói tiếp, “Ta phải nói thêm bao nhiêu lần nữa hả? Rằng ta đã tìm được cách hút hết thần khí lẫn quỷ khí ra khỏi người cô ấy, mà vẫn giúp cô ấy sống nhăn răng. Đệ mà còn cố tình chọc giận ta, coi chừng cái miệng của đệ.”
Vô Ảnh cười hì hì hà hà trước sự đe dọa rành rành của Huyết Yêu. Đừng trách anh, anh vốn dĩ lo lắng đến mất ăn mất ngủ, lo lắng đến quên hết chuyện Huyết Yêu từng nói. Ai bảo Trúc Chi vẫn chưa tỉnh lại chứ. Anh gãi đầu, lí nhí thề sẽ không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.
Nhất Uy nhìn thấy Vô Ảnh bị Huyết Yêu mắng cho một trận cũng chẳng dám mở miệng hỏi gì nữa. Cậu tự biết liệu mà im miệng trước khi Huyết Yêu để mắt tới.
Tiểu Bạch chạy hì hạch vào bên trong, nơi mà cả ba người kia đang ngồi bàn chuyện. Nó lập tức báo tin vui:
“Chị ấy tỉnh lại rồi.”, Ba người kia vui mừng, đồng thời đứng dậy rời đi theo Tiểu Bạch.
Trúc Chi quả nhiên đã tỉnh lại. Cô đã ngồi dậy được, môi mỉm cười khi thấy những người bạn của mình tiến vào. Vô Ảnh lao tới trước, anh ôm lấy cô vào lòng. Sau đó anh hí ha hí hửng kể mọi chuyện từ sau khi cô bị trọng thương.
Trúc Chi hôn mê đã hai tuần. Cô không biết mọi người đã vất vả như thế. Nhất là Huyết Yêu, hắn bận rộn nhất. Nếu không nhờ hắn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cô đã không hồi phục nhanh như vậy. Điều khiến cô hơi bất ngờ chính là việc mình không còn giữ hai luồng sức mạnh thần và quỷ nữa. Liệu khi trở thành con người rồi, cô sẽ đối phó được với nguy hiểm chăng? Lần đầu tiên cô có cảm giác vừa buồn vừa tiếc nuối điều gì đó. Điều gì đó liên quan đến Huyết Yêu. Khi cô không còn giá trị đối với hắn, đối với thanh kiếm, liệu hắn có bỏ rơi cô không, liệu hắn còn đối xử với cô như một người bạn đồng hành cùng nhau diệt trừ mối họa cho nhân gian không.
Trúc Chi tỉnh lại một chút lại ngủ thiếp đi, trông mặt cô vẫn còn buồn bã. Không ai biết nỗi buồn của cô liên quan đến việc mất cả hai luồng sức mạnh, không ai biết nỗi buồn của cô liên quan đến chuyện tương lai sau này nhân gian sẽ không cần một người như tiểu ma vương giúp ích cho mọi người.
Huyết Yêu giữ Trúc Chi ở lại thêm hai tuần, chờ đến khi cô khỏe hẳn mới cho cô trở về. Hắn lại tiếp tục lao vào công việc còn dang dở của mình cả tháng qua.
Trúc Chi đi học trở lại được hai tuần. Thời tiết lúc này cũng bắt đầu thay đổi: Mùa đông đã đến, cô có thể cảm thấy hơi se se lạnh. Cô ngồi trong lớp học, hướng đôi mắt nhìn bạn bè chạy khắp sân trường vui đùa, lòng bất giác trở nên lâng lâng khó tả. Không phải cô đang vui, cũng chẳng phải cô buồn lòng. Cô cứ cảm thấy trống rỗng, mọi thứ đều mờ mịt.
Trúc Chi trở thành tiểu ma vương, trở thành người sở hữu Hắc Ma liệu có tốt đẹp hơn những Quỷ vương trước đây hay không. Nhưng cô biết phân biệt tốt xấu, biết chuyện gì nên và không nên. Và tận sâu trái tim của quỷ vẫn mong muốn mọi người có được hạnh phúc. Vậy mà giờ đây cô không còn bất cứ mối liên quan nào đến thế giới tâm linh.
Thật kỳ lạ khi cô không còn bị đánh thức bởi những cơn ác mộng nào nữa, không một điềm báo chết chóc xuất hiện. Ngay cả đôi mắt âm dương cũng không còn, cô không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì trong linh giới nữa.
Trong hai tuần vừa qua cũng chẳng xuất hiện sinh vật bóng đêm nào đến tìm cô, cũng chẳng ai bị hại hay những cái chết kì quái nữa. Cô cảm thấy không quen lắm, nhưng vẫn vui vì mọi chuyện có vẻ đã được kiểm soát. Có lẽ cái chết của Mạnh Quân đã thay đổi nhiều thứ trong Tam giới. Cô không biết Vô Ảnh đã dùng cách gì mà lời đồn cô là phượng hoàng cũng biến mất. Mọi thứ xung quanh cô trở lại bình thường như ngày trước, cái ngày Huyết Yêu chưa đến tìm cô.
Huyết Yêu cũng không đến gặp cô và Nhất Uy tận hai tuần rồi. Cô có cảm tưởng hắn đã quên luôn họ. Hoặc cô không còn giá trị nào cho hắn, nên hắn mới bỏ rơi cô chăng? Trái tim của cô đột nhiên co thắt như ai đó đang bóp nghẹt nó, khiến cô không thở nổi. Cô vùi đầu vào chồng sách trên bàn, giấu đi tiếng nấc đang chực chờ vọng ra từ cuống họng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT