Nhất Uy dùng kiếm rạch một đường trong lòng bàn tay, nhỏ máu lên vết thương của Tiểu Bạch. Ngay lập tức vết thương mau chóng liền lại. Cậu đỡ Tiểu Bạch đứng dậy, cùng nhau hướng về nơi Xích Tây đang đứng. Cả hai quyết định cùng nhau đối mặt với gã.
Nhất Uy và Tiểu Bạch chia nhau bao vây Xích Tây, một người chặn trước mặt, một người đứng đằng sau. Hai người đồng thời lao vào Xích Tây. Tiểu Bạch lúc này nắm chặt cây trâm ngọc bích trong tay, Nhất Uy hướng mũi kiếm thẳng vào mi tâm của gã.
Xích Tây cuối cùng cũng đợi được cơ hội giết hai đứa nhỏ, cuối cùng cũng đợi được họ ngưng nói chuyện với nhau. Gã nào ngán ai. Duy chỉ có Y Lân khiến gã hơi kinh hãi một chút.
Xích Tây trước đây trông coi phía Tây của Tam giới, là một vị thần được thần tiên coi trọng, khi ấy gã còn chưa gặp mặt Mạnh Quân, còn chưa làm mất thần tính. Gã thường hay lui tới gia đình Y Lân, họ chỉ là dân thường trong Nhân giới, uống rượu giải sầu. Gã nhận Y Lân làm con nuôi, vì đức tính cần cù, hiếu thảo lại còn rất biết lễ nghĩa của nó. Gã lúc ấy thực sự vô cùng yêu mến nó, coi nó giống như đứa con thật sự của mình.
Nhưng rồi, thời gian cứ thế trôi đi, gã cảm thấy chán nản. Gã thật sự muốn bỏ cuộc công việc trông coi chán ngắt. Trong khi gã có sức mạnh, gã có khả năng khiến người ta lao vào một trận chiến không hồi kết, cho đến khi họ giết chết lẫn nhau mới thôi. Gã cảm thấy mình như bị kiềm hãm sức mạnh, Thiên giới thực sự không muốn gã lạm sát người vô tội. Gã không có nơi nào để phát tiết sức mạnh của mình. Gã rất ức chế, như muốn nổi điên.
Và Mạnh Quân đến chiêu mộ gã, giống như đã chiêu mộ ba vị thần khác. Ngài ấy biết gã muốn gì, thích gì, năng lực đến đâu. Ngài tỏ ra cảm thông cho gã. Ngài đưa ra nhiều lời đề nghị đầy cám dỗ, khiến gã không thể nào giữ vũng ý chí ban đầu của một vị thần. Gã bắt đầu tham vọng hơn. Rồi gã cũng quyết định nghe theo tiếng gọi của con tim, gã muốn tự do dùng sức mạnh, muốn làm tất cả mọi thứ mà không cần dè chừng bất cứ ai.
Nhưng Mạnh Quân muốn làm lễ chiêu mộ. Ngài muốn gã không còn làm thần tiên nữa, muốn tay gã nhúng chàm. Vì vậy, ngài ra lệnh cho gã đi giết chết cha mẹ Y Lân - những con người duy nhất mà gã biết. Gã không cách nào từ chối, bởi vì khước từ lời đề nghị của ngài đồng nghĩa với việc gã sẽ mãi mãi chôn chân tại cái nơi buồn tẻ này.
Xích Tây đồng ý giết chết gia đình họ, giết luôn đứa con trai nuôi của mình. Gã đã dùng thần lực khiến đôi vợ chồng chém giết lẫn nhau đến khi cả hai chết đi. Y Lân chứng kiến tất cả. Nó chỉ tưởng họ hận nhau đến mức giết chết nhau, nó đâu biết họ bị gã sai khiến.
Dĩ nhiên, ông trời không bao giờ dung thứ cho kẻ ác. Quả báo của gã cuối cùng cũng tới. Gã truy sát Y Lân, đến cùng vẫn không giết được nó, lại lộ sơ hở khiến nó biết gã mới chính là người giết chết ba mẹ theo lệnh Mạnh Quân.
Thằng bé Y Lân ấy rất tức giận, nó buông lời thề sẽ chính tay giết chết Mạnh Quân và gã. Đến cái ngày Mạnh Quân xâm chiếm Tam giới, Y Lân xuất hiện với một thanh kiếm chứa đầy sức mạnh. Nó giết chết Mạnh Quân và dĩ nhiên không tha cho gã. Gã bị thanh kiếm đâm xuyên tim, linh hồn thoát ra bị Địa mẫu bắt được. Gã cùng ba vị bằng hữu bị giam trong cõi vô định, bị thiêu bởi lửa địa ngục hàng ngày tám tiếng. Cơn đau vẫn còn ăn mòn tâm trí của gã.
Bởi vậy, Y Lân trở thành thứ mà Xích Tây sợ nhất, có khi còn sợ hơn Mạnh Quân kia. Nhưng rõ ràng gã đã nghe qua cái chết của Y Lân. Nghe đâu một lão già, được xem như quân sư của Y Lân lúc bấy giờ, đã toan tính hạ độc nó. Sau đó lão phò tá đứa con trai còn trẻ người non dạ, Y Nguyên, lên ngôi Quỷ vương. Y Nguyên sau này được biết đến cái danh Quỷ vương và trở thành chủ nhân mới của thanh kiếm Quỷ.
Đứa nhỏ Tiểu Bạch này sao có thể biết đến Y Lân, Xích Tây rất tò mò. Lẽ nào giữa thằng bé và đứa trẻ này có mối quan hệ nào đó ư? Dù sao gã cũng rời khỏi Tam giới quá lâu, quá lâu để biết liệu Y Lân có còn một hậu nhân nào khác ngoài Quỷ vương hay không.
Nhất Uy vừa cản bay một roi từ Xích Tây. Cậu nhận thấy gã chưa tập trung lắm, hình như tâm trí vừa bay đi đâu. Kiếm thuật của cậu vô cùng điêu luyện. Kim Quy kiếm phối hợp với cậu vô cùng nhịp nhàng. Tiếng kiếm và roi va chạm nhau liên hồi, Tiểu Bạch không có cơ hội xen ngang.
Trong một phút sau đó, Nhất Uy như trở thành một người khác, phượng hoàng khí chiếm lấy cả cơ thể cậu, đôi mắt cũng chuyển sang màu xám, cả người bay lên đánh song song với Xích Tây. Lực đạo dồn dập, Nhất Uy vung kiếm nhanh và vô cùng chuẩn xác.
Xích Tây kinh ngạc đến độ muốn đánh rơi trái tim ra ngoài. Thằng bé Nhất Uy này không tầm thường. Đừng tưởng cậu chỉ biết dùng kiếm pháp, mỗi lần vung kiếm còn hòa lẫn một thần lực thâm hậu. Đôi mắt quen thuộc của cậu khiến trái tim của gã đập vang dồn. Hình như gã đã từng nhìn thấy đôi mắt này ở đâu rồi, chỉ không nhớ khi nào mà thôi.
Nhất Uy nhếch môi cười, tiếng nói khàn đục vang vọng khắp núi rừng:
“Xích Tây, ngươi tự mình chịu trói hay chờ ta ra tay?”
Giọng nói quen thuộc khiến Xích Tây rơi xuống đất, Nhất Uy nhàn hạ đã đứng bên dưới từ khi nào. Cậu thong thả bước từng bước đến bên cạnh gã (mặt gã đã tái mét đi, người run lẩy bà lẩy bẩy, đôi mắt láo liên không dám nhìn thẳng Nhất Uy). Cậu chỉ kiếm vào ngực gã, lạnh lùng:
“Trước đây ta đã nói: Chết không đồng nghĩa với việc ngươi sẽ được giải thoát. Chết chỉ đơn giản là cánh cửa mở ra thế giới mới. Một thế giới mà người tốt sẽ bước vào cánh cửa màu trắng, còn người không tốt sẽ bước vào cánh cửa màu đen.”
Xích Tây bò về phía sau, vẫn không dám tin người đứng trước mặt là sư phụ của mình. Phải, giọng nói của Nhất Uy chính là giọng nói của sư phụ - người đã dìu dắt, dạy dỗ gã trở thành một vị thần bậc cao. Lời dạy dỗ nghiêm khắc của thầy vẫn còn ám ảnh gã, gã không quên được.
Tiểu Bạch còn hoảng hốt hơn cả Xích Tây. Nó biết Nhất Uy đã lâu, cũng chưa từng nhìn thấy đôi mắt sát khí đầy xa lạ này, cả giọng nói cũng không phải Nhất Uy. Vậy người đang đứng đó lại là ai. Nó đột nhiên nhớ lại, cách đây mấy ngày, nó có nghe Huyết Yêu nói với Nhất Uy khi nó mang đồ ăn cho họ.
Huyết Yêu như không phải đang nói với Nhất Uy mà đang nói với ai đó:
“Nếu ngươi có cơ hội gặp gỡ Xích Tây, hãy đợi đến khi Nhất Uy cũng gã đấu một trận, hãy đợi đến khi thằng bé gần như bị tên ấy đe dọa tính mạng hẳn xuất hiện. Bởi vì thân thể thằng bé không kham nổi thần lực thật sự của ngươi, thần kiếm.”
Giọng nói khàn đục trả lời Huyết Yêu:
“Ta biết. Ta sẽ đợi phượng khí hoàn toàn khống chế nó mới xuất hiện.”
“Ta biết ngươi trước khi trở thành bảo bối của Kim Quy đã từng thuộc về vị sư phụ của Xích Tây. Vì vậy, ta nhờ ngươi bảo vệ thằng bé. Ngươi hãy giả vờ làm vị cố nhân kia, khống chế tâm tính của Xích Tây và nhanh chóng nhốt hắn bằng dây ma thuật.”
Nhất Uy gật đầu đồng ý. Tiểu Bạch nghe Huyết Yêu nói tiếp, giọng nghiêm trọng:
“Ngươi nên biết lần này không giống mọi lần, không giống những lần ngươi chiếm xác thằng bé. Lần này não bộ của nó hoàn toàn tỉnh táo, sức mạnh của ngươi cũng mạnh nhất. Cả hai sẽ bị nội thương nếu Nhất Uy quá sức chịu đựng.”
Những câu sau đó, Tiểu Bạch không kịp nghe thấy. Huyết Yêu đã nhìn thấy nó và đề nghị nó lui ra chổ khác. Như vậy, ngươi có đôi mắt xám này là thần kiếm, ông ta đang thâm nhập và điều khiển Nhất Uy để đánh bại Xích Tây. Ông ta là chìa khóa giúp nó lẫn Nhất Uy thắng được Xích Tây. Nó lặng lẽ lui sang một bên quan sát tình hình.
Nhất Uy dùng thanh kiếm đâm mạnh vào ngực Xích Tây, gã rú lên đầy đau đớn. Cậu cười nói, nghe lạnh tóc gáy:
“Ta đã từng nói ngươi không nên phạm sát giới. Nếu không ta sẽ tìm ra ngươi, dù ta có là ma hay chỉ là một làn gió, Xích Tây. Ta đã chẳng dạy ngươi nên trở thành một vị thần tốt ư? Còn ngươi..”, nói đến đây Nhất Uy xoay mũi kiếm khiến vết thương càng tệ hơn, Xích Tây gào lên thảm thiết.
Nhất Uy tức giận nói cho hết câu:
“Còn ngươi nhìn xem bản thân đã trở thành thứ gì? Tứ đại hung thần cơ đấy.”
Nhất Uy rút kiếm ra, muốn hạ đo ván Xích Tây trong một chiêu. Nào ngờ Đông Bạch, người đang đánh nhau với Gia Khánh, nhìn thấy và gã phóng một mũi tên nhỏ vào lưng Nhất Uy, khiến cậu văng ra xa.
Đông Bạch thét lớn:
“Xích Tây, ngay cả một thằng nhóc cũng đối phó không xong? Không thấy mất mặt hay sao?”
Nhất Uy nằm ngửa mặt lên trời, đôi mắt xám biến mất, phượng khí cũng tiêu tan. Cậu im lặng nằm đó như đã chết, bên trong bắt đầu cảm thấy đau đớn như ai đang cắn xé lục phủ ngủ tạng. Cậu chợt nhớ lại những lời Huyết Yêu dặn dò:
“Một khi hai người hợp nhất, cả hai sẽ bị lệ thuộc vào đối phương. Không được phép có bất cứ sơ hở nào, cũng không được có bất cứ thứ gì cản trở, bằng không tính mạng khó mà bảo toàn.”
Nhất Uy biết mũi tên vừa rồi khiến thần kiếm bị trọng thương không nhẹ, nếu không rút nó ra khỏi lưng mình, cậu xác định chết là cái chắc. Mà cậu lúc này đây, ngay cả trở mình cũng khó khăn.
Xích Tây lúc này mới hoàn hồn. Nhóm người Huyết Yêu quả là xảo quyệt. Chắc chắn họ đã điều tra không ít về gã. Như vậy hai đứa nhỏ này mới biết đến Y Lân lẫn sư phụ của gã. Thật đáng hận khi họ đem những người kia ra hù dọa gã. Thằng bé kia còn giả được giọng nói của sư phụ.
“Đáng chết.”, Xích Tây đứng dậy, vết thương vẫn khiến gã đau nhói.
Tiểu Bạch nhanh chân lao đến cạnh Nhất Uy, muốn bảo vệ cậu. Nó lo lắng đến thở cũng không gấp gáp. Đôi mắt ươn ướt cố tỏ ra mạnh mẽ mới làm Nhất Uy an tâm.
Nhất Uy còn không thể đưa tay vuốt đầu nó an ủi. Cậu chỉ cố nói:
“Rút mũi tên sau lưng của anh xuống. Nó chứa độc.”
Tiểu Bạch lật ngược Nhất Uy lại. Vừa thấy mũi tên nhỏ trên lưng Nhất Uy, vội vàng rút ra. Nhất Uy kêu lên một tiếng rồi ngất lịm đi. Tiểu Bạch hoảng vía không biết làm sao, dù gọi Nhất Uy thế nào cậu cũng không tỉnh lại.
Xích Tây bị thương, nhưng vẫn ôm mối hận đòi mạng Nhất Uy và Tiểu Bạch. Gã quất mấy roi vào lưng Tiểu Bạch, bởi vì nó dùng thân che chắn lấy Nhất Uy, đồng nghĩa với việc nó hứng tất cả đòn roi.
Nhất Uy đã cử động được, vất vả ôm lấy Tiểu Bạch, tay còn lại chụp được roi sắt của Xích Tây. Cậu bị gã kéo lên, Tiểu Bạch ngã một bên hình như đã ngất xỉu.
Nhất Uy vận khí, dồn mọi phượng khí cùng thần lực, kéo ngược Xích Tây về phía mình. Sức mạnh mà cậu dùng mạnh đến mức Xích Tây cũng không cách nào cản được. Đôi mắt xám của Nhất Uy lần nữa nhìn trực diện vào đôi mắt kinh ngạc của gã. Trước khi gã kịp phản ứng, cậu đã dùng cây trâm ngọc bích đâm mạnh vào mi tâm của gã, viên ngọc màu đỏ vỡ tan tành, trên trán gã cũng bắt đầu chảy máu.
Thì ra lúc ôm lấy Tiểu Bạch, cậu đã lấy được cây trâm trong tay con bé. Chờ đến khi Xích Tây kéo cậu lại gần sẽ thừa cơ phá nát viên ngọc đỏ kia. Xích Tây không còn viên ngọc, chỉ là kẻ vô dụng. Gã rơi xuống đất, chưa chết, nhưng gã biết gã đã thua thằng bé ấy - người có nét rất giống sư phụ của gã, thần khí áp đảo tâm trí của gã.
Thần kiếm đã dùng toàn lực một lần cuối, vì thế ông bị trọng thương nghiêm trọng. Cả người Nhất Uy như mất hết sinh khí, ngã xuống bên cạnh Tiểu Bạch, an tâm nhắm mắt.
Bạch Đông vừa né một sát chiêu của Gia Khánh, vừa kinh ngạc nhìn huynh đệ của mình ngã xuống đất. Gã không ngờ một thằng bé như Nhất Uy lại hạ được đệ của mình. Gã gầm lên đầy giận dữ, một lòng muốn giết Nhất Uy xả mối giận. Gã định quất một roi giết chết cậu đã bị Gia Khánh dùng quyền trượng ngăn lại. Y lạnh lùng nói:
“Đối thủ của ngươi là ta. Xích Tây đã thua, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT