Trong hơi thở hỗn loạn hòa vào nhau, tất
cả cứ thuận theo tự nhiên như vậy, lúc anh cúi đầu thì một câu cứ như vậy buột ra từ trong miệng cô.
Chóp mũi của hai
gương mặt sắp chạm vào nhau, Nặc Đinh Sơn hỏi Trình Điệp Qua:
"Chậu cỏ tam diệp đó là ai tặng cho anh vậy?"
Chậu cỏ
tam diệp được chăm sóc tốt như vậy làm cho lòng của Nặc Đinh
Sơn có cảm giác khó chịu, cỏ tam diệp cô mua cho anh cũng không
có vận khí tốt như vậy, hơn nữa Nặc Đinh Sơn vô cùng chắc chắn là Trình Điệp Qua sẽ không tới chợ hoa để kiếm về một chậu
cỏ tam diệp.
"Người tặng tôi cỏ tam diệp là Nặc Đinh Sơn".
"Trình Điệp Qua, có phải là anh vì muốn nhanh chóng tiến vào đề tài chính nên bịa chuyện nói dối không vậy". Nặc Đinh Sơn đặt nghi
vấn, rõ ràng cỏ tam diệp cô tặng anh khi đó trông có vẻ không
thể cứu vãn được rồi mà.
"Lúc tôi phát hiện ra nó thì
nó đang thoi thóp rồi, tôi mang nó tới mấy trung tâm hoa cảnh,
rất nhiều chuyên gia hoa cảnh kiến nghị tôi nên bỏ nó đi, tôi
cũng cảm thấy mình giống như đang làm một chuyện ngu xuẩn.
Đúng là khi đó tôi đã trở nên vô cùng ngu ngốc, tôi vẫn cứ cố
chấp ghé tới đó, rốt cục cũng làm cho vị chuyên gia hoa cảnh
đồng ý giúp tôi. Nó được vị chuyên gia hoa cảnh kia mang về
phòng làm việc, sau đó cứ mỗi chủ nhật tôi đều dành chút
thời gian tới nhìn nó, nhìn nó từ có mười chiếc lá vô cùng
đáng thương đã biến thành hai mươi mốt chiếc lá, lại nhìn nó
từ hai mươi mốt chiếc lá trở thành hơn trăm chiếc. Ba tháng sau
nó đã cành lá xum xuê, tôi mang nó về lại London. Sau đó nó đã theo tôi từ London tới Manchester".
"Sau khi em rời đi tôi
còn làm thêm mấy chuyện thật không thể tưởng tượng nổi. Tôi
cũng không biết xuất phát từ tâm trạng gì mà đã mua lại căn
hộ ngày trước tôi ở tại Notting Hill, sau đó mỗi khi tâm tình
không tốt thì sẽ ở lại đó nghỉ hai tiếng. Trong hai tiếng này
tôi cái gì cũng không làm mà chỉ nhìn chiếc xe đạp High Ride
kia, chiếc xe High Ride kia là tôi mua được từ trong tay của một
cậu nhóc tên là Daniel".
Lúc rời khỏi Notting Hill cô đã
mang chiếc High Ride ấy tới chợ bán đồ cũ, một cậu con trai tên Daniel đã mua nó từ tay cô. Nghe tới đây nước mắt của Nặc Đinh
Sơn đã không che giấu được nữa, cô vĩnh viễn cũng không nghĩ
tới người đàn ông này lại có thể làm mấy chuyện ngu ngốc như
vậy.
Dường như khi bàn tay của anh chạm
tới trước ngực cô... Nặc Đinh Sơn liền nhắm mắt lại, mặc cho
bàn tay của anh phủ lên nơi mềm mại trước ngực của cô, mặc cho
bàn tay ấy mô tả lại hình dáng khuôn ngực cô, lúc thì xoa nắn
lúc thì nhào nặn, cô để cho ngực của mình ở dưới chạm vào
bàn tay của anh.
Đầu đặt trên hõm vai của anh, bởi vì
động tác của anh mà khẽ khàng hít vào. Ngón tay của anh vân
vê, vuốt ve vị trí cao ngất ấy của cô, cô cũng thuận theo anh.
Cũng chỉ vào lúc anh quá mức như vậy mới nhẹ nhàng lôi kéo
vạt áo của anh, nhưng vô dụng, anh lại càng thêm tùy ý. Lúc tay của anh đi xuống, xuyên qua lớp ren mỏng manh đi tới khu vực cấm địa ấy, âm thanh khe khẽ quấy nhiễu bên tai cô "Là như thế này
sao?" Cô nhẹ nhàng gật đầu trong hõm vai anh, ngón tay của anh
lại càng được thể làm càn tiến vào nơi đó. Cô hít một hơi
nghe thấy anh vô lại nói "Như vậy sao?" Tên khốn này trong lúc
anh đang nói chuyện ngón tay cũng đang làm chuyện xấu xa, cô
dùng răng của mình cắn khẽ anh một cái "Em cắn tôi làm gì?" Cô không dám đáp lại cũng chỉ hít vào một hơi, thấp giọng trách mắng "Đồ khốn" Tên khốn này rõ là chiếm được tiện nghi còn
ra vẻ! "Nặc Nặc". "Sao". "Tôi vừa nói là ở chỗ khác của em
đang cắn tôi". Lời này làm cho cô sắp phải khóc lên, nhưng cô
không dám, cô chỉ có thể để cho răng của mình nghiến nhẹ trên
da của anh. Nhưng như vậy cũng không cách nào giải tỏa được
kích động chỗ ngón tay của anh gây ra, thân thể của cô run rẩy
tới không thể kìm được trong ngực anh. Thân thể run rẩy của cô
dường như đã trở thành bệnh truyền nhiễm làm cho thân thể của
anh cũng hơi hơi run lên. Không ai nói tiếp nữa, trong phòng chỉ
còn lại duy nhất tiếng thở dốc của họ quấn quýt vào nhau. Giữa
lúc tiếng thở dốc của hai bên càng lúc càng kịch liệt anh đã
ôm ngang cô lên, cúi đầu đặt môi của anh lên môi cô.
Bên
ngoài thỉnh thoảng truyền tới thiếng hét lớn cực kỳ thô lỗ
của đàn ông, đám công nhân của công trường đang đánh bài, âm
thanh nghe giống như cách chỗ của họ rất gần, điều này làm cho trong lòng cô có chút sợ hãi. Cúc áo sơ mi đã dược cởi ra
toàn bộ, cổ áo đã bị kéo đến khuỷu tay, tất cả mọi thứ đều ở dưới ánh sáng hiện rõ trước mắt anh. Tay che lại vị trí
trước ngực ngăn lại ánh mắt sáng rực của anh, ra hiệu cho anh
đều chỉnh lại ánh sáng của chiếc đèn trong phòng thấp xuống.
Ánh đèm rất nhanh đã trở nên cực kỳ dịu, tay của cô từ trước
ngực buông xuống, ánh mắt của anh lại càng thêm nóng bỏng. Ánh mắt nóng bỏng dừng lại ở vị trí cao vút ấy của cô, dưới ánh
nhìn đó cô nửa tựa người trên giường, nửa để tóc nhẹ nhàng
trượt xuống rơi ở trên gối. Trong tiếng ma sát của vải vóc, áo
ngủ của anh chồng lên trên áo ngủ của cô, sau đó cơ thể của anh bao trùm lên cơ thể cô. Khi cơ thể của anh phủ lên cơ thể cô, tay của cô từ từ luồn ra sau nhẹ nhàng nắm lấy vai của anh, tay
của anh đã tìm tới lớp vải ren mỏng manh đó, cô phối hợp với
anh. Vào giờ phút này, hai cơ thể đã để lỡ mất thời gian hai
năm cuối cùng cũng gắn kết chặt chẽ lại với nhau, từ trái tim
tới linh hồn.
Ở trong công trường thỉnh thoảng truyền tới
tiếng la hét của những người đàn ông đánh bài kia, cô uốn éo
thân thể. Sau màn dạo đầu kéo dài cơ thể của cô đã mềm nhũn
thành nước, nhưng cũng không thể chờ đợi thêm được nữa.
Tay chạm đến nơi trơn nhẵn, bàn tay không dừng lại mà từ từ dọc
theo dường cong của cô, thân thể dưới bàn tay của anh càng lúc
càng trở lên mềm mại, mềm mại tới nỗi... chỉ cần ưỡn thẳng
lưng là có thể chạm tới, là có thể có được loại điên cuồng
có thể dễ dàng khiến người ta lên thiên đàng hay xuống địa
ngục. Môi nhẹ nhàng dán sát vào nơi cao ngất của cô, nhìn đỉnh
nhọn dựng thẳng đó càng lúc càng đỏ sẫm. Điểm đỏ sẫm đó đã kích thích anh, muốn điên cuồng xuông vào trong cơ thể của cô,
nhưng anh thấy phải cho cô nhận lấy chút trừng phạt, cúi đầu
ngậm lấy, lúc răng nhẹ nhàng day qua điểm ấy anh đã nghe thấy
âm thanh nức nở khe khẽ của cô. Dưới sự khơi gợi của anh, không
còn thấy được sự rụt rè lúc trước của cô, cô dùng đầu ngón
chân cọ sát từng hồi lại từng hồi làm ám chỉ rất rõ ràng.
Lực của hàm răng lại mạnh thêm một chút, tiếng nức nở của cô
đã biến thành tiếng cầu xin: Trình Điệp Qua không được, đừng
giở trò nữa, em đã không chịu được rồi, anh có thể không? Hử?
Có thể cái gì. Anh hỏi. Khốn nạn, tên khốn này! Nắm đấm nhỏ
bé nhẹ nhàng đánh lên trên vai của anh. Nặc Đinh Sơn. Anh gọi cô. Cô đã run tới càng kịch liệt rồi, lần này cô chủ động cong
lưng lên dùng nơi mềm mại nhất cọ vào nơi cứng rắn nhất của
anh. Đúng là muốn chết mà! Trong lòng anh thầm mắng chửi, âm
thanh mắng chửi đó đã biến thành tiếng gầm trầm thấp. Môi đi
tới bên tai cô "Nặc Nặc muốn không?" "Muốn" Cô ríu rít. "Nhưng,
Nặc Nặc làm sao đây?"
Khi nghe rõ ràng lời của Trình
Điệp Qua kề sát bên tai cô nói, Nặc Đinh Sơn đã muốn hung hăng
đánh cho anh một trận. Người đàn ông này nói cái gì vậy?
Người đàn ông này rõ là đủ xấu xa? Người đàn ông này lại còn nói là anh không tìm được? Không phải là đã đi vào rồi sao?
Lúc nghe rõ ràng lời anh nói mặt của cô đã nóng tới mức...
Người đàn ông xấu xa này có phải là muốn cho cô phải mắng anh
"Trình Điệp Qua, anh còn có thể vô lại hơn nữa không ". Có thể
mắng anh hình như cũng chỉ có câu này, âm thanh mắng chửi của
cô quả thật lại càng giống như một kiểu mời gọi. Nơi cứng rắn nhất của anh đang cọ sát trên đùi của cô, còn nóng hơn cả mặt của cô, hơn nữa theo kiểu bành trướng ấy hình như... Nhắm hai
mắt lại, tay run rẩy nắm lấy, chân đã mở ra thật rộng vòng
lấy eo của anh, gót chân đặt ở điểm lõm xuống của anh. Cuối
cùng anh đã lấp đầy cô, có một loại sung sướng lan vào trong
lòng cô. Dường như trần nhà ở ngay trước mắt của cô đang lắc lư dữ dội.
Tia sáng rơi trên mi mắt cô vô cùng rõ ràng,
lắng tai nghe âm thanh xột xoạt mặc quần áo. Cố gắng mở mắt
ra, Nặc Đinh sơn đã nhìn thấy ánh sáng rơi trên bóng lưng kia,
rất sáng rõ. Đưa tay qua chạm vào, khi đầu ngón tay vừa chạm
tới thì cô đã nở một nụ cười. Lần này không có vừa chạm vào đã biến mất. Mắt càng mở to hơn, nụ cười bắt đầu phóng đại. Là màu lam nhạt, hôm nay anh đã mặc áo sơ mi màu lam nhạt.
Anh mặc xong áo sơ mi, đang xắn ống tay áo lên, bờ vai đẹp khiến
cho động tác này của anh cực kỳ tiêu sái. Ống tay áo được anh
xắn đến khuỷu tay, sau đó anh quay đầu lại. Cô nhắm mắt lại,
anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên chóp mũi của cô. Đói bụng rồi
chứ?
Nặc Đinh Sơn mở mắt ra, làm sao Trình Điệp Qua biết cô đã tỉnh lại.
Đây rõ ràng là căn phòng dựng tạm thời, dùng vài tấm ván gỗ
dựng thành bức tường làm bố cục nơi này chia thành hai căn để
làm việc và ngủ nghỉ. Sau phòng bếp đơn giản còn có phòng
tắm, trong phòng tắm phần lớn đều là đồ dùng tắm rửa một
lần, mấy thứ này cũng chất đống khá tùy tiện. Nặc Đinh Sơn
rất khó tưởng tượng mà liên hệ Trình Điệp Qua cùng với nơi
này. Người này thật ra là có chút bệnh sạch sẽ, Nặc Đinh Sơn
sắp xếp lại từng thứ một.
Lúc Trình Điệp Qua đẩy cửa
phòng tắm đi vào Nặc Đinh Sơn vừa tắm xong, trên người cô được
quây bởi một chiếc khăn tắm ngắn tới đáng thương, trong lúc hai
mắt nhìn nhau anh đã đóng cửa phòng tắm lại.
Bàn ăn rất nhỏ, trên bàn ăn đặt bữa sáng Trình Điệp Qua lấy từ
trong phòng ăn tới. Sữa bò, bánh mì thêm lạp xưởng Mexico. Màn
vừa rồi ở trong phòn tắm ít nhiều làm cho họ có chút lúng
túng, cho dù tối qua họ đã quấn quýt thân thể, họ đã nghe
được đủ loại ngôn ngữ thân mật nhất, khó mở miệng nhất từ
trong miệng của nhau.
Nhưng lúc này, cô và anh không có bao nhiêu nền tảng tình cảm nam nữ bị chia cách hai năm mới vừa
hợp lại, cô vùi đầu ăn bữa sáng, anh cứ lặng lẽ ngồi đối
diện cô.
Tám giờ, Nặc Đinh Sơn ăn xong bữa sáng, Trình
Điệp Qua rót nước cho cô. Vì uống nước quá nhanh đã làm cho cô
bị sặc, anh vừa lau miệng cho cô vừa nở nụ cười. Tiếng cười
quen thuộc, làm cho cô cũng cười theo. Cô nghĩ nụ cười của cô
vào giờ phút này nhất định là vô cùng ngốc nghếch, ngốc
nghếch tới nỗi anh muốn bắt nạt cô. Thế là anh đưa tay ra, động tác tự nhiên cứ như vậy nhéo một cái trên mặt của cô.
"Đau". Xoa gò má của mình, cô lộ ra chút tức giận.
Anh nhìn cô không nói lời nào, cô dùng nụ cười nhìn lại anh, họ
đã nhìn thấy hình dáng của mình trong mắt nhau.
Khoảnh
khắc này, anh và cô cứ giống như là đã biết nhau rất nhiều năm rồi, người yêu đã yêu nhau rất nhiều năm. Tiểu học, họ là
hàng xóm. Thời trung học lại cùng một trường, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện, mỗi người đều có thiện cảm với nhau, chỉ là
không ai chọn cách mở ra. Nghe nói tất cả tình yêu khi thuở
thanh xuân đều rất dễ dàng héo tàn.
Trung học anh đã dọn nhà, cô và anh cũng không còn gặp lại nhau, sau đó bỗng một
ngày đẹp trời ở một góc đường nào đó cô và anh đã vô tình
gặp lại nhau, họ trưởng thành, họ vừa nhìn đã nhận ra nhau,
cũng không biết là ai đi về phía ai trước, sau đó họ yêu nhau,
tiếp sau đó trôi qua rất nhiều năm, họ vẫn ở cùng nhau.
Nặc Đinh Sơn nhìn Trình Điệp Qua, cô nghĩ vào giờ phút này họ tâm
linh tương thông, trong lòng anh cũng nghĩ giống như cô vậy, chẳng qua là không cần dùng ngôn ngữ để diễn tả.
Nặc Đinh Sơn
biết mình phải ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh, nhưng cô không
muốn lãng phí một chút thời gian nào trong lúc chờ đợi, thế
là cô nhắm mắt đưa ra một yêu cầu với Trình Điệp Qua: Cô muốn
đi làm cùng anh, ở nhà cô sẽ buồn chán lắm.
Trong nháy mắt đó, Trình Điệp Qua vẫn còn nhớ khoảnh khắc đó, anh
nghĩ có lẽ cả đời này anh cũng không thể quên được. Anh còn
nhớ cái áo khoác đó đã làm cho anh chấn động, trong chớp mắt
đó anh cứ như là bệnh nhân mất trí nhớ, đã quên tất cả mọi
việc, kể cả câu sau cùng mẹ nói với anh năm bốn tuổi "Điệp
Qua, con phải nhớ kỹ, bảo vệ tính mạng mình". Đợi tới khi mang "cô" vững vàng ôm vào trong ngực anh đã hiểu được lựa chọn
của mẹ khi đó, cũng giống như lựa chọn của mẹ, lựa chọn của
anh mãi mãi là cô, trên cả sinh mệnh.
Áo khoác? Hóa ra vậy? Thật là...
Vì vậy mà ngày đó anh mới tức giận như vậy, phẫn nộ như vậy.
Đi qua, nhón chân lên không ngừng hôn lấy anh, dùng lưỡi để lấy
lòng anh, liên tục nói: Trình Điệp Qua em thật là ngu ngốc, anh
nói không sai em ngốc tới nỗi giống như một con heo, em không chỉ ngốc mà còn tự cho là đúng.
"Nặc Đinh Sơn, em còn tiếp
tục thế này nữa thì anh thật sự không có cách nào đi làm
được". Anh thấp giọng kháng nghị bên tai cô.
"Vậy thì đừng đi làm". Cô cứ như một cô bé hư hỏng một lòng kiên trì dụ dỗ học sinh tốt.
"Không được, công việc hôm nay của anh đã chất đống rồi".
"Vậy thì mang em đi cùng, em sẽ ngoan. Em thề, em sẽ không gây phiền toái cho anh, em chỉ nhìn anh làm việc thôi".
"Thích nhìn anh tới vậy sao". Giọng điệu người đàn ông bất đắc dĩ,
trong bất đắc dĩ lộ ra chút che giấu vui mừng.
"Đương nhiên, anh là người đàn ông khiến em nhất kiến chung tình".