Kẻ để lại bức thư là một người khác. Gã vẫn chưa xuất hiện, đồng nghĩa với việc gã chỉ muốn cô đến đây không công. Gã có mục đích khác, cái mục đích gì mới được, cái mục đích gì lại khiến cô đến đây?
Trúc Chi chạy nhanh ra khỏi cổng. Cô thấy Nhất Uy hớt ha hớt hải chạy đến. Cậu la toáng lên:
“Mẹ của chị bị thương, ý em là Tiểu Bạch. Thầy Đạo không rời khỏi nhà một chút nào cả. Nhưng có kẻ đến nhà chị lục tung mọi thứ còn làm Tiểu Bạch bị thương.”
Trúc Chi không ngờ mình bị trúng ké điệu hổ ly sơn. Có kẻ muốn dụ cô ra khỏi nhà và thực hiện ý đồ của mình.
Nhất Uy không chần chờ thêm phút giây nào nữa, cậu vội vàng cùng Trúc Chi về nhà. Trên đường đi, Nhất Uy kịp kể lại chuyện xảy ra.
Nhất Uy đang theo dõi thầy Đạo. Thầy chỉ ở lại một chút vì công việc nhiều, hoặc thầy mới vừa chuyển đến cần phải xử lý nhiều chuyện. Thầy trở về nhà và đóng cửa kín mít, cậu không thể lén vào bên trong vì trước cửa nhà thầy nuôi một con chó và hở thấy cậu thì con chó lại tru lên một cách điên dại. Thầy Đạo đã chạy ra ngoài ba lần xem xem con chó bị cái gì. Cuối cùng, Nhất Uy đành bỏ cuộc, không theo dõi tiếp nữa bởi vì đã đến 7 giờ và thầy không ra ngoài. Nghĩa là, thầy không phải kẻ đã hẹn gặp Trúc Chi.
Nhất Uy nhận được cuộc gọi của Thiên Thanh khi anh cố gọi cho Trúc Chi không được. Anh ấy nói, Tiểu Bạch bị tấn công, đã được đưa vào bệnh viện kịp lúc. Khi cậu vừa vào đến nhà cô, đồ đạc trong phòng trở nên lộn xộn. Có ai đó vừa đột nhập vào nhà và tấn công Tiểu Bạch. Cậu đoán con bé giả vờ bị người ta tấn công vì không muốn ai biết nó có thần lực, và nó không phải mẹ của cô, trường hợp nó có thể phá nát kế hoạch của Trúc Chi.
Trúc Chi thấy Hải Phong đang lo lắng đứng bên ngoài, cậu không dám vào nhà khi không có mặt của Trúc Chi.
Hải Phong chạy tới khi thấy Trúc Tri đang tiến về nhà. Nó để ý đến khuôn mặt trắng bệch của cô và đoán được cô đã phải chạy bộ từ nơi nào đó đến đây.
Hải Phong nói:
“Vừa rồi tui nghe có tiếng động, muốn vào bên trong mà không dám. Tui đã gọi cảnh sát tới.”
“Ông làm tốt lắm. Nếu ông vào bên trong kẻ xấu có thể hại luôn cả ông.”
Trúc Chi, Nhất Uy cùng Hải Phong chạy vào bên trong nhà.
Cảnh sát đang bao vây tứ phía, Trúc Chi thấy cả Thiên Thanh đang đứng đó, mặt đầy câm phẫn.
Thiên Thanh giải thích sơ sài:
“Bác gái đã được đưa vào viện. Hải Phong đã gọi cứu thương kịp lúc. Anh hy vọng bác gái sẽ ổn.”
Tiểu Bạch vì không muốn ai phát hiện bí mật của họ nên mới không dùng thần lực. Nó ngốc quá. Trúc Chi đương nhiên muốn nó được an toàn hơn là bỏ mạng một các oan uổng chỉ vì muốn bảo vệ thân phận của cô.
Trúc Chi tức tốc chạy đến. May mà Trúc Chi giấu tất cả cuốn sách vào một nơi bí mật. Ngay cả Huyết Yêu cũng khó mà tìm ra được, huống chi lẻ khác.
Thiên Thanh nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Mặt anh tối sầm đi. Anh cắn môi, lén nhìn Trúc Chi và không biết mở miệng nói thế nào.
Nhất Uy là người nhìn ra sự thay đổi trên khuôn mặt của anh. Cậu hy vọng đó không phải tin xấu.
Thiên Thanh cuối cùng cũng mở miệng nói ra, dù rất khó khăn mới thốt nên lời:
“Bệnh viện vừa gọi. Bác gái đã không qua khỏi. Anh rất tiếc.”
Thiên Thanh sợ Trúc Chi không chịu nổi, nên vừa dứt lời đã ôm lấy cô vào lòng. Anh liên tục an ủi cô.
“Không thể nào.”, Trúc Chi cắn môi đến chảy máu. Tiểu Bạch không dễ chết như thế. Làm sao có ai có thể đâm chết cô bé được? Cô muốn tự mình chứng thực điều Thiên Thanh vừa nói. Cô muốn đến bệnh viện. Cô lập tức gạt phăng (một cách mạnh bạo và không thương tiếc) Thiên Thanh ra khỏi người mình. Cô kéo Nhất Uy đến bệnh viện cùng với mình.
Thiên Thanh ở lại cùng cảnh sát với hiện trường vụ án mạng. Giờ đây nó đã trở thành hiện trường vụ án khi mẹ của Trúc Chi chết. Họ cần khám nghiệm hiện trường và tìm kiếm hung khí.
Hải Phong đau lòng nhìn Trúc Chi kéo Nhất Uy rời đi. Nó cũng muốn xem xem cô có ổn hay không. Tiếc là giờ đây nó trở thành nhân chứng của án mạng, nó phải theo đội điều tra về lấy lời khai.
Nhất Uy cũng cảm thấy xót xa. Xác Tiểu Bạch trong hình hài mẹ của Trúc Chi nằm bất động một chổ, mắt mở to, trái tim cũng ngừng đập. Cậu ôm lấy Trúc Chi vào lòng, cố gắng xoa dịu vết thương lòng của cô.
Tất cả đều tại cô. Trúc Chi không ngừng trách móc bản thân mình. Cô đã nhận ra bức thư kia có vấn đề. Cô đã biết đó là một cái bẫy. Nhưng dù thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được, gã không nhắm vào cô mà nhắm vào “mẹ” của cô. Cô đã vô tình giết chết Tiểu Bạch. Cô phải làm sao đây?
Hoặc kẻ đứng đằng sau muốn cô phải đau khổ trước khi tước đi mạng sống của một phượng hoàng. Gã đã giả vờ hẹn gặp cô tại trường và tìm đến đây tra tấn Tiểu Bạch ư? Gã muốn moi thông tin ư, muốn biết liệu cô có phải được nhận nuôi như trong lời đồn.
Nhìn vết thương trên tay, trên mặt, và trên bụng của nó, cô đoán được gã hẳn đã tra tấn nó rất dã man. Cô tức giận đến mức suýt hét lên thành tiếng. Nếu không nhờ Nhất Uy lúc này đang an ủi mình, cô hẳn đã dùng Vọng Âm giết hết những người ở đây.
“Huyết Yêu, anh ấy có thể cứu con bé.”, Trúc Chi nghẹn ngào. Cô rời khỏi vòng tay ấm áp của Nhất Uy.
Trúc Chi tự trấn an chính mình. Huyết Yêu có thể cứu con bé. Dù cô không chắc hắn có thể cứu được người đã chết hay không. Cô chỉ biết Huyết Yêu là người duy nhất biết phải làm sao trong tình huống này.
Thanh Lâm đến bên cạnh Trúc Chi và Nhất Uy. Nó hờ hửng nhìn cái xác của “mẹ” Trúc Chi nằm đó. Nó đặt tay lên vai cô và truyền một chút hơi ấm với hy vọng cô không quá tuyệt vọng. Nó giải thích sự tình:
“Hải Phong nghe thấy tiếng gào thét từ bên trong nên đã gọi cảnh sát. Tiếc là đã quá muộn. Anh Thanh vừa gọi cho em.”
Nhất Uy nói nhỏ:
“Có kẻ cố tình làm điều này. Có kẻ dẫn dụ chị ra khỏi nhà. Có khi gã nghĩ sẽ moi được chút thông tin từ mẹ của chị - người đã nhận nuôi chị khôn lớn.”
Thanh Lâm cũng tìm lời nói nào đó giúp Trúc Chi vơi đi phần nào buồn bã:
“Nhất định chúng ta sẽ tìm được hung thủ mà. Chị phải vững tâm một chút mới báo thù cho bác ấy được.”
Trúc Chi quẹt nước mắt, cô nói:
“Chị không thấy điềm báo về cái chết. Rõ ràng thủ phạm là con người. Là ai mới được?”
Trúc Chi ôm lấy xác của Tiểu Bạch khóc lớn. Tiếng khóc khiến bất cứ ai cũng phải mủi lòng. Ai lại nhẫn tâm giết một người tàn nhẫn như vậy. Như kẻ đó muốn khai cuộc chiến với Trúc Chi. Giống như kẻ đó đang nói với cô hãy đến tìm gặp gã vậy.
Trúc Chi chính thức trở thành một trẻ mồ côi. Đám tang diễn ra nhanh chóng. Cô không biết người thân là ai để gọi họ tớ. Dù vậy, cô vẫn có bạn bè ở bên cạnh mình.
Huyết Yêu không trở lại đồng nghĩa với việc cô đã đánh mất Tiểu Bạch vĩnh viễn. Hắn đã đi đâu, làm gì trong lúc cô cần hắn nhất chứ? Nếu gặp lại hắn, cô nhất định tát hắn một bạt tay cho hả dạ.
Ngay lúc cô đang khóc lóc thảm thiết, một cô gái xuất hiện ôm chầm lấy cô. Người này nói:
“Em vừa nghe tin đã vội đến đây ngay. Nhất định cảnh sát sẽ điều tra ra được cái chết của dì mà.”
Người vừa ôm lấy cô là Tiểu Bạch bằng xương bằng thịt. Trúc Chi hãi hùng ôm lấy nó, rất muốn nghe lời giải thích của nó ngay. Nếu không bị những người khác làm phiền, nó đã ép Tiểu Bạch ngay lập tức rồi.
Nhất Uy lúc này cũng vừa nhận ra Tiểu Bạch. Khuôn mặt và vóc dáng đúng là của nó, không thể sai, cũng không thể bị người khác đóng giả được, trừ phi người đó nằm trong đội quân của Huyết Yêu.
Trúc Chi không thể tỏ ra mừng quá trong tình huống này. Tiểu Bạch còn sống, vậy thì người nằm trong quan tài là người đã chết thay cho nó.
Trúc Chi phải nhận ra rồi chứ. Dù Tiểu Bạch bị giết trong hình hài ai đi chăng nữa, nó cũng sẽ trở lại hình dáng vốn có của nó chứ không phải hình dáng “mẹ” của cô.
Trúc Chi ôm lấy Tiểu Bạch càng khóc to hơn. Cô luôn miệng xin lỗi Tiểu Bạch vì không thể bảo vệ được cho người mà nó vừa gọi là “dì”, đang nằm trong cái hòm lạnh lẽo.
“Không sao. Chị sẽ không ở một mình. Em sẽ dọn về đây với chị.”
Hải Phong không hiểu cô bé vừa tới là ai. Nó hỏi Nhất Uy:
“Cô bạn đó là ai vậy?”
“Em họ của Trúc Chi. Mình có nghe bác gái kể rằng có một cô cháu gái ở Đà Lạt.”
“Như vậy thật tốt. Ít ra chị ấy sẽ có người ở bên cạnh an ủi.”, Hải Phong không kiềm được lòng mình. Nó còn sợ Trúc Chi sẽ giống như mình, một đứa trẻ vừa mất đi người thân yêu nhất. Nó làm sao quên được cái cảm giác đau đớn và tuyệt vọng, không biết phải đối diện với hiện thực ra sao khi bố mẹ nó bị giết.
Nửa đêm, Trúc Chi tiễn tất cả khách về nhà. Chỉ còn lại Nhất Uy, cô và Tiểu Bạch ở lại. Thanh Lâm cũng muốn ở lại với Trúc Chi, tiếc là nó phải rời đi cùng với Thiên Thanh. Nó muốn tìm ra manh mối quan trọng giúp đỡ Trúc Chi. Có vẻ nó cho rằng cô ấy không được tỉnh táo để nhìn thấy những chuyện mà bình thường cô vẫn thấy trong mỗi vụ án.
Thanh Lâm không nhận ra Tiểu Bạch. Đó là khẳng định vô cùng chắc nịch của Trúc Chi. Nhưng không lý nào. Dù Tiểu Bạch có lớn tướng hơn so với trước đây, nhưng khuôn mặt của nó đâu thay đổi mấy. Và nếu lấy lại ký ức thì Thanh Lâm cũng phải nhận ra Tiểu Bạch còn sống chứ?
Không. Trúc Chi bỏ quên một điều quan trọng. Cô không hề nói cho Thanh Lâm biết về việc Tiểu Bạch đóng giả làm mẹ của cô. Có thể nó nghĩ mẹ của cô chết thật, còn Tiểu Bạch xuất hiện nó không thể tỏ ra nó biết con bé, nếu không người ngoài có thể nghi ngờ. Nhờ ý nghĩ đó mà Trúc Chi mới không nghi ngờ về Thanh Lâm. Cô còn suýt nghĩ đến một tình huống: Thanh Lâm là người đã để lại bức thư.
Hành tung của Thanh Lâm dạo này bí ẩn vô cùng. Nó luôn thích làm việc một mình. Cô và Nhất Uy luôn cho rằng: Nó bận lo chuyện đi du học. Dĩ nhiên, tình bạn của họ vẫn còn khăng khít. Chẳng có việc gì nó phải giấu giếm cô và Nhất Uy cả. Chỉ có điều, nó nhìn thấy linh hồn của Quỳnh Như. Điều đó đâu thể xảy ra.
Trúc Chi nhìn dáng vẻ của Thanh Lâm mất hút sau cánh cửa. Nỗi nghi ngờ càng trào dâng. Thanh Lâm có lại ký ức một cách kỳ lạ, không có trợ giúp của ai cả. Dù nó có lại ký ức, nhưng nó cũng đâu thể nào nhìn thấy một hồn ma nếu Huyết Yêu đã thu hồi cái khai nhãn kia trong mắt nó.
“Không.”, Trúc Chi lắc đầu. Thanh Lâm là bạn của cô và cậu ấy là người tốt. Cô không cảm thấy sát khi nào trên người của nó. Nó không thể là kẻ giết người hàng loạt được.
Thanh Lâm rời đi. Nó không về thẳng nhà mà quẹo vào một con hẻm khác. Nó đi thẳng, đi thẳng theo lối mòn kì lạ đang mở ra trước mặt nó. Có một cánh cửa mở ra trước mặt nó và nó không ngần ngại bước vào bên trong.
Thanh Lâm bước vào một căn hộ, gần như sang trọng, nhưng bên trong lại chẳng được trang trí một cách khang trang ngoài bức ảnh treo tường hơi cổ xưa. Bức họa của một ông lão già nua, với bộ râu dài đến eo, đôi mắt híp lại một đường dài. Đôi môi lão dù đã bị bộ râu che gần hết, nhưng nhờ giọng cười mà người ta biết lão đang cười thành tiếng. Rõ là lão đang mừng vì gặp lại người bạn.
Thanh Lâm phớt lờ lão. Nó ngồi xuống ghế bành, gọi một tách trà nóng hổi từ không khí. Nó nhấm nháp ly trà trong tay, mặt có vẻ không vui.
Thanh Lâm tự nói chuyện một mình:
“Cô bé Tiểu Bạch đó quá nguy hiểm. Nó sẽ nhận ra ta nhanh chóng, nếu nó sài chút thần lực của nó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT