"Trình Điệp Qua, anh có một trăm triệu không?" Quay mặt về phía cửa sổ, Nặc Đinh Sơn nghe thấy âm thanh run rẩy của chính mình nói một câu như vậy.

Tại sao không phải là mấy câu ngọt ngào đã được chuẩn bị từ trước cơ chứ? Tại sao lại nói ra những lời như vậy chứ? Còn chê mình chưa đủ làm cho anh ấn tượng xấu sao?

Nhưng trong giây phút đó cô thật sự muốn làm một cô gái thành thật ở trước mặt anh. Nặc Đinh Sơn cố gắng mở to mắt muốn nhìn xem biểu cảm trên mặt của Trình Điệp Qua vào giờ phút này, có phải là tràn ngập sự mất hứng và khinh thường không, tiếc rằng mặt của anh lại ẩn trong bóng tối.

Nặc Đinh Sơn đành từ bỏ.

Hắng giọng, Nặc Đinh Sơn nói tiếp.

"Trình Điệp Qua, anh có một trăm triệu không, nếu như anh có vậy thì em sẽ ở cùng với anh".

Trình Điệp Qua làm ra hành động muốn đóng cửa sổ lại.

"Đừng đóng, Trình Điệp Qua!" Nặc Đinh Sơn lớn tiếng kêu lên, vội vàng nói: "Em đã tính rồi, trong hai năm nay bao gồm cả những thứ bị em bán đi còn có tiền thuốc thang tiêu trên người Klein chắc cũng khoảng một trăm triệu. Em nghĩ cho dù một ngày nào đó em không ăn không ngủ thì em cũng không có khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy".

Lần này Trình Điệp Qua đã thật sự đóng cửa sổ lại.

Nặc Đinh Sơn tiếp tục gọi: "Trình Điệp Qua, Em không bảo anh phải ngay lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy, em chỉ là nói chờ sau khi anh dành đủ một trăm triệu thì trả lại cho A Tuấn".

Khi nói những lời này giọng của Nặc Đinh Sơn vô cùng run rẩy.

Cửa sổ đã bị đóng lại.

Quay mặt về phía cửa sổ đã khép chặt kia, Nặc Đinh Sơn đứng ngây ra. Làm sao đây, bây giờ phải làm sao đây? Lại cầm đá ném vào cửa sổ sao? Không được, cứ như vậy thế nào cũng làm cho anh ấy không thể không tức giận.

Còn may là ánh đèn vẫn còn sáng.

Nặc Đinh Sơn hướng về phía cửa sổ gọi lớn: "Trình Điệp Qua, hôm nay em mặc váy ngắn. Trình Điệp Qua, bây giờ em đã lạnh tới phát run rồi".

Đáp lại cô chính là ánh đèn còn sót lại cũng bị tắt đi luôn.

Nặc Đinh Sơn cứ đứng run rẩy ở đó, trong lòng của cô vẫn còn sót lại một hy vọng nhỏ nhoi. Không phải là Trình Điệp Qua vẫn chưa gọi bảo vệ tới trục xuất cô sao?

Nhưng bây giờ ánh đèn pin từ xa còn có tiếng bước chân vội vã đi tới đã phá vỡ hy vọng của Nặc Đinh Sơn, Trình Điệp Qua đã thực sự gọi bảo vệ tới trục xuất cô rồi.

Hai chân bị lạnh cóng làm cho Nặc Đinh Sơn chỉ có thể đứng bất động ở đó. Sau khi bảo vệ khuyên bảo không có kết quả đã kéo cô rời đi, cô đã cách chỗ ở của Trình Điệp Qua càng lúc càng xa, trong lúc rối loạn cô đã hét lớn lên: "Đồ khốn, anh sờ vào đâu vậy? Không được sờ lung tung nữa đồ khốn!"

Âm thanh của cô vừa rõ ràng vừa giòn tan.

Có người đã nhanh chóng mở cửa ra, bóng dáng cao gầy đã nhanh chóng đi ra từ cánh cửa kia. Nhình bóng người ấy di chuyển về hướng này của cô, lòng của Nặc Đinh Sơn đã trở lên vui vẻ. Ánh mắt quay trở lại bên eo của mình, nhìn cái tay kia đang đặt bên eo của mình, không bỏ qua: "Anh còn không bỏ tay của anh xuống".

Một luồng sức mạnh đã kéo cô lại. Trong nháy mắt cô đã thóat khỏi sự khống chế của những nhân viên bảo vệ kia. Trên thực tế thì những nhân viên bảo vệ ấy vô tội, Nặc Đinh Sơn biết rõ việc này hơn bất cứ ai.

Nặc Đinh Sơn bị Trình Điệp Qua chặn lại ở sau lưng của anh, Trình Điệp Qua dùng âm thanh rất lạnh lùng nói với mấy nhân viên bảo vệ kia: "Nơi này không có việc của các anh nữa".

Đợi mấy người đó từ từ đi ra, Trình Điệp Qua quay đầu lại, anh ngay cả liếc mắt nhìn cô một cái cũng chưa có đã lướt qua vai cô muốn quay trở vào.

Nặc Đinh Sơn kéo tay của Trình Điệp Qua lại, cô nói: Trình Điệp Qua bây giờ em rất lạnh, em có thể vào trong không, em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn.

Anh rốt cục cũng nhìn cô, ánh mắt của anh lướt từ trên mặt xuống tới chân của cô, ánh đèn chiếu ra từ trong cửa soi rõ ý cười lạnh lùng trên khóe miệng anh: "Nặc Đinh Sơn, tôi không có một trăm triệu".

Sau khi nói xong Trình Điệp Qua cởi áo khoác trên người xuống, ném áo khoác về phía cô. Nặc Đinh Sơn cầm áo khoác của Trình Điệp Qua trong tay ngơ ngác đứng ở nơi đó, chân của cô thật sự đã bị đông thành đá mất rồi, cái lạnh thấu xương làm cho đầu óc của cô xoay chuyển chậm chạp hơn so với thường ngày.

"Mặc hay không tùy cô, cô thích đứng ở chỗ này bao lâu thì cứ đứng bấy lâu, nhưng tôi đề nghị cô nên gọi một cuộc điện thoại tới cục cảnh sát, nói với cảnh sát rằng cô tự nguyện đứng ở chỗ này. Tôi không dám đảm bảo sau khi cô đứng ở chỗ này một đêm tới ngày mai có thể bị biến thành một tảng băng hay không".

Chỉ dùng một chút sức, Trình Điệp Qua đã vùng khỏi tay của cô.

"Trình Điệp Qua, em nhớ anh". Cô nói với bóng lưng của anh.

Bóng lưng kia cũng không vì câu nói này của cô mà có bất kỳ dấu hiệu dừng lại bước chân, là âm thanh của cô quá nhỏ nên anh không nghe được sao? Nặc Đinh Sơn cất cao giọng: "Trình Điệp Qua, em nhớ anh. Lòng em lúc nào cũng nhớ anh, cho dù anh làm cho em tức tới nỗi nghiến răng nhưng mỗi khi đêm xuống anh lại tiến vào trong trái tim em. Chúng ta nói chuyện trong bóng tối chúng ta ôm nhau trong bóng tối, chúng ta hôn trong bóng tối".

Bóng lưng ấy vẫn tiếp tục đi xa. Tại sao, tại sao lại không chịu nghe lời của cô chứ?

Giọng nói đã dâng lên khóc nức nở, hét lớn với bóng lưng của anh: "Trình Điệp Qua, tên khốn nhà anh, anh lúc nào cũng làm cho em đau lòng, anh lúc nào cũng làm cho em khóc, nhưng em không biết vì sao mà lúc nào cũng buông tha chính mình mà nhớ anh".

Đến cuối cùng Nặc Đinh Sơn đã thực sự nấc lên.

Hai mắt đẫm lệ, cô nhìn anh dừng bước lại, nhìn anh xoay đầu lại, nhìn anh chậm rãi đi tới trước mặt cô.

Khi hai gương mặt gần trong gang tấc, cô thì thào gọi tên của anh: Trình Điệp Qua.

Ý cười lạnh lùng vẫn còn treo trên khóe miệng anh: "Có phải lúc này tôi nên quỳ rạp trên đất, hôn lấy mặt của cô mà nói đủ loại như cảm ơn thượng đế vì cô gái này đang nhớ con, cảm ơn thượng đế vì trong lòng cô gái này vẫn còn có con không?"

"Nhưng tôi thấy là cô vừa nói nhớ tôi cỡ nào lại đồng thời ngả vào người một người đàn ông khác, tiếp nhận nụ hôn của anh ta, tiếp nhận chung chăn chung gối với anh ta. Không có người đàn ông nào có thể chịu được những việc này".

Nhận lấy áo khoác trong tay cô, hạ lệnh đuổi khách: "Quay về đi".

Nặc Đinh Sơn ngoan ngoãn để cho Trình Điệp Qua mặc quần áo tử tế cho cô, cái áo khoác này là kiểu dây khóa liền mũ, anh kéo mũ áo khoác lên trên đầu cô, sau đó bắt đầu kéo dây khóa lên, giọng lạnh nhạt: "Nặc Đinh Sơn, cô có biết hành vi của cô xấu xa cỡ nào không, xấu xa tới nỗi đủ khiến tôi đuổi cô ra khỏi cửa, xấu xa tới nỗi... Quên đi, bây giờ nói cũng không có ý nghĩa nữa, tôi bảo người đưa cô về".

Anh kéo dây khóa lên cho cô, chiếc áo khoác đó chặt chẽ mặc trên người cô.

Nhìn ngón tay thon dài của anh Nặc Đinh Sơn khép mắt xuống, âm thanh nhỏ nhẹ: "Không có, em không có chung chăn chung gối với anh ấy".

Ngón tay dừng lại nắm chặt trên sợi dây của mũ áo.

Là đang nghi ngờ cô nói dối anh sao?

"Trình Điệp Qua, em không có lừa anh, không có người phụ nữ nào lại mang chuyện như vậy ra lừa gạt người cả". Giọng của Nặc Đinh Sơn càng thấp xuống.

Ngón tay của anh buông khỏi áo khoác, giọng điệu giống y chang vừa rồi: "Lời này nghe vào trong tai tôi không có chút ý nghĩa nào cả, Nặc Đinh Sơn cô quay về đi".

"Trình Điệp Qua, anh không tin em sao?" Nặc Đinh Sơn đã sắp khóc tới nơi rồi.

Trình Điệp Qua liếc mắt nhìn cô, tay cầm điện thoại lên.

Nặc Đinh Sơn biết Trình Điệp Qua cầm di động là muốn gọi tài xế tới, giậm chân: "Trình Điệp Qua, anh đừng giả bộ nữa, em biết có lúc anh cũng rất biết giả bộ đấy, em đoán bây giờ trong lòng anh rất vui sướng rồi ấy chứ".

Anh ngừng động tác gọi điện thoại lại, nói: "Tôi không có thấp hèn như trong tưởng tượng của cô".

Sau khi nói xong anh xoay người đưa lưng về phía cô, tiếp tục gọi điện thoại.

Đồ khốn! Vẫn muốn gọi điện bảo người tới mang cô đi phải không, Nặc Đinh Sơn xông tới, chặn ngang cướp đi điện thoại của anh, nắm thật chặt di động trên tay, hùng hồn nói: "Trình Điệp Qua, em chỉ thích anh cầm tay em, hôn em".

"Trả điện thoại lại cho tôi" Trình Điệp Qua ngó lơ cô, anh còn qua cướp lấy điện thoại với cô.

Tên khốn này!

Nặc Đinh Sơn cầm điện thoại giơ cao lên đỉnh đầu, không chút ngượng ngùng nói: "Trình Điệp Qua, em cũng chỉ thích anh sờ em, em cũng chỉ thích anh tiến vào em".

Câu sau cùng đó cô đã nói vô cùng vang dội.

Vào giờ phút này, bốn cái tay giơ cao đang dây dưa cùng một chiếc điện thoại di động, âm thanh của cô dừng lại trên đỉnh đầu của họ.

Đột nhiên họ không hẹn mà cùng dừng lại.

Âm thanh trầm khàn vang lên, âm thanh đó đã tràn ngập vui sướng, lo lắng, vội vã: "Em thề chứ?".

"Cái gì?"

"Em không có để cho cậu ấy..."

"Không có"

"Chỉ có tôi..."

"Đúng vậy, chỉ có anh".

"Em thề đi, em đảm bảo đi".

"Em thề, em..."

Âm thanh sau cùng của Nặc Đinh Sơn vì hành động của Trình Điệp Qua chỉ có thể kéo dài âm cuối: "Em ___ đảm ___ bảo ___"

Trong âm cuối cùng cô đã bị Trình Điệp Qua ôm ngang lên, họ đang nhanh chóng đi về phía cầu thang. Nở nụ cười, tay của Nặc Đinh Sơn ôm lấy cổ của Trình Điệp Qua, mặt hướng về phía bầu trời đêm.

Bầu trời đêm lấp lánh đầy sao.

Giờ phút này, Trình Điệp Qua phải thừa nhận là mình là một người đàn ông vô cùng thấp hèn. Cô tới tìm anh anh có vui không? Vui! Chính là loại vui mừng rất không có chí khí, rất mất thể diện.

Khi cô nói cô nhớ anh, khi cô nói từ đầu tới cuối chỉ có anh, lòng của anh đã vô cùng vui sướng. Loại dáng vẻ vui sướng cứ như là một cậu thiếu niên non nớt, Hóc môn ở mỗi một lỗ chân lông trong người đang nhanh chóng phát ra bên ngoài đến cả anh cũng không nói lên lời. Sau đó, đứng trên đài cao hàng ngàn mét quay mặt về phía vách núi cheo leo, chỉ cần cô nói với anh một câu "Trình Điệp Qua, nhảy xuống đi". Vậy thì cho dù là tan xương nát thịt anh nghĩ anh cũng sẽ nhún người mà nhảy xuống.

Đây thực sự là cảm giác tồi tệ giống như một loại bệnh truyền nhiễm, Trình Điệp Qua nghĩ rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào anh đối với người con gái tên Nặc Đinh Sơn này không có bất kỳ sức phản kháng nào.

Vừa vào cửa nặc Đinh Sơn đã được buông ra, lưng của cô dán sát lên cánh cửa, anh đứng ở trước mặt cô chỉ cần cúi đầu xuống là có thể hôn cô.

Lúc duỗi tay về phía bóng tối ôm lấy cô, môi của anh dán lên lưng bàn tay của cô.

"Uỳnh" một tiếng, nắm đấm rơi xuống trên cánh cửa, người đàn ông đang biểu đạt sự bất mãn.

Âm thanh của Nặc Đinh Sơn rất thấp xuyên qua kẽ ngón tay: "Không phải là không cho anh hôn, anh xem..."

Sau khi nói xong tay chậm rãi buông xuống, ngón tay quẹt một vết trên mặt mình, xuất hiện trên ngón tay của cô là một tầng tro bụi mờ nhạt: "Anh sẽ ăn rất nhiều thứ không tốt vào trong miệng anh, anh không cảm thấy như vậy có chút không được vệ sinh sao?"

Đầu của anh lướt qua cô, trán chống ở trên cánh cửa, khẽ cười ra tiếng.

"Không được cười". Bàn tay ngăn anh lại, không cho anh cười.

Nặc Đinh Sơn đứng ở sau lưng Trình Điệp Qua, nhìn anh chọn quần áo cho cô, nhiều lần ánh mắt của anh đều rơi vào chiếc váy ngắn trên đùi của cô, dừng lại, quay đi chỗ khác.

Cuối cùng anh cũng miễn cưỡng tìm được bộ quần áo hơi nhỏ.

Giao quần áo lên tay cô, giọng khàn khàn: "Nặc Nặc, tắm nhanh lên nhé".

Nặc Đinh Sơn gật đầu.

Nặc Đinh Sơn ôm quần áo đứng ở trước cửa phòng tắm, gọi người định mở cửa đi ra ngoài lại: "Trình Điệp Qua, anh muốn đi đâu?"

Trình Điệp Qua không quay đầu lại, giọng nói có chút lúng túng: "Ở đây không có... tôi không có thói quen chuẩn bị thứ đó ở trong phòng, tôi nghĩ tôi có thể đi mượn... ở đây... phần lớn là đàn ông, tôi nghĩ chắc tôi có thể... kiếm được".

Lời này làm cho lòng của Nặc Đinh Sơn như nở hoa, cô đương nhiên biết thứ đó trong miệng Trình Điệp Qua nói là cái gì. Đàn ông không có chuẩn bị áo mưa ở trong phòng thông thường có một đặc thù thế này: Sẽ không mang phụ nữ tới nhà.

Đàn ông không chuẩn bị áo mưa trong nhà thông thường là người đàn ông trên cuộc sống cá nhân vô cùng điều độ.

Nhưng Nặc Đinh Sơn vẫn muốn tiếp tục thăm dò.

"Ở trong bóp không có sao?" Làm bộ dùng giọng điệu rất xấu hổ hỏi.

"Tại sao tôi phải bỏ thứ đó ở trong bóp?"

Thời khắc này, Nặc Đinh Sơn đã muốn hung hăng xông lên hôn một cái thật mạnh lên trên mặt Trình Điệp Qua. Đám đàn ông xấu xa đều sẽ giấu áo mưa ở một góc khuất trong bóp, đây là Trương Diệu Lệ nói.

Cố nén sự vui mừng như điên trong lòng xuống, giọng Nặc Đinh Sơn khô khốc: "Không cần, gần đây là kỳ an toàn".

Sau khi nói xong lời này Nặc Đinh Sơn xoay người, sau đó nghe thấy giọng điệu giống y như của cô vừa rồi truyền tới từ sau lưng: "Kỳ an toàn là...?"

Tay run lên, quần áo trên tay đã suýt chút nữa rơi xuống đất, quý ông này rõ là...

Ngay sau đó, Nặc Đinh Sơn đem định nghĩa liên quan tới kỳ an toàn đã thuộc lòng đọc một mạch ra, quý ngài này mới chậm chạp nói, cái này tôi biết chỉ là trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng thôi.

Thả mái tóc khô được một nửa xuống trước ngực, ít nhất chiếc áo sơ mi trong tủ quần áo của Trình Điệp Qua mặc trên người cô cũng dài tới trên đầu gối, có điều... độ dài này cũng vừa khéo, ít nhất cũng đạt tới trình độ khiến người ta tưởng tượng xa xôi.

Nặc Đinh Sơn mở cửa phòng tắm ra.

Trình Điệp Qua đứng đưa lưng về phía cô.

Bước từng bước đi về phía anh, đứng sau lưng anh, ôm lấy anh từ phía sau, mặt áp trên lưng anh, lúc tay gần như vòng quanh eo của anh, bàn tay của anh đã đặt lên tay của cô.

Tay của anh đặt lên bàn tay cô, tách ra từng ngón một. Ngoan ngoãn để cho tay của mình buông xuống hai bên chờ đợi anh quay người.

Một giây sau, anh xoay người lại, cô buông rèm mi xuống.

Đầu tiên là tay chạm tới sợi tóc trên trán của cô, theo mái tóc đi xuống là xương quai xanh, xuống thêm chút nữa là cúc áo sơ mi, bàn tay có chút run rẩy mở cúc áo sơ mi của cô ra, mấy lượt mới thành công mở ra một cúc. Lúc thành công mở ra cúc áo sơ mi thứ nhất cô nghe thất anh nhẹ nhàng thở phào một hơi, cho dù anh che giấu rất tốt nhưng cô vẫn cảm nhận được.

Thế là nở nụ cười, cho dù cô che đã giấu nụ cười rất tốt nhưng khoảng cách của họ quá gần.

"Em vừa cười sao?" Giọng nói rất không hài lòng, hơi u ám.

"Không có". Ngụy biện.

Nhanh chóng kìm chế lại nụ cười, để chứng minh rằng mình không cười, cô ngẩng đầu lên. Đầu vừa ngẩng lên mắt của cô đã bị che lại, sau đó cũng không rời ra nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play