Đầu thế kỷ 21, game World of Warcraft.

Một warlock nam loài người tên là “Mặc Dư Quân” đang câu cá giữa lòng sông. Để câu cái con rùa chết tiện kia làm thú cưỡi, anh đã kiên nhẫn câu cá mười ngày.

Nhiệm vụ Lễ Tình Nhân gì gì đó anh đều chẳng có hứng làm… Phải nói là, Lễ Tình Nhân chẳng liên quan gì tới anh sất.

Ngồi trước màn hình là một “Anh đẹp trai thời thượng”. Ít nhất bạn bè rồi bạn học của anh đều bảo như thế. Nhưng trong lòng anh hiểu rõ, cái gọi là đẹp trai thời thượng này là mặt mũi bình thường nhưng có khí chất, ăn mặc nhìn ra hồn người tí thôi. Năm nay anh học đại học năm 3, cao hơn 1m8, là trưởng clb Manga-Anime của trường. Bởi vì anh cao dong dỏng lại không gầy yếu, nên anh trở thành đối tượng ghép đôi của các bạn hủ nữ trong câu lạc bộ.

Lý do gia nhập clb Manga-Anime cũng khiến anh rất buồn bực, vì thật ra anh thích lập trình và đánh điện tử hơn là hoạt họa. Thường có người sùng bái nói anh là nhân vật cấp đại thần, văn hay chữ tốt, lại còn hát giỏi biết viết nhạc, dù anh mới chỉ hát một lần trong buổi gặp mặt mừng tân sinh viên… đã tạo thành một cơn rung động kinh khủng. Việc học ở khoa chính quy của anh lại càng khủng hơn, vào năm thứ hai đại học anh đã được một công ty nổi tiếng trong nước tuyển dụng nội bộ rồi.

Hơn nữa anh chơi điện tử rất giỏi, là nhân vật có bàn tay thần thánh.

Nhưng anh cảm thấy những chuyện này chẳng là gì cả. Ông trời thưởng Mãn Hán toàn tịch… Anh luôn nghĩ tới một câu như thế. Hình như chẳng cần ai dạy anh cũng hiểu rất nhiều vấn đề và lời thoại của ACG, dù anh chưa từng xem những Anime-Manga đó bao giờ.

(ACG: Anime – Cartoons – Games: hoạt hình Nhật – Hoạt hình nói chung, thường chỉ Âu Mỹ – Trò chơi điện tử.)

Chính là kiểu đã biết, đã hiểu, không cần giải thích, hơn nữa còn dùng rất lưu loát.

Anh cảm thấy mình vào clb Manga-Anime là vì có bầu không khí quen thuộc… Nhưng vào clb rồi anh lại không có cảm giác ấy nữa. Chắc là bởi anh phải chăm sóc đám thành viên clb vô dụng này đây… Anh học một buổi chiều là xong hết tạp chí xã hội, nhưng tụi nó thì mặt xám mày tro cả kì mà dốt vẫn hoàn dốt.

Phao động, anh kéo cần, cuối cùng cũng câu được con rùa kia. Nhưng anh cũng chẳng thấy vui sướng là bao. Để câu con rùa này, anh đã trải qua tất cả các chiến lược và tính toán toàn bộ các khả năng tối ưu. Câu được cũng không ngoài ý muốn.

Lúc anh đang phóng khoáng cưỡi trên con rồng đấu sĩ định bỏ đi… thì anh thấy một cái tên.

An Bình.

Anh lập tức bỏ vật cưỡi, chật vật ngã từ trên cao vào trong hồ. Anh ngơ ngẩn nhìn nữ mục sư loài người kia, nữ mục sư tên là An Bình kia. Cô thản nhiên đứng ở trên bờ, thả cần câu cá.

Không đúng. Đúng ra không phải thế này. Đúng ra phải là mưa bụi Giang Nam, đúng ra phải có dương liễu rủ đầy. Đúng ra anh phải ôm vai cô, búi tóc của cô như mây, thoang thoảng hương hoa nhài. Không phải cảnh tượng quá màu mè sặc sỡ như tranh sơn dầu, đúng ra phải là, phải là…

Phải là tranh sơn thủy thủy mặc Trung Quốc, phải là một khúc Man Cô Nhi “Ảo não, chùng bước…” anh hát vì cô, cô mắc cỡ đỏ mặt cười không ngừng, tiếng cười trong như ngọc…

“Nương tử!” Anh chẳng những đánh chữ, mà còn kêu to với màn hình.

Mục sư thu cần, bối rối một lát, “Phu quân?”

Anh ra sức bơi về phía cô, sợ cô sẽ biến mất không còn tung tích. Anh mang tâm tình đến chính mình còn không hiểu nổi, kích động đến mức rơi nước mắt. Anh đứng cạnh cô, làm động tác ôm hôn vô số lần, nhưng cũng không giải thích hay tiêu trừ được khát vọng của anh.

Anh vẫn đợi mãi, anh vẫn chờ hoài. Có lẽ chính anh cũng không rõ lắm, tại sao mãi mà anh không muốn có bạn gái. Anh luôn mông lung cảm thấy sai sai, cảm thấy không phải là kiểu người thế này.

Bây giờ anh đã biết.

“Nương tử,” anh vừa đánh chữ vừa rơi nước mắt, “Anh đã đợi được em.”

“…Anh lại gõ nhầm chữ rồi. Phải là Mặc Ngư Quân mới đúng phải không?”

Sự kích động ban đầu qua đi, họ làm quen, lại cảm thấy rất bối rối, rất khó hiểu. Đặc biệt là An Bình (tên thật của cô không phải như thế) … Càng lúc cô càng cảm thấy phản ứng của mình cực kỳ khoa trương và thần kinh. Thân là một sinh viên năm nhất đại học, một cô gái nhỏ mới rời trường cấp 3 chưa được bao lâu, tất nhiên là sẽ rụt rè bảo thủ, nhưng Mặc Dư Quân lại luôn đối xử với cô cực kì bình tĩnh.

Anh đưa cô đi phó bản, đưa cô đi làm nhiệm vụ. Anh còn đặc biệt sửa lại class của mình, chế tạo một chiếc xe máy để đi chung với cô. Không mang theo cô thì anh chẳng muốn đi phó bản gì, thậm chí còn chẳng thèm làm Raid Leader bất kì lần nào. Anh kéo cô vào kênh của mình, gọi cô là nương tử, bắt cô phải gọi mình là phu quân.

(phụ bản: Một bản đồ cách biệt khác, giống phá đảo trong Mario, gồm nhiều quái và 1 BOSS ở mỗi tầng, đánh hết quái và BOSS trong này là phá xong phó bản, tùy phó bản mà có giới hạn số lần được vào trong ngày hoặc thất bại sẽ có thời gian cấm vào liền phải chờ hồi phục. Thời gian phá phó bản càng ngắn sẽ đc xếp hạng trong bảng thành tích. Khái niệm này mình lấy bên alldiepall.

Raid Leader: raid là một đội 20 người hoặc hơn trong WoW, Raid Leader là người đừng đầu raid.)

Dường như anh đã cải tạo thế giới kì ảo phương Tây thành màn mưa bụi Giang Nam phương Đông.

An Bình không hề có kinh nghiệm, bị vây giữa hai tầng lửa băng của chín tầng trời, nào “nước lạnh nấu ếch xanh”, nào “công kích mãnh liệt”. Đầu óc cô choáng váng, còn bị Mặc Dư Quân lấy lý do nhảm nhí “dạy cô lập trình” để hẹn ra ngoài.

Từ ánh mắt đầu tiên, anh đã biết, đúng rồi, chính là cô ấy.

Chính là cô gái có gương mặt mơ hồ, ngẩng đầu nhìn anh trong bức tranh sơn thủy kia. Chính là… nương tử có tiếng cười như vàng ngọc trong veo, cách màn hình anh còn cảm nhận được.

Cô ấy nhìn thấy mình rồi. Đôi mắt cô tỏa ra sự ấm áp quen thuộc, nhưng lại có chút không chắc chắn.

Anh đi qua, nhẹ nhàng nói, “Nương tử, anh đã chờ biết bao tháng ngày.”

Cô thấy rất xấu hổ, chỉ vào đồng hồ, “Nhưng, nhưng em mới tới trễ 5 phút đồng hồ thôi mà.”

“Nói bậy, em đã tới trễ 21 năm, để anh đợi 21 năm thêm năm phút đồng hồ.” Anh nhẹ nhàng mắng.

“21 năm?” Vẻ mặt cô bối rối, “Nhưng em đâu đã được từng đó tuổi, lấy đâu ra mà 21…”

Nhân lúc cô đang ngơ ngác nghĩ về chuyện này, anh lặng lẽ ôm lấy vai cô.

Đúng là như thế.

Cô khẽ cứng đờ, lại chỉ cúi đầu, khóe miệng vương nụ cười nhạt. “… Anh gì ơi, tiến độ của anh nhanh quá rồi đấy?”

“Anh đợi 21 năm thêm năm phút đồng hồ, tiến độ đã quá chậm rồi, cần phải đuổi tiến độ.”

Rầm một tiếng, cơn mưa rào cố hữu của mùa hè trút xuống. Anh mở ô bằng một tay, ôm cô sát thêm một chút…

Khiến con đường Đài Bắc hiện đại này, trở thành mưa bụi Giang Nam của triều Đại Minh.

[HẾT NGOẠI TRUYỆN]

[HOÀN THÀNH TOÀN BỘ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play