Chân đặt trên thảm trải sàn, bàn tay trống không giữ
chặt vị trí trước ngực, không cho nó nhảy loạn xạ nữa, thật
vất vả lắm mới đi tới được phòng ngủ, lại phát hiện...
Theo tiếng hít thở đều đều gương mặt cô nhanh chóng xụ xuống,
Trình Điệp Qua lại có thể ngủ được, anh lại có thể ngủ sau
khi cô đã hao tâm tổn sức trang điểm xong như vậy.
Đêm nay
cô ấy vậy mà rất chờ mong, vì để cho anh một niềm vui bất ngờ mà cô đã không nói cho anh biết, sáng nay đã chuẩn bị gọn
gàng đâu đấy hết rồi.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, Nặc Đinh
Sơn thật muốn bật cười, chẳng trách Trình Điệp Qua lại ngủ
thiếp đi, thời gian cô tắm lại tốn tới hơn một tiếng đồng hồ.
Ánh đèn tỏa ra soi rõ gương mặt mệt mỏi của Trình Điệp Qua, viền
mắt hiện ra quầng thâm nhàn nhạt, từ sau khi cô rời khỏi anh
người đàn ông này vẫn chưa từng được nghỉ ngơi tốt.
Tên khốn này, lúc trước không phải đã nói cô bảo anh đi hướng đông thì anh sẽ không đi hướng tây sao? Mặt ghé sát lại gần anh,
thấp giọng nhắc nhở "Trình Điệp Qua, anh mà còn cười nữa thì
em sẽ chắn anh ở trên tấm ván đấy".
Ở Bắc Kinh, Trình
Điệp Qua đã làm qua việc thế này, một người đàn ông chắn một
cô gái ở trên cánh cửa nhất định là một chuyện tổn thương tự
ái to lớn. Nặc Đinh Sơn cho là vậy.
Trong khi Nặc Đinh Sơn vô cùng đau đầu thì Trình Điệp Qua lại như một học sinh bướng bỉnh nhất
trong lớp "Bà Trình, ông Trình cực kỳ hoanh nghênh em đem anh ấy
chặn ở trên tường".
Ở cửa hàng tiện lợi có cửa sau,
cửa sau là ra một con hẻm nhỏ hẹp, vào lúc này con hẻm nhỏ
không một bóng người, trong thế giới ấy chỉ có cô và anh, muốn chơi đùa thế nào cũng không có liên can gì, muốn chơi trò ấu
trĩ thế nào cũng không có liên can gì, ông Trình cũng rất phối hợp.
Chỉ là, chưa tới mấy lần ông Trình đã đổi khách
thành chủ, từ anh bị đặt ở trên tường đã bị đổi thành cô, sau đó cũng không biết chơi đùa thế nào mà đã thăng cấp thành
phiên bản người lớn. Môi dán chặt lấy nhau, bàn tay tiến vào
trong quần áo của nhau, đầu ngón tay tự do thoải mái trên cơ
thể nhau, cô trêu trọc nơi mẫn cảm của anh, anh đáp lại, cần
mẫn không biết mệt mỏi.
Anh không ngừng thở dốc, điều
hòa lại hơi thở, giọng nói trầm khàn của anh phả vào cổ cô
đầy bất lực "Nặc Nặc, anh thực sự muốn em".
Sau khi cô
đỏ mặt nhắc nhở anh "Sạch rồi" thì anh vội vàng kéo tay cô
rời khỏi cửa hàng tiện lợi, nửa tiếng sau đó họ rời khỏi
bến cảng Manchester.
Lúc con tàu tới tòa thành trên biển thì sắc trời đã dần dần chìm xuống, cô theo phía sau anh đi
qua đủ nơi làm người ta hoa hoa mắt, bên tai nghe thấy tiếng của
rất nhiều người, những giọng nói đó đều gọi cô là "Bà
Trình".
Những tiếng "bà Trình" đó đều đi sau tiếng "ông
Trình", như vậy xếp chồng lên nhau thì là "Ông Trình, bà
Trình". Sau khi Trình Điệp Qua làm ra sự kiện ầm ĩ như vậy,
muốn người ta không biết cô và anh đã kết hôn là một chuyện
rất khó khăn.
Thoạt đầu nghe từ trong miệng người khác
gọi tiếng "bà Trình" này trong lòng Nặc Đinh Sơn rất hoang mang, trong lòng cô vẫn còn ám ảnh cái số hiệu "1307" kia để lại,
lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Lời anh nói suýt chút nữa lại làm cô rơi nước mắt.
"Nặc Nặc, là vì thời gian sau này chúng ta sẽ được ăn, được ngủ cùng nhau còn rất rất nhiều".
"Cái gì?" Lời của anh làm cho cô có chút mơ hồ không hiểu.
"Là vì cái đó nên mới cười, ngay cả anh cũng không biết xảy ra
chuyện gì, có thể thấy được anh vui tới cỡ nào khi em trở
thành bà Trình". Dùng lại một chút: "Không, nói chính xác hơn
là, là cảm kích, anh đã cưới được em thật là tốt".
Nặc Đinh Sơn quay mặt qua hướng khác, cô không dám nhìn vào ánh mắt anh, cô nghĩ khi anh nói tiếp những lời này nhất định lúc ấy
ánh mắt có thể có dịu dàng cỡ nào thì dịu dàng thế ấy, cô
nhất định sẽ vì ánh mắt dịu dàng ấy mà rơi lệ mất thôi, cô
muốn dùng thời gian hạnh phúc dành cho nụ cười mà thôi.
Trên hành lang lộng lẫy, tay cô được anh nắm lấy, cô mỉm cười với mỗi người chào cô một tiếng "Bà Trình".
Sau khi dùng xong bữa tối tại nhà hàng họ quay lại phòng, phòng
của anh vẫn giữ nguyên tình trạng như hai năm trước, vừa quay về phòng cô và anh thoáng cái trở nên mất tự nhiên, điểm mất tự
nhiên này đúng là giống như là đêm tân hôn, mong chờ, bất an,
bồn chồn, không biết như thế nào.
Cũng không biết sao mà ánh mắt dịu dàng của anh lại trở nên nóng rực, làm cho cô
chỉ có thể tìm một chút chuyện để làm. Đúng vậy, cô phải
tìm váy ngủ.
Tiếng cười
sau lưng làm cho Nặc Đinh Sơn dừng bước lại, tối nay lúc Trình
Điệp Qua order bữa tối trong đầu cô vô cùng rõ ràng, rõ ràng
tới mức Nặc Đinh Sơn thầm kêu to không ổn.
Cô quay đầu lại lắp bắp "Anh không phải là sẽ thực sự..."
Họ rời Manchester tới London, dọc đường đi Trình Điệp Qua rất ít
nói. Rất rõ ràng, tối qua tình hình đột nhiên phát sinh làm
cho ông Trình rất không vui, du lịch tân hôn của bà Trình và ông
Trình có chút giống với kịch bản của một bộ phim điện ảnh
hài, mỗi lần tới thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đều sẽ bị
tình hình khóc giở mếu giở cắt ngang.
Tối qua, một
chàng trai vừa mới chia tay với bạn gái của mình sau khi uống
rượu say đã đi nhầm phòng, bất luận Trình Điệp Qua và nhân viên phục vụ đuổi thế nào thì con sâu rượu này cũng cứ ì ra không đi, thậm chí anh ta còn nhận nhầm Nặc Đính Sơn thành bạn gái
của anh ta. Đem hết nước mắt nước mũi ra kể lể, còn tuyên bố
nếu như cô mà rời khỏi anh ta thì anh ta sẽ tự sát, Nặc Đinh
Sơn bất đắc chỉ có thể tạm thời đảm nhiệm vai trò bạn gái
của chàng trai, trong lúc cô đảm nhiêm bạn gái của anh ta, gương
mặt của ông Trình từ đầu tới cuối đều đem thui.
Thế là đêm tân hôn của bà Trình và ông Trình cứ thế lại một lần nữa đi toang.
Ngày 14 tháng 2, là ngày lễ tình nhân của Phương Tây, khắp nơi đều
có thể nhìn thấy hoa tươi cùng với những cô gái ăn mặc trang
điểm lộng lẫy, còn các tủ kính trong cửa hàng bày đủ các
loại quà được đóng gói tinh xảo đẹp đẽ. Tất cả đều chứng
minh đây là một ngày lễ màu hồng.
Cho dù Nặc Đinh Sơn
đã vắt hết óc để suy nghĩ ra một số đề tài thú vị, nhưng
Trình Điệp Qua từ đầu tới cuối vẫn bày ra bộ mặt lạnh như
tiền.
Hoa tới tay của cô, sau khi trả tiền xong
Trình Điệp Qua vẫn một gương mặt thối hoắc như thế, dường như
đối với sự lạnh nhạt của cô tối qua với anh là một chuyện
không thể tha thứ.
Được rồi, tối qua là cô có hơi quá
đáng, chàng trai tối qua răng trắng môi hồng, chàng trai như vậy
khi khóc rất dễ gợi lên tình cảm tràn trề của người mẹ của
các cô gái.
Trên chuyến bay từ Manchester tới London, Nặc Đinh Sơn đã nghe qua mấy phụ nữ tụ tập một chỗ thì thầm bàn tán, các cô ấy nhỏ
giọng chia sẽ đêm nay sẽ cho bạn trai, chồng của mình một "niền vui bất ngờ", trong đó có một người nhắc tới tên của cửa
hàng bàng đồ người lớn mà Nặc Đinh Sơn cầm trong tay.
Hông nay đúng là lễ tình nhân, người đàn ông này rốt cuộc là muốn giận tới khi nào đây, cơ mà lễ tình nhân sắp trôi qua một nửa
thời gian rồi.
Cô lén đưa tấm danh thiếp cho Trình Điệp
Qua, không cho anh có cơ hội ném đi, thấp giọng hỏi: "Anh muốn
tối nay em mặc trang phục như thế nào?"
Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, rẽ lái. Nặc Đinh Sơn nghe thấy lời
ấu trĩ của Trình Điệp Qua khiến người ta không biết nên khóc
hay nên cười nhưng không khỏi đáng yêu.
"Không cảm thấy
lúc chúng ta mới bắt đầu sống chung rất giống như kiểu chủ
nhân và hầu gái thời trung cổ sao? em làm việc cho anh, anh trả
lương cho em".
Há...
"Không thấy sao?" Anh cao giọng.
Cô cuống quýt gật đầu.
Hành trình "Trở về chốn cũ" của Ông Trình và Bà Trình là Hyde
Park, khi đó là lần đầu tiên cô tới London tìm anh, lấy thân
phận là bạn gái, nhưng căn phòng chói lọi này làm cho cô tuyệt vọng, làm cho cô có ý nghĩ muốn chia tay với anh, có điều bây
giờ đã qua hết cả rồi.
Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ dần dần chìm xuống, anh không vội, cô
cũng không vội, giống như thời khắc này của cô và anh vậy, chân trần chậm rãi chuyển động theo điệu nhạc.
Đêm, Ánh mắt theo chất rượu từ từ chuyển sang nồng cháy, nhu cầu của người trưởng thành vào thời khắc này không cần phải nói thành lời.
"Biết mặc không?" Anh khẽ hỏi.
Dùng giọng nói thấp không thể thấp hơn "Chờ em".
Sau câu "chờ em" đó Nặc Đinh Sơn cầm chiếc hộp đi về phía căn
phòng, đóng cửa phòng lại, mở chiếc hộp ra, cho dù đã chuẩn
bị tâm lý, nhưng...
Mặt đỏ tới tận mang tai, cô rón rén
bước từng bước một, Trình Điệp Qua không có trong phòng khách,
cửa của thư phòng mở một nửa để lộ ra chút ánh sáng.
Sau đó, có một vài thứ mờ ám tỏa ra trong buồng xe
không nói rõ được thành lời, hai má cô hơi ửng đỏ, anh nhìn
ánh mắt của cô có chút không tự nhiên.
Trải qua một
ngày hai đêm có bao nhiêu điên cuồng, vào giờ phút này Nặc Đinh
Sơn đã không còn dũng khí để nghi lại nữa, cô chỉ biết vào
sáng sớm hôm nay tỉnh lại, phòng tắm, phòng khách, phòng ngủ,
ban công, thư phòng khắp nơi đều có thể nhìn thấy được dấu vết họ để lại trong lúc nồng nhiệt, cô tỉnh lại trên ghế salon,
lúc tỉnh lại anh vẫn còn đang chôn vùi bên trong cô.
Thời gian giữa trưa họ đã tới Notting Hill, vẫn quen thuộc với Nặc
Đinh Sơn như vậy, bất luận thế giới bên ngoài có thay đổi từng
ngày thế nào đi chăng nữa nhưng người dân Notting Hill vẫn không
hề thay đổi, họ bằng lòng với hiện tại, đường phố yên tĩnh,
khóa của thùng thư hỏng cũng lười thay lại. Lớp sơn trên khung
cửa sổ đã phai màu, cỏ dại trong vườn và loại hoa quý cũng
thân thiết nằm cùng với nhau chẳng có việc gì. Cư dân ở gần
quảng trường ngay cửa có thể tùy tiện đặt chiếc bàn và hai
cái ghế để bình cà phê lên là có thể làm thành quán cà phê
rồi. Khách du lịch ngồi trên ghế gọi cả buổi cũng không có
người ra bắt chuyện, nhân viên giao hàng giao món ăn lái chiếc xe gắn máy gào rú đi trên đường, nhà nhà trên bệ cửa sổ đều
đặt đầy hoa tươi.
Nhìn tất cả mọi thứ làm viền mắt
của Nặc Đinh Sơn ngấn lệ, xung quanh không có người, cô đứng bên
đường chờ Trình Điệp Qua, chồng của cô.
Một bà lão khoảng 50 tuổi đi về phía cô, sau khi bà ấy biết cô biết nói tiếng Đức thì liền nhờ cô giúp đỡ.
Nặc Đinh Sơn theo sau bà lão đi tới từng con phố, cô giúp bà lão
ấy tìm chú cún của bà ấy, có mấy người nhận ra cô, họ thân
thiết gọi tên cô, họ đã biết tin tức cô đã kết hôn với Trình
Điệp Qua, bỏ bày tỏ lời chúc phúc với cô.
Sau khi lễ phép nói cảm ơn xong với hàng xóm ngày xưa tới chúc
phúc cho cô Nặc Đinh Sơn mới phát hiện ra, bà lão nói tiếng
Đức cũng không biết đã biến mất từ khi nào.
Cả con
đường không một bóng người, phía trước con đường cô đang đứng
có một con dốc nhỏ, mặt đường màu xám, không biết từ khi nào
ánh nắng đã xuyên thủng tầng mây rải rác màu xám trên mặt
đường, màu trắng di động trên mặt đường là màu sắc của ánh
mặt trời chiếu xuống, màu đỏ, màu lục, màu tím, giống như
cầu vồng.
Qua ánh mặt trời rực rỡ lững lờ, cô nhìn
thấy rất rõ ràng kiến trúc ở hai bên đường, đây là con đường
lâu đời nhất ở Notting Hill, con đường này có một cái chợ nhỏ, mọi người ở nơi này gọi là khu số 7, chỗ chân cô đang đứng là khu nhà trọ kiểu cũ, cô đã từng thuê nhà ở nơi này, chủ nhà
của cô là một bà lão tên là Diana, mà vào lúc này đây vị trí cô đang đứng là ở gần chỗ cổng sắt.
"Em đan cho anh chiếc khăn màu giống như vậy, mùa đông thích hợp với màu sắc hơi đậm một chút".
"Được".
Đi một vòng, chiếc khăn cô đan cho anh cuối cùng đã tìm được chủ
nhân của nó, không có gì hạnh phúc hơn so với thời khắc này,
không phải sao?
Nhưng dường như người này còn chê cô chưa đủ hạnh phút á.
"Nặc Nặc, anh nhớ dáng vẻ khi đó của em". Ngón tay của anh chậm
rãi đặt lên trán cô, khi đó trên trá em dán miếng băng dính,
miếng băng dính là hình ngôi sao màu lam nhạt, miếng băng dính
bị cắt thành 1 phần 2".
Nước mắt nói tới là tới, dọc
theo hai bên khóe mắt cô chảy xuống. Yên lặng, đúng vậy, lúc đó đúng là trán cô có dán miếng băng dính màu xanh lam, ngôi sao
màu lam là Klein dán lên cho cô, thuộc về riêng Nặc Nặc.