Vô Ảnh gần như chết đi, đau đớn mà anh đang chịu đựng, nếu không cứu vãn tình thế, anh sẽ chết là điều chắc chắn.
Một mảnh ký ức kéo Vô Ảnh rơi vào trạng thái mơ màng. Trước mắt Vô Ảnh hiện lên khung cảnh quen thuộc. Đó là Huyết Yêu và anh.
“Linh hồn Hiếu Minh đã chuyển kiếp, đệ cũng nên tu luyện thêm thời gian mới có được hình dáng trước đây.”, Huyết Yêu đưa ly trà cho Vô Ảnh. Anh lúc này đã thoát khỏi xác của Hiếu Minh. Họ đang đứng trong phòng bệnh, nơi Hiếu Minh nằm sau khi cả nhóm bị ép uống thứ thuốc quên lãng của Huyết Yêu.
Vô Ảnh nào còn tâm trạng uống nước. Anh đang ngồi nhìn cơ thể nằm đó đầy im lìm của Hiếu Minh, thầm tự trách. Ban đầu anh không nên nhập xác vào cơ thể của nó, linh hồn nó đã trở về thân xác. Vì bản thân ích kỷ mới chiếm lấy thể xác của Hiếu Minh và khiến thằng bé ra nông nỗi này.
Huyết Yêu biết được suy nghĩ của Vô Ảnh, liền lên tiếng an ủi:
“Hồn của thằng bé lìa khỏi xác trước khi đệ nhập xác. Đệ không cần tự trách mình. Cho dù đệ không nhập xác, Hiếu Minh cũng không tỉnh lại được đâu. Cơ thể vẫn sống, nhưng linh hồn đã không còn. Người phàm trần hay gọi là người thực vật.”
Vô Ảnh nhập xác Hiếu Minh lần nữa. Anh ngồi dậy, chụp lấy ly nước trên bàn, uống cạn. Anh đưa hai bàn tay lên mặt, ngắm nghía một chút. Anh lặng lẽ nói:
“Đệ phải bỏ mặc thằng bé ở đây sao?”, Vô Ảnh úp mặt vào lòng bàn tay, đau khổ nói tiếp, “Huynh không nhìn thấy đôi mắt của thầy Hóa đâu. Ngay cả không phải là con của ông ấy, đệ cũng cảm thấy đau lòng vô cùng, bứt rứt, khó chịu.”
“Vậy đệ cứ tiếp tục làm Hiếu Minh đi. Thay thằng bé báo hiếu cho ông ấy. Nếu điều đó khiến đệ cảm thấy tốt hơn.”
Vô Ảnh gật đầu, trong lòng đã quyết định dứt bỏ thân phận Hữu Lực. Quá khứ đã qua, anh cũng chẳng thể nào quay ngược lại được thời gian. Bây giờ anh là Vô Ảnh, là Hiếu Minh. Anh sẽ chăm chỉ theo Huyết Yêu học hành, làm sao một làn khói không cần lệ thuộc một cơ thể người khác mới tồn tại.
“Huynh giúp đệ, được không? Một mình đệ không tu luyện nhanh được. Đệ không muốn linh hồn phụ thuộc vào cơ thể của Hiếu Minh.”
Huyết Yêu dĩ nhiên đã tận tình giúp đỡ Vô Ảnh hết lòng. Chính vì vậy có đoạn thời gian Hiếu Minh nằm dài trong bệnh viện, còn Vô Ảnh theo chân Huyết Yêu học tập pháp thuật. Mãi đến khi Trúc Chi và Nhất Uy liên tục khôi phục trí nhớ, anh mới quyết định quay về, dù sao anh vẫn muốn bảo vệ cả hai đứa trước những nguy cơ lớn hơn.
Vô Ảnh không thể chết dưới tay Thanh Băng. Đoạn ký ức vừa rồi khiến anh lấy lại tỉnh táo một chút. Anh biết những cái bóng đen cực kỳ nguy hiểm này là gì và có cách hạ được chúng. Chúng xuất hiện về đêm, những ai có bóng đều bị chúng tấn công. Chúng tấn công bóng sẽ tác động lên chủ nhân của cái bóng, bóng chết người cũng sẽ chết.
Vô Ảnh thoát khỏi thân xác Hiếu Minh, cơ thể thương tích của nó ngã xuống đất. Thanh Băng tưởng rằng Vô Ảnh đã chết, thu lại những cái bóng. Nhưng gã chưa kịp làm gì, những cái bóng đen đột nhiên gào rú như điên, tất cả đều chết đi.
Thanh Băng không ngờ những bóng đen lại bị chết dễ dàng như vậy. Gã quay qua quay lại chẳng thấy ai khả nghi, nhưng gã thấy đóm lửa lập lòe đang thiêu rụi chúng. Gã bàng hoàng chết đứng một chổ.
“Phải rồi.”, gã rên rỉ, “Ánh sáng từ lửa địa ngục giết được chúng.”
“Đúng vậy.”, Vô Ảnh trả lời. Anh vừa nhập lại vào thân xác Hiếu Minh, đứng đó, đang bôi bôi giải dược lên vết thương của mình.
Vô Ảnh biết những bóng đen này sợ ánh sáng mặt trời, đó là lý do chúng chỉ tấn công người khác vào ban đêm. Chỉ cần thấp sáng những nơi chúng đi qua, chúng sẽ tự động biến mất, nhưng không hoàn toàn bị tiêu diệt. Chỉ có sức nóng của lửa địa ngục, thứ ngang ngửa với sức nóng của mặt trời mới thiêu đốt chúng mãi mãi. Độc tố mà chúng bám vào nạn nhân không có thuốc giải, trừ phi chúng chết. Nhưng khi chúng chết rồi, chỉ cần bôi qua thuốc của Huyết Yêu bào chế, sẽ không còn nguy hiểm gì nữa.
Thanh Băng không biết Vô Ảnh có thể thoát xác và làm những gì mình muốn. Gã có vẻ vẫn còn choáng vì nghĩ đến sức mạnh ý chí của Vô Ảnh. Gã nghĩ anh đã tự điều khiển mọi thứ bằng ý chí mạnh mẽ của mình.
Thanh Băng cảnh giác hơn, vũ khí của gã, độc dược của gã cũng chẳng thể giết được Vô Ảnh. Gã có một chút bình mình khó kiểm soát lại được.
Vô Ảnh không chờ vết thương rất nhanh liền lại, anh dốc toàn bộ sức mạnh vào thanh kiếm, cả người lẫn kiếm lao vào Thanh Băng. Gã dùng roi cản được một nhát kiếm.
Nhưng Thanh Băng có chết cũng chẳng thể nào ngờ được, thanh kiếm lưỡi hái tách ra làm hai từ khi nào, cũng chẳng thể ngờ Vô Ảnh thoát xác ra đằng sau và đâm gã từ sau lưng. Thanh kiếm chứa cả lửa địa ngục xuyên qua ngực gã, khiến gã tru lên đau đớn, buông roi sắt xuống đất.
Vô Ảnh, nhanh như chớp mắt, đã quay trở lại thân xác của mình. Thanh Băng mới vừa bị đâm sau lưng, vẫn chưa rõ ai là người đang giúp Vô Ảnh, vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đã bị Vô Ảnh chém vào giữa mi tâm. Viên ngọc xanh vỡ vụn rơi xuống đất, gã bàng hoàng nhìn lên trời lần cuối trước khi kịp thấy Vô Ảnh trói lại bằng dây ma thuật.
Mấy con muỗi mà Thanh Băng thả ra hại người tự động rơi xuống đất, tự kết liễu chính mình. Chẳng ai quan tâm chúng tự diệt bằng cách nào. Nhưng chắc chắn một điều, sự sống của chúng phụ thuộc vào viên ngọc xanh trên trán Thanh Băng. Viên ngọc đã không còn, chúng cũng biến mất theo.
Vô Ảnh kiệt sức nằm dài ra đường. Bầu trời đêm vẫn dửng dưng nhìn mọi thứ dưới đây. Chỉ khi nào Mạnh Quân bị giết thì mây đen kia mới biến mất, trả lại bầu trời đêm tuyệt đẹp cho nhân gian.
Huyết Yêu nói mình chỉ có ba phần cơ hội thắng Mạnh Quân đều lựa những lời khiêm tốn mà nói ra. Hắn chẳng hề lép vé so với Mạnh Quân tý nào, e rằng hắn còn có khả năng đánh ngang cơ.
Mạnh Quân chỉ nghe danh tiếng của Huyết Yêu, vẫn chưa có cơ hội đánh tay đôi. Lần này, coi như gã đã tự chứng thực sức mạnh của hắn. Không một chiêu nào gã tung ra có thể đụng đến vạt áo của hắn.
Tuy nhiên, Mạnh Quân phát hiện thanh kiếm trên tay Huyết Yêu chỉ mô phỏng sao cho giống thanh kiếm của Quỷ mà thôi. Thực chất đó chỉ là một thanh kiếm có sức mạnh tầm thường, so với Đệ nhị còn kém xa. Tất cả sức mạnh của thanh kiếm mà Huyết Yêu cầm đều có từ hắn mà ra, thần lực vốn dĩ áp đảo luôn thanh kiếm của gã.
Mạnh Quân biết điểm yếu chí mạng của thần tiên. Cho dù mạnh đến đâu, Huyết Yêu vẫn là thần, mà đã là thần đều sợ Âm tà độc. Gia Khánh có thể thoát chết có thể do y may mắn, hoặc độc tố không nhiều, hoặc y đã dùng biện pháp cực đoan cứu lấy tính mạng mình. Không thể nào âm tà độc của gã là thứ đồ vô dụng. Gã không tin Huyết Yêu này có thể thoát chết như Gia Khánh.
Mạnh Quân cố tình gợi chuyện, muốn phân tâm Huyết Yêu một chút:
“Ta không ngờ, hậu thế sau này lại có một tên khá như ngươi. Coi bộ ngươi khá nhất, khá hơn Gia Khánh. Hắn bị ta hạ trong vòng ba chiêu mà thôi. Ta vẫn giữ ý định ban đầu, ta muốn ngươi tòng quân cho ta. Chúng ta sẽ chiếm lấy Tam giới, đến lúc đó ngươi muốn gì được nấy.”
Huyết Yêu lạnh lùng vung kiếm, môi không thềm cử động một phân nào. Rõ ràng hắn không muốn nói chuyện với Mạnh Quân.
Mạnh Quân né được sát chiêu, lại tung người lên trời, giáng mạnh chưởng lực lẫn kiếm khí lên đầu Huyết Yêu. Hắn cản được. Lực cản của hắn tạo ra cơn địa chấn, khắp nơi như muốn động đất, rừng cây cũng bị chém đứt đôi bởi kiếm khí của họ.
Tiểu Bạch cũng bị ảnh hưởng mà ngã lăn ra đất. Xích Tây cũng chẳng đứng vững được bao lâu, y cũng ngã mạnh như nó. Nhưng cơn địa chấn chẳng ngăn được Tiểu Bạch, nó đã soi rọi nỗi sợ hãi lớn nhất của Xích Tây.
Tiểu Bạch hơn bất ngờ. Bởi vì kẻ khiến Xích Tây sợ hãi chỉ là một thằng bé trạt tuổi nó, cầm trên tay một thanh kiếm của Quỷ, mà nó đoán nhanh ra được đây là người đã giết Mạnh Quân khi xưa.
Tiểu Bạch xoay người tại chổ, cả người biến thành tên nhóc bé nhỏ ấy. Mọi ký ức đau thương của thằng bé, nó cũng nhìn thấy qua vài ký ức không trọn vẹn của Xích Tây.
Xích Tây trông thấy thằng bé ngay trước mặt đã hét toáng lên. Y lùi ra xa, đăm đăm nhìn lấy Tiểu Bạch như muốn nuốt chửng nó. Y sợ rồi có được không, tên nhóc Quỷ vương này kẽ ra đã chết rồi chứ, sao có thể xuất hiện ở đây.
Rất nhanh, Xích Tây lấy lại trạng thái tỉnh táo. Tiểu Bạch hẳn đã sử dụng tà thuật biến thành tên nhóc này. Nhưng mà làm sao nó biết được, làm sao nó biết thằng bé này sẽ khiến y kinh hãi độ nào.
Xích Tây căng thẳng tột độ. Y hỏi mà như đang thét vài mặt Tiểu Bạch:
“Ngươi là ai?”
“Cha nuôi đã già rồi. Mới đó mà đã quên Y Lân. Y Lân vẫn còn nhớ rất rõ người đã dùng phép thuật khiến cha mẹ ta tự giết chết lẫn nhau. Tiếng hét hãi hùng của họ vẫn còn in đậm trong tâm trí của con đây.”
“Ngươi nói láo. Ngươi không thể là Y Lân. KHÔNG THỂ NÀO.”
Xích Tây như kẻ mất trí, cầm roi quất liên hồi vào Y Lân. Tiểu Bạch bay tới đâm mạnh thanh kiếm xuyên qua người y khiến y trợn trừng mắt. Y tưởng mình sẽ chết cơ, y tưởng thanh kiếm trên tay Tiểu Bạch thật sự giết chết y.
May cho Xích Tây, một vụ nổ lớn phía trên kia, ngay tại nơi diễn tra trận đánh nảy lửa của Huyết Yêu và Mạnh Quân khiến pháp thuật của Tiểu Bạch tan biến trong giây lát. Ảo giác mà nó gây ra cũng chẳng còn tác dụng với Xích Tây. Y nhìn lại, chẳng thấy vết đâm nào cả. Y tức giận muốn băm vằm Tiểu Bạch ra trăm mảnh.
Xích Tây quất roi quấn lấy cổ Tiểu Bạch, kéo nó về phía y. Y không thể tha thứ hành vi làm y khiếp đảm như vừa rồi. Y không muốn nó một lần nữa biến hình thành Y Lân. Bởi vì ánh mắt, giọng nói của Y Lân vẫn ám ảnh y.
Tiểu Bạch dùng tay cầm chặt roi sắt, ngăn không cho y siết cổ mình đến chết. Sức lực của nó lại chẳng thể đọ lại Xích Tây. Hai bàn tay chảy máu, đau đến chảy nước mắt.
“Tiểu Bạch cúi đầu xuống.”, là giọng của Nhất Uy.
Tiểu Bạch làm theo ngay. Nhất Uy đang lao tới, luồng sáng phía sau lưng gần như nuốt chửng cậu. Cậu bay tới, cố dùng thanh kiếm chém vào mi tâm Xích Tây. Y lập tức quất roi vào ngực Tiểu Bạch, khiến nó văng về phía Nhất Uy.
Nhất Uy sợ mũi kiếm đâm trúng Tiểu Bạch mới thu tay cầm kiếm lại, dùng tay còn lại ôm lấy Tiểu Bạch. Cả hai chạm đất an toàn.
“Có bị thương không?”, Nhất Uy quan tâm hỏi.
Nhưng Tiểu Bạch nhắm nghiền mắt, cố chịu đau, không dám nói bản thân đang cảm thấy đau buốt. Nó sợ Nhất Uy lo lắng, sợ nó trở thành gánh nặng.
Nhất Uy xoay Tiểu Bạch lại, vết thương trên ngực đang chảy máu. Một đòn vừa rồi khiến Tiểu Bạch bị thương rất nặng.
“Em phải rời khỏi đây.”
“Không được.”, Tiểu Bạch níu lấy áo của Nhất Uy, quyết tâm nói, “Em phải cầm chân Xích Tây. Chú Huyết Yêu và chị Chi có kế hoạch riêng.”
“Anh sẽ lo.”, Nhất Uy dìu Tiểu Bạch sang một bên, dứt khoát không cho Tiểu Bạch tham chiến, cậu cương quyết, “Nếu em lo lắng không biết mọi thứ sẽ ra sao, thì cứ ở đây. Nhưng đứng ngoài cuộc được rồi, anh sẽ lo phần còn lại.”
“Anh không phải đối thủ của hắn. Em với anh liên thủ thì may ra.”
“Nhưng em đang bị thương.”
Tiểu Bạch cầm lấy bàn tay của Nhất Uy, năn nỉ:
“Em không muốn anh bị thương. Cho em giúp anh đi. Vết thương sẽ liền lại thôi.”
Xích Tây bị bỏ quên, và y ghét điều đó. Đối thủ vẫn còn đây mà hai đứa nhỏ lại mất cảnh giác. Xem ra chúng muốn chết cùng nhau đây mà. Vậy thì y sẽ cho chúng toại nguyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT