Thầy Đạo đặt một câu hỏi mà cả lớp ai cũng muốn nghe đáp án cả. Mọi người ai cũng bắt đầu ngồi thẳng lưng, chờ nghe câu trả lời của Trúc Chi.
Trúc Chi biết đã đến lúc phải đứng lên nói lý do. Mà cô biết thể nào khi nói xong, câu trả lời này nhất định loanh truyền khắp nơi trong trường.
“Dạ, cây trâm là bảo vật di truyền. Nghe mẹ em nói, đây là vật định tình của ba mẹ ruột của em để lại cho em.”
Cả lớp tròn mắt nhìn Trúc Chi. Ngay cả Thanh Lâm cũng sửng sờ khi nghe cô “xạo” chuyện đó, rất giống như đang nói thật.
“Mẹ hiện giờ của em là mẹ nuôi thôi. Bà ấy nghĩ em đã đủ trưởng thành, nên mới giao lại cho em cây trâm này. Em muốn mang nó theo bên cạnh, như vậy ba mẹ nơi chín suối có thể an lòng và hạnh phúc.”
Nói dối rất chuyên nghiệp, Thanh Lâm nghĩ. Nhất Uy cũng đồng tình với Thanh Lâm. Cô chuyện bịa một cách cảm động làm sao. Từ nay ai có thể nói cô quái đảng khi cài trâm trên đầu nữa nào. Tất cả đều sẽ thông cảm cho cô.
Trúc Chi đương nhiên đã tính sẵn chuyện này. Chỉ là cô chưa biết phải nói ra sao cho hợp lý. Tình huống cô là phượng hoàng không logic lắm khi cô vừa mới ghép tim và sống cùng với một người mẹ là con người. Tên đứng đằng sau hẳn sẽ điều tra về cô một chút nếu nhìn thấy cây trâm này. Đó là lý do cô phải bịa ra thân thế của mình sao cho hợp lý nhất, sao cho đáng tin nhất.
Thầy Đạo cũng bị cô thuyết phục. Thầy gật đầu, mắt ươn ướt, có thể thấy thầy đang cảm động bởi câu chuyện của cô (đập vào mắt Thanh Lâm, hành động này trở thành hành động giả vờ giả vịt).
Thầy nói với Trúc Chi:
“Thầy rất tiếc. Nói đi nói lại, cây trâm này quá hút ánh nhìn của người khác. Em có thể gặp nguy hiểm nếu gặp phải kẻ trộm, chúng sẽ nghĩ đó là món đồ giá trị và tìm cách cướp lấy.”
Trúc Chi gật đầu và ngồi xuống ghế. Cô chăm chú quan sát thầy Đạo. Cô muốn xem thử thầy ấy có quan tâm đến cây trâm nữa không. Nhưng thầy ấy ngay cả cô cũng chẳng đoái hoài thêm nữa. Thầy chỉ tập trung vào bài giảng, chốc chốc lại nhìn lên đồng hồ ở cuối lớp, như chính thầy cũng muốn nhanh nhanh ra khỏi lớp học này.
Thanh Lâm tiết lộ cho Nhất Uy và Trúc Chi biết về vụ án ba nạn nhân bị giết trước đó. Hình như phía cảnh sát vừa phát hiện ra một nghi phạm. Hắn ta là một kẻ tâm thần, biến thái, hay rình mò. Hắn luôn xuất hiện gần hiện trường vụ án. Đội hình sự đã bắt được hắn và lấy khẩu cung.
Nhất Uy và Trúc Chi quyết định không nói cho Thanh Lâm biết về thần phán xét, cũng không nói hung thủ lần này là một người khác. Hai người thống nhất với nhau nên để Thanh Lâm tránh xa những chuyện của tâm linh đầy nguy hiểm kia. Thật lạ là nó cũng không mấy quan tâm hay hỏi han về những chuyện kỳ lạ từ khi vụ án của Kim Liên khép lại. Nó chỉ nghe chuyện của thần lửa rồi thôi, cũng chẳng tò mò gì thêm.
Theo Nhất Uy tìm hiểu được, Thanh Lâm hình như đang chuẩn bị hồ sơ chuẩn bị đi du học. Mà nó vẫn chưa nói với hai người họ biết về chuyện đó. Nó vẫn muốn giữ bí mật về chuyện này. Bộ nó tưởng nói ra thì họ sẽ ngăn nó đi du học hay sao.
Trúc Chi phát hiện một bức thư tay của ai đó nhét vào cặp sách của mình. Cô ngó nghiêng xung quanh một hồi, vẫn không đoán được người để lại bức thư là ai. Trong thư chỉ vẻn vẹn vài câu được viết một cách cẩu thả và vội vàng:
“Làm ơn cứu tôi với. 7 giờ tối tại trường, không gặp không về. Nhớ đi một mình thôi.”
Kẻ ngốc đọc được bức thư này cũng biết đây là bẫy. Không ai muốn người khác giúp đỡ lại còn bắt người ta chỉ đến một mình.
Trúc Chi liên tưởng đến cô bạn gặp mình vào giờ ra chơi. Cổ muốn cô giúp cái gì đó và biến mất khi chưa kịp nói với cô lời nào. Có thể cổ muốn gặp riêng cô, không muốn người nào khác biết chuyện này chăng.
Nhất Uy giật mạnh tờ giấy trong tay của Trúc Chi. Cậu đặt nghi vấn:
“Ai lại muốn gặp riêng chị? Chuyện này rất đáng ngờ. Em sẽ đi với chị.”
Thanh Lâm từ đâu xuất hiện, nó lên tiếng:
“Có khi nào ông thầy Đạo không? Người đặt bức thư vào cặp của chị đâu thể là người ngoài được. Ngay cả cô bạn tìm chị giờ ra chơi cũng không có khả năng. Bạn ấy chưa kịp nói gì đã chạy đi cơ mà.”
Nhất Uy đồng tình:
“Đúng rồi đó. Lần này, em thấy thằng Lâm nói đúng. Tốt nhất chị vẫn không nên đến đó một mình.”
Trúc Chi nói:
“Được rồi, như vầy đi.”, Trúc Chi ngồi xuống nói tiếp, “Nhất Uy sẽ âm thầm theo dõi xem thầy Đạo có thật ở lại trường hay không. Còn Thanh Lâm, chị có chuyện muốn nhờ.”
Thanh Lâm không vui:
“Ý chị là chị vẫn muốn đến đó một mình ư?”
“Vẫn còn bác bảo vệ mà, chị sẽ nhờ bác ấy trông chừng mình.”
Nhất Uy không còn cách nào khác đành nghe theo lời của Trúc Chi. Cô căn dặn cậu phải tuyệt đối cẩn thận. Nếu thầy Đạo là kẻ đứng đằng sau (và cón một kẻ nữa chưa xuất hiện), cô không nghĩ chuyện dâng Nhất Uy cho thầy là khôn ngoan.
Thanh Lâm miễn cưỡng lắm mới nhận nhiệm vụ mà rời đi. Trúc Chi nhờ Thanh Lâm đến chổ Thiên Thanh thu thập tin tức về các nạn nhân bị giết. Nếu kẻ giết người là con người, chắc chắn sẽ để lộ chút dấu vết, dù người đó cẩn thận bao nhiêu đi nữa. Cô muốn xem tên tâm thần bị bắt xuất hiện ở hiện trường là vô tình hay có người cố ý sắp đặt.
Nhất Uy theo đuôi thầy Đạo như hình với bóng. Cậu nhìn vào bên trong phòng giáo viên và càng nghi ngờ hơn khi thầy không có dấu hiệu rời đi, có vẻ muốn ở lại trường lâu hơn.
Vẫn chưa đến giờ hẹn, Trúc Cho vẫn còn đến hai tiếng đồng hồ nữa. Cô không nghĩ mình nên ở trong đây chờ đợi. Cô muốn ăn cơm do Tiểu Bạch nấu và hy vọng Thanh Lâm đưa tin tức sớm hơn một chút.
Đồng hồ điểm đến 7 giờ, Trúc Chi đã ngồi trong lớp học chờ đợi. Cô đợi đến ba mươi phút mà vẫn không thấy ai xuất hiện. Lẽ nào có kẻ chơi khâm cô hay sao chứ.
Trúc Chi bước ra khỏi lớp học, cô nhìn xung quanh một lượt. Ngoài tiếng lá xào xạc bởi cơn gió to vừa thổi qua, cô nào nghe được âm thanh nào nữa đâu.
“Ban đêm trong trường không an toàn.”, cô nghe tiếng của ai đó nói vọng ra từ phía bên kia lớp học, cách lớp của cô khoảng ba hay bốn phòng học. Cô đuổi theo.
Trúc Chi thấy cô bạn đã muốn gặp mình lúc sáng. Trên người nhuốm đầy máu, chiếc áo không còn một màu trắng tinh khôi nữa, người thì ướt nhẹp, khuôn mặt nhếch nhác sợ hãi dáo dác nhìn khắp nơ như sợ có kẻ phát hiện việc cổ đến đây gặp Trúc Chi.
“Bồ là người lúc sáng gặp tôi? Bồ là một hồn ma ư?”
Cô bạn ma gật đầu rất chậm:
“Tôi bị đuổi giết, đã chết. Xác của tôi nằm dưới đáy hồ sâu. Tôi không tìm được ai giúp đỡ. Không một ai nhìn thấy tôi.”
“Vậy thì làm sao bồ biết tôi có thể nhìn thấy bồ mà tới đây?”
Hồn ma trông có vẻ như vừa mới bị người ta đấm một phát vào mặt. Nó kinh ngạc nhìn cô, nó không hiểu. Đáng lý, cô phải hỏi nó là ai, vì sao mà chết rồi cứu cô trước chứ.
Nhưng nó vẫn trả lời:
“Tôi nghe một vài lời đồn về một phượng hoàng đang học ở đây. Nếu là phượng hoàng, nhất định có thể thấy được tôi, nhất định có thể giúp tôi.”
Trúc Chi lại tiếp tục nghi ngờ:
“Và bồ biết ngay tôi là phượng hoàng?”
“Cây trâm trên đầu.”, con ma cẩn thận chỉ tay về phía cây trâm, nó run giọng nói tiếp, “Trước khi tìm đến bồ, tôi đã nghe được một số tin đồn hay ho về bộ tứ siêu đẳng. Mấy bồ có quen biết với thám tử, mấy bồ sẽ điều tra được người đã giết tôi.”
Trúc Chi biết mình sẽ giúp đỡ ma nữ này. Nhìn bộ dạng của nó là biết, nó thực sự đã bị dồn vào đường cùng mới tìm đến đây. Nếu cô đã đồng ý gặp nó, dĩ nhiên cô sẽ nghe qua câu chuyện một chút.
“Bồ hãy kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện.”
Ma nữ ngồi xuống gần Trúc Chi. Nó bắt đầu nhớ lại đoạn hồi ức trước khi bị đuổi giết.
Ma nữ tên thật là Lâm Quỳnh Như, học trường Trần Quốc Toản trên quận 4. Nó được sinh ra trong một gia đình bình thường, không giàu có chứ đừng nói có thứ gì quý hiếm. Mặc dù, nó không biết rõ bố mẹ làm nghề gì, nhưng nó chắc họ không phải tội phạm.
Một hôm, bố mẹ nó trở về nhà mà không giấu được nỗi lo lắng. Ngay cả nó khi đang ngồi học bên trong phòng, vẫn nhận ra sự lo lắng đến ngợp cả căn nhà, nhất là trong giọng nói của họ.
Mẹ nó lo lắng nói:
“Anh ta sẽ đến đây giết chúng ta. Mình phải làm sao đây hả anh?”
Bố của Như cũng chẳng thấy khá hơn là bao. Ông an ủi vợ mình, dù trong lòng ông cũng ngập tràn nỗi sợ:
“Sẽ không đâu. Chúng ta nào có liên quan đến họ đâu.”
“Bé Như nhà mình thì sao hả anh.”
“Tạm thời cho nó sang nhà nội ở đi.”
Trước sự ép buộc của bố mẹ, Như đã phải chuyển sang nhà nội ở nhờ mấy bửa. Bố mẹ lấy ly do phải đi làm xa, không ở nhà chăm sóc nó được.
Vậy mà chỉ ba ngày sau khi về ở với bà, nó đã hay tin ba mẹ nó tự tử chết trong nhà. Họ còn để lại bức thư tuyệt mệnh ngay bên cạnh. Cảnh sát điều tra được: Họ đã mua một lượng lớn xăng về tự thiêu mình đến chết.
Quỳnh Như vừa kể vừa khóc nghe rất thảm sầu. Tiếng khóc của nó hòa vào tiếng nói, Trúc Chi không nghe được câu chuyện tiếp đó ở phía sau. Chỉ nghe hình như nó bị kẻ nào đó đeo mặt nạ kín mặt đuổi giết. Nó chạy mãi chạy mãi dọc theo bờ sông gần nhà. Cuối cùng bị đâm một nhát vào giữa ngực, rơi xuống đáy sông. Nó không hiểu tại sao đến bây giờ xác của nó vẫn chưa ngoi lên mặt nước. Nghĩa là không ai biết nó đã chết.
Quỳnh Như nghẹn ngào nói tiếp:
“Người đó cứ muốn tôi giao cuốn sách cổ nào đó. Tôi không biết nó ở đâu cả. Ba mẹ tôi lẽ nào cũng bị giết chết chứ không phải tự tử ư?”
Dứt lời, Quỳnh Như gào lên khóc thảm thiết. Tiếng khóc xé tan sự yên tĩnh của màn đêm. Trúc Chi vẫn ngồi đó nghe nó khóc một hồi lâu.
Cái chết của bố mẹ Quỳnh Như nghe rất quen. Cũng có hai người cũng bị giết giống như họ: Bố mẹ Hải Phong. Họ đều bị thiêu chết, đều được cho rằng đã tự tử, chắc chắn giữa họ có mối liên quan nào đó. Nếu Quỳnh Như đã bị giết hại, Hải Phong rất có thể gặp nguy hiểm. Cô sẽ nhờ Vô Ảnh bảo vệ xung quanh cậu ấy, tránh những sai lầm không đáng có.
Rút cuộc Trúc Chi không chịu nổi khi nghe tiếng khóc sầu thảm của Như, cô nói:
“Tôi sẽ giúp bồ điều tra mà. Bây giờ, chúng ta về nhà tôi trước đã. Như bồ nói, ban đêm trong trường không an toàn lắm.”
Quỳnh Như từ chối:
“Tôi vẫn nên ở đây thì hơn. Kẻ đó vẫn đang truy đuổi linh hồn của tôi.”
“Như vậy càng phải đi cùng tôi mới đúng. Bồ sẽ được an toàn.”
Quỳnh Như mỉm cười đồng ý. Nó đi bên cạnh Trúc Chi như những người bạn đồng hành.
Trúc Chi hỏi:
“Bồ đã là hồn ma trước cả khi gặp tôi ư?”
Quỳnh Như tưởng Trúc Chi chưa nghe hết câu chuyện. Nó tính bắt đầu kể lại mọi chuyện cho cô nghe đã bị cô ngăn lại. Cô giải thích:
“Tôi chỉ muốn chắc hơn thôi. Nếu vậy bồ cần gì để lại bức thư hẹn gặp tôi làm gì. Bồ chỉ việc nói ngay cái lúc gặp tôi trong lớp thôi.”
Quỳnh Như khựng lại trên không. Nó quay cái đầu (chỉ quay mỗi cái đầu 180 độ) ra đằng đằng sau nhìn cô, khiến cô suýt hét lên inh hổ vì hết hồn. Nó nói tỉnh bơ:
“Tôi đâu để lại bức thư nào đâu? Tôi là ma, nhớ chứ? Ma thì để lại thư kiểu gì?”
“Nguy rồi.”, Trúc Chi thầm than.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT