Tôi phát hiện tôi đã thật sự trở thành người nhà họ Vương.
Khi chúng tôi cuối cùng cũng rời giường được, tôi lại đi rửa mặt lần
nữa (cả mặt tôi đều là nước miếng của Tiên Tâm). Bạch Quyên thu dọn chăn đệm bèn cứng đờ, vô cùng bình tĩnh hỏi tôi, “Man cô nương, cô tới kì
ạ?”
Tôi nhìn thoáng qua vết máu trên đệm chăn, cũng rất bình tĩnh, trả lời thản nhiên như sắp niết bàn, “Không.”
“Vậy thì Tam công tử không khỏe ạ…?”
“Chàng ấy khỏe lắm.” Vẻ mặt tôi vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Bạch Quyên gật gật đầu, quay đầu bảo tiểu nha đầu đổi hết toàn bộ
chăn đệm đi. Lúc đổi xong đệm chăn, cô ấy bình tĩnh nói, “Để em hầm chút canh sâm bổ khí cho cô ạ.”
“Làm phiền em rồi.” Tôi cũng gật gật đầu.
Đây là tính khí của nhà họ Vương, thản nhiên bình tĩnh. Cho dù mặt cô ấy đỏ bừng lên, vẻ mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Chuyện không tốt duy nhất là, bình tĩnh chỉ là bề ngoài thôi. Tôi lại bị đống quà như mưa ném tới, còn bị Vương Hi Phượng chộp tới nghe một
tiết thuật giữ chồng cực kì “thâm sâu”. Đến cả bà chị dâu thứ “em gái
Lâm” không hợp với tôi cũng gửi cho tôi một bản “Hoàng đế nội kinh”, tôi ném thẳng cho Tiên Tâm.
(Hoàng đế nội kinh: là một tài liệu y học cổ của Trung Quốc,
được coi là nguồn gốc giáo lý cơ bản của nền y học cổ truyền Trung
Quốc trong hơn hai thiên niên kỷ. Tác phẩm bao gồm hai phần, mỗi phần
bao gồm 81 chương hoặc chuyên luận theo dạng hỏi và đáp giữa Hoàng Đế và các vị đại thần của ông. Link tìm hiểu.
Em gái Lâm: ý chỉ Lâm Đại Ngọc, nữ chính của Hồng Lâu Mộng. Lâm Đại Ngọc đa sầu đa cảm, hay khóc hay buồn.)
Người nhà họ Vương thật ra rất buồn cười, anh em hòa hợp là hàng thật giá thật. Người ta nói phải giàu qua ba đời mới biết cách ăn uống áo
quần, nhà họ giàu không chỉ ba đời, quả là rất hiểu chuyện ăn uống và ăn vận, nhưng mấy thứ yêu hận tình thù của gia tộc lớn lại không xuất
hiện. Nói không chừng là bởi con nối dõi không vượng, các đời toàn là
con độc đinh, đến đời này mới nuôi sống được ba anh em, cha mẹ lại mất
sớm, nên mới yêu thương nhau như thế.
Tôi cũng rất cảm tạ kiểu gia đình thế này, không thì làm sao nuôi
được một đứa trẻ ngoan như Tiên Tâm chứ. Tuy rằng đen tối quỷ quyệt lại
hay thù dai, nhưng bản chất chàng vẫn rất tsundere. Nếu không phải tôi
chảy nước dãi cả ba thước với chàng trước, có lẽ chàng còn tsundere
chẳng liếc tôi thêm một cái, lấy đâu ra mà đen tối.
Tố chất tâm lý kiên cường của tôi lại phát huy công hiệu lần nữa, nếu đã đến nước này, không thừa nhận thì giả dối quá. Cho nên tôi rất dũng
cảm khởi động đại phát ba chữ gian tà mê hoặc người khác, nói tới mức
Tiên Tâm rơi cả nước mắt.
Suồng sã thì suồng sã, xấu xa đành xấu xa, nhưng con người ấy mà,
sống thanh cao như thế mà làm gì. Yêu thì yêu, có gì mà không dám thừa
nhận. Tôi là một người biết cảm ơn cái phước phận của mình. Nếu tôi gả
cho người khác, làm sao được được may mắn thế này. Tình huống tốt nhất
là cả đời chẳng qua lại với nhau, kính nhau như băng. Chuyện lên giường
với người yêu và lên giường với ông chủ là hai khái niệm hoàn toàn khác
nhau.
Với ông chủ thì tôi sẽ phiền chán nghĩ thầm, “À sếp xong chưa tôi còn muốn đi ngủ”, với người yêu thì sẽ là “Sao anh lại đáng yêu thế nhỉ
không ổn rồi em yêu anh muốn chết”. Nhìn mà xem, có lệ và sến sẩm khác
nhau như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược vậy đấy.
Tuy rằng cuộc sống thường ngày của chúng tôi không thay đổi quá lớn
so với trước kia, vẫn cực kỳ buồn tẻ trong mắt người khác. Nhưng mỗi
sáng dù ai dậy trước, thì đều sẽ hát bên tai người kia mấy câu như tiếng chuông đồng hồ báo thức, cực kỳ có tính nhạc. Tuy rằng tôi hát lệch
tông, nhưng được cái này mất cái kia, Tiên Tâm thích nghe là được, tôi
mặc kệ đám nha đầu bà tử đang vụng trộm bịt tai.
Nhưng thiên tài chính là thiên tài, tôi không khỏi bội phục. Một hôm
nọ tôi tràn đầy khí thế nhưng không đủ tự tin hát bập bõm bài “Mãn giang hồng”, chàng lại còn nằm trên gối nghe tôi hát hết, rồi mới chỉnh lại
hết những đoạn tôi hát lệch sai mà không cần ai dạy, hát cứ gọi là khí
thế ngất trời.
Tôi nghe mà như say như dại, quả rất muốn phát tác biến chứng mê
trai. Tôi hôn chàng rất nhiều, suýt thì làm chàng trễ buổi học sáng. Lúc sắp kết thúc chuyến tản bộ buổi sáng, chúng tôi đi qua hồ nước trong
nhà. Thấy cảnh nước đẹp trong, chiếc áo sam màu trắng của chàng tung bay trong gió, tôi xin chàng hát bài Mãn Giang Hồng lần nữa (tôi sùng bái
các anh hùng cực kì nghiêm trọng). Chàng cười cười lấy chiếc nạng đằng
sau xe lăn, đứng lên, thật giống như người trong tranh.
Dáng chàng thon gầy, khuôn mặt ôn hòa, nhưng vừa mở miệng là khí thế muôn vàn, nghe chàng hát “Tóc giận mũ rơi, Lan can tịnh, Mưa còn lất phất…” Tôi liền muốn quỳ xuống cúng bái.
Thiên tài! Thiên tài! Địa vị của con hát trong đời này quá hèn mọn, khiến cho thiên tài thế này cũng chẳng thể hiện thế ~
Chờ chàng hát xong, mặt tôi tê tê ngứa ngứa, lại không kềm chế được.
“Đến nỗi vậy ư?” Chàng chống nạng đi tới, lấy tay áo tôi làm khăn, lau mặt giúp tôi, “Nghe đến mức khóc đây này.”
“Kiếm của hời rồi.” Tôi lẩm bẩm gạt bừa nước mắt của mình, ôm lấy
cánh tay chàng, “Cho dù chàng không biết hát, em vẫn yêu chàng…”
Chàng rũ mi mắt cười khẽ, vẻ mặt rất thờ ơ. Nhưng bởi tôi hiểu chàng
rất rõ, cho nên thấy đầu mày chàng khẽ nhếch lên, tôi biết chàng đang
đắc ý. Nếu không tại đã đứt chân, chàng cũng sẽ đứng dậy lộn mèo ba lần.
Khi Tiên Tâm đang sắm vai nhà thanh nhạc vĩ đại khiêm tốn mà thờ ơ,
gã sai vặt lại vội vàng chạy tới, “Tam gia! Đại gia mời ngài qua một
chuyến ạ.”
Chúng tôi liếc nhau, mặt mày vô cùng kinh ngạc.
“Em đẩy chàng sang nhé.” Tôi đề nghị, “Xa lắm, nãy chàng đi cũng mệt rồi.”
Gã sai vặt lại nôn nóng, “Tam phu nhân… bên Đại gia, có khách đấy…”
Kỳ nhỉ, anh cả nhà họ Vương chưa bao giờ kêu Tiên Tâm đi gặp khách
cả. Đáy lòng tôi buồn bực, Tiên Tâm nói với tôi, “Có nhẽ là có cố nhân
tới. Lâm Lang, nàng đi về trước đi. Nếu ta đã ăn rồi thì nàng cứ ăn
trước.”
Tôi gật gật đầu, nhìn chàng đi thật xa. Tôi ngắt một cành liễu về cắm bình, đáy lòng còn tràn ngập cảm giác nghệ thuật vây bởi tiếng nhạc
diệu kỳ.
Tiên Tâm quả nhiên hết giờ cơm trưa mới về, tôi vội mang thuốc đã hâm sẵn trên lò lên. Chàng vừa uống vừa trầm tư, kể cả khi tôi bẻ bánh tiên tra cho chàng ăn, chàng cũng ngơ ngác ăn hết.
“…Ta không phải trẻ con, uống thuốc không cần ăn thức ăn để ngọt miệng.” Chàng cuối cùng cũng hoàn hồn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chàng hơi uể oải, “Giang tiên sinh phó quản châu Giang Tô tới bái
phỏng đại ca ta, vừa hay nghe thấy ta đang hát. Ông ta đòi nằng nặc phải gặp ta.”
“Có gì hay mà gặp?” Tôi hơi không vui, “Hát ở nhà cũng không được ư? Ông ta là dân biển à? Quản lắm việc thế!”
(Dân biển: tiếng lóng Đài Loan, chỉ người lắm chuyện, thích ồn
ào, vì dân biển phóng khoáng to tiếng hay can thiệp vào những chuyện nhỏ to trên biển.)
Chàng bị tôi chọc cười, “Cũng không phải là dân biển. Còn đòi ta hát
nữa… Ông ta là ai? Ta có phải là con hát đâu, bảo hát là hát ư? Tuy rằng chỉ là tú tài, nhưng cũng coi như là người có công danh. Ta hát, chỉ vì nàng, người khác cũng đừng hòng nghĩ được.”
Tôi khá hiểu cách nghĩ của thời này. Người đọc sách bị đối xử như con hát là một sự làm nhục, chuyện này rất nghiêm trọng. Nhưng đối phương
lại là quan to… Quan phó trị châu.
“Vị Giang tiên sinh này bị rảnh hay sao mà không đâu lại đắc tội đại
ca chàng? Đến thăm đương nhiên là có việc cần cậy. Yêu cầu của ông ta vô lễ như thế, đại ca chàng nhất định tức muốn chết. Đại ca không đuổi ông ta đi , lại nhẫn nhịn gọi chàng tới gặp khách, nhất định là do chỗ
chống lưng của ông ta cực kì cứng…”
Tiên Tâm im lặng một lát, “Đại ca ta nói nàng thông minh, khôn ngoan
khéo léo, nhưng chỉ hết lòng vì ta. Ban đầu ta còn hơi buồn cười, vẫn
cảm thấy nàng ngây thơ, nào giống thông minh. Nhưng ta quả thật đã đánh
giá thấp nàng rồi, nàng lanh lợi như vậy, nghe một hiểu mười.”
Tôi thở dài, “Thông minh có tác dụng gì? Đạo cao một thước ma cao một trượng, còn không phải vẫn bị chàng ăn sạch rồi sao…”
Chàng cao giọng cười to, kéo tôi vào lòng chàng. “Tương sinh tương
khắc, nàng không cần để ý… Đại ca gọi ta đi gặp khách, chính là để Giang tiên sinh bỏ cuộc. Ta thiếu chân, khuôn mặt bình thường, thật ra lại là chuyện tốt.” Chàng hừ lạnh một tiếng, “Cái tên ăn no rửng mỡ này, uổng
công đọc sách thánh hiền. Sống mơ màng say sưa dâm dật mãi còn chưa đủ…”
“Triều Đại Minh cũng có cả BL à?” Tôi khóc thét một tiếng, “Không thể nào?”
“BL là cái gì?” Chàng hiếu học không biết mỏi mệt hỏi.
Tôi nhỏ giọng giải thích, còn giải thích cho chàng hay công là gì,
thụ là gì. Chàng càng nghe mặt chàng càng đỏ, thậm chí hơi tức giận, “Tà ma ngoại đạo! Một cô gái nhỏ ngoan hiền như nàng… Sao lại đi xem cái
loại… cái loại sách này!”
(BL: Boy Love: ấn phẩm đồng tính nam, đồng tính nam. Công (top) là nằm trên, ở “trong”. thụ (bottom) là nằm dưới, ở “ngoài”)
“Không mà, em không thích xem.” Tôi vội phủi sạch, “Đấy là em gái em
xem. Em chỉ đọc một quyển thôi, cười lật cả người. Kể cả người không có
kinh nghiệm như em cũng biết là cái…『 vườn hoa sau nhà 』 kia làm sao
chảy ra được chất lỏng, lại còn trong suốt… Em nghĩ tiêu chảy kéo dài
đến độ ra toàn chất lỏng trong là bệnh nguy kịch lắm rồi…”
Tiên Tâm la lên một tiếng, mặt đỏ tới mang tai, lại còn ném tôi từ
bàn lên giường, vô cùng gọn gàng bổ nhào lên người tôi, đánh mông tôi
hai cái, “Miệng nàng toàn nói những lời linh tinh gì thế? Không dạy nàng không được rồi!”
Sau đấy tôi bị “phạt yêu”. Về sau còn tăng thêm một hạng mục: Đánh
mông mười lần. Chàng uy hiếp tôi không được nói nữa, không được phép
nghĩ tới B với chả không BL gì nữa. Chàng cực kì vững đạo làm chồng,
“Nếu muốn mơ tưởng thì mơ tưởng ta đây này, mơ tưởng hai gã đàn ông ưỡn
ẹo với nhau làm gì?”
Tôi đầy hoài nghi nhìn chàng, chẳng lẽ chàng muốn tôi tưởng tượng ghép đôi chàng với anh cả anh thứ của chàng ư?
“Ánh mắt của nàng là sao đấy…” Chàng lại nhào qua.
Thế là tôi lại bị “phạt” lần thứ hai. Người trẻ tuổi quả là người trẻ tuổi, máu nóng sôi trào. Nhưng giữa trưa “ăn” no quá, buổi tối chàng
ngủ say như chết, cuối cùng tôi cũng được một đêm yên giấc.
Vốn dĩ chuyện này đúng lẽ cứ trôi qua như thế, nhưng mới qua được bốn ngày, châu phán đã gởi một tấm thiệp tới, mời Tiên Tâm đi xem kịch.
Anh cả tức giận suýt thì xé tấm thiệp, Tiên Tâm cũng sầm mặt. Lòng
tôi rất hối hận, sao lại xui khiến chàng ca hát, ai mà biết hát một bài
trong nhà mình cũng nên sự…
Chàng liếc tôi một cái, như mây tan trời tỏ, nở nụ cười thánh mẫu vô
cùng mỹ lệ. “Nếu châu phán đại nhân đã mời, thì cứ đi thôi.”
“Lão Tam!” Anh cả lạnh giọng.
“Nhưng đệ làm gì cũng không tiện, cho nên Lâm Lang phải đi cùng đệ.”
Chàng khôi phục vẻ mặt thờ ơ, còn thấp thoáng chút uy nghiêm, “Yên tâm
đi, đại ca. Đệ sẽ xử lý tốt.”
Tôi hơi ngơ ngác, như vậy có hợp quy củ không? Chẳng phải mọi người nói là cửa lớn không qua cửa hông không quá ư?
“Tin ta đi.” Chàng nói nhỏ bên tai tôi, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay của tôi, “Không cần phải lo lắng.”
[HẾT CHƯƠNG 17]
Mãn Giang Hồng, bài từ ca của Nhạc Phi. Bản dịch của Yến Lan:
Tóc giận mũ rơi
Lan can tịnh
Mưa còn lất phất
Phóng tầm mắt
Ngửa mặt than trời
Vóc trai đương sức
Ba chục tuổi đời thân cát bụi
Tám nghìn dặm nẻo trăng mây lướt
Kể chi nhàn
Đến lúc bạc đầu xanh
Rồi hận uất
Nhục Tịnh Khang
Chưa trả được
Thần dân hận
Bao giờ dứt
Giàn giá xa
Phá núi Hạ Lan lở trốc
Chí nuốt Hồ Nô no báo phục
Uống máu rợ Hung cười giải khát
Thu lại nước non xưa
Tạ trời đất
Nguồn: Từ Tống, NXB Thành phố Hồ Chí Minh, 1992
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT